Long đong một kiếp người 4
Tg Nguyễn Minh Minh
Nghe con gáι nói, bà Nhã lòng đau như dao cắt, những thước phim của ba mươi sáu năm trước thấp thoáng hiện về. Ngày ấy,vào một ngày đông giá rét.
Nhã, một cô gáι trẻ xinh tươi vừa dọn dẹp nhà cửa xong thì thấy chồng mình đang thay quần áo chuẩn bị đi đâu đó. Cô hỏi.
-Anh đi đâu thế? Không ở nhà phụ em à?
– im đi. Tôi nói cho cô biết nhé. Tôi lấy cô là phúc cho cô lắm rồi. Bây giờ tôi nói gì, làm gì, đi đâu là quyền của tôi.
Phận dâu con cô liệu mà làm cho tròn.
Đàn vừa mặc quần áo vừa cau có quát.
Nhã nhìn chồng trong lòng tràn ngập cảm giác tủi thân, nghèn nghẹn nơi l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ. Dòng nước mắt từ từ lăn dài tгêภ khuôn mặt bầu bĩnh ,xinh đẹp.
Đàn thấy thế quay lại gắt.
Khóc cái gì mà khóc. Tôi đi có việc. Trưa không ăn cơm nhà đâu.
Nói xong gã nhận ra mình hơi quá. Dù gì thì họ cũng là vợ chồng mới cưới kia mà.
Nghĩ vậy. Đàn nhe răng nhăn nhở.
Anh đi cảm ơn mấy anh em trong cơ quan đã giúp vợ chồng mình tổ chức đám cưới thôi mà. Anh cưới em về là vợ chứ có phải về làm mẹ anh đâu, sao cứ căn vặn anh thế.
Thôi nào. Ngoan. Ở nhà với mẹ. Lúc nào anh về anh mua ô mai cho . Nhá. Ngoan nào. Nói rồi gã nhả nhớt ôm lấy vợ, đưa tay Ϧóþ vào mông vợ.
Nhã thấy chồng nịnh thì ngưng khóc. Cô ᵭάпҺ khẽ vào tay chồng.
Hư. Nhớ mua ô mai cho em đấy.
Sáng nay, lúc mẹ chồng gọi cô sang phòng bà bảo.
-Này chị, chị về làm dâu nhà này là phúc phần nhà chị to lắm đấy. Thằng Đàn vẫn chịu cưới chị và nhận đứa trẻ, ấy là phúc cả mả dày nhà chị. Chứ chị nhìn xem. Gia cảnh hai nhà có hợp không? Nhà tôi là nhà danh giá. Chồng tôi là cάп bộ cấp cao, con tôi tương lai vời vợi chứ đâu ngồi mãi ở cái ghế phó phòng văn hóa huyện.
Vậy mà chỉ vì chị, vì cái bụng ễnh ra của chị mà chúng tôi phải muối mặt rước chị về đây. Giờ về làm dâu nhà này thì khỏi phải học hành gì nữa hết. Ở nhà cơm nước hầu chồng, sinh con đi. Đứa bé chị đẻ ra là trai thì chúng ta nói chuyện tiếp. Nếu là gáι thì khỏi học hành.
Bà Sâm ngồi chễm chệ tгêภ chiếc ghế bành bọc da sang trọng dóng dả tuôn một hồi. Đôi mắt sắc như dao cau của bà liếc qua khuôn mặt cô rát rạt.
Nhã lí nhí đáp
-Dạ. Con xin bảo lưu kết quả rồi ạ. Con xin mẹ, con sinh cháu xong, dù trai hay gáι mẹ cũng cho phép con đi học để lấy cái bằng.
Nhã vần vò đôi bàn tay ửng đỏ vì vừa rửa xong đống bát đĩa hơn chục bàn nhà Đàn đãi khách tối qua.
Nay là ngày thứ ba cô về nhà chồng đấy. Sao lại khác xa với lời hứa hẹn của mẹ Đàn với bố mẹ cô mấy hôm trước thế chứ.
Lúc đón dâu bà đã ngọt nhạt phát biểu.
-Từ nay tôi coi cháu Nhã như con gáι mình. Ông bà và các cụ cứ yên tâm gửi con cho chúng tôi.
Vì cháu có thai trước, theo phong tục quê ta nếu có thai trước thì không cần rước lễ, và đón vào cửa hậu. Nhưng gia đình tôi là gia đình văn hóa nên chúng tôi vẫn đầy đủ lễ lạt dâng tiên tổ và đón cháu vào cửa lớn đàng hoàng.
Chỉ buồn là bố cháu công tác xa không về được.
Vậy mà…
Thấy con dâu vẫn đứng im bà gắt.
-Này. Sao chị còn ngồi đấy.? Xuống bếp thu dọn xong rồi thì ra chuồng bắt con gà vào làm ϮhịϮ cho tôi để chiều tôi đi lễ tạ thầy.
-Mẹ ơi….con… con.Nhã bối rối đáp lời.
-Con làm sao? Đừng có nói với tôi là chị không biết làm gà, đồ xôi đấy nhé.
Gái bản mười ba mười bốn chúng nó đã biết hết rồi đấy, con nhà lính lại tính nhà quan thế à.?
-Dạ con biết làm gà nhưng giờ có thai mẹ con dặn kiêng sát sinh ạ
-Dào ôi.!
Thôi. Nếu vậy để tôi đi mua.
Đúng là rước nợ vào nhà.
Mà nay tôi cũng nói để chị biết. Con trai tôi bao năm nay ngoan ngoãn ʇ⚡︎ử tế. Thế mà bập vào chị nó hư đốn là chị ૮.ɦ.ế.ƭ với tôi.
Tôi thấy nó vừa đi đâu thế. Vừa cưới xong mà đã không biết chiều chồng, quản chồng thế hử.?
Dạ dạ.
Nhã ức phát khóc. Con trai bà đi chơi, không ở nhà giúp vợ, bà đã không quản lại trách móc dâu là sao chứ?.
Cô quay vào phòng thu dọn ﻮเ-ườ.ภ.ﻮ ςђ.เ.ế.ย chồng cô vừa dậy còn để nguyên đó mà đi.
Nỗi tủi hờn cứ cuộn xoắn trong lòng cô như sóng trào.
Thấm thoắt đã năm năm trôi qua sau cái lần Đàn ςư-ớ.ק đời con gáι của cô trong rừng ấy, gã tỏ ra rất có trách nhiệm và càng ngày yêu chiều cô nhiều hơn. Nhưng cũng sau lần ấy Nhã đã cấm Đàn không được phép đi quá giới hạn như lần trước. Gã cũng vui vẻ đồng ý. Trước mặt đông đủ bạn bè gã tuyên bố Nhã là người yêu của mình. Cấm chỉ thằng nào bén mảng tới gần. Lơ mơ không nghe lời là gã xử đẹp .
Mấy gã trai đang hăm he có ý tán tỉnh Nhã thấy thế thì rút lui chạy hết. Ai mà dám động vào con quan to nhất, giàu nhất vùng đây.
Tốt nghiệp cấp ba, cô thi vào cao đẳng sư phạm được một năm thì dính bầu.
Cũng là do hôm ấy gã lên trường thăm cô, đúng lúc hai bạn cùng phòng trọ đi vắng. Tranh thủ lúc không có ai , gã đã ôm cô và lần nữa đè cô ra làm cái trò vợ chồng mặc cho cô dãy dụa chống đối.
Và sau đó cô dính bầu.
Lúc nghe cô báo chậm tháng Đàn ngẩn người một lúc lâu rồi nói.
Chửa thì đẻ. Em bỏ học đi về anh nuôi. Lương phó phòng văn hóa huyện dư sức nuôi hai mẹ con.
Nhưng Nhã xin gã cho bảo lưu kết quả, sinh nở xong sẽ đi học lại. Đàn cũng gật đầu cái rụp. Tùy em. Thích học thì học. Có sao đâu.
Vậy là cái đám cưới bất đắc dĩ đã phải diễn ra.
Những ngày ở nhà nấu cơm, lau nhà và chờ chồng về khiến Nhã trở nên rầu rĩ, buồn bực. Đàn cưới vợ xong thì đi vắng triền miên. Hết đi liên hoan cơ quan có cάп bộ mới, lại giỗ bố thủ trưởng, cưới con đồng nghiệp. Nhã ôm cái bụng mỗi ngày một lớn và cảm xúc bị bỏ rơi, bị đầy đọa luôn dày vò cô. Đúng lúc này mẹ Nhã mất tích. Bà đã bỏ chồng con để đi theo một gã đàn ông xa lạ.
Một gã đàn ông một vợ năm con làm nghề buôn chuyến thi thoảng lên đổ hàng. Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, đang là mẹ của sáu đứa con, là bà của bốn đứa cháu sẵn sàng vứt bỏ đàn con cháu của mình lại cho chồng để đi tìm tình yêu mới. Bố Nhã bị sốc. Ông đổ Ьệпh ốm nặng.