Kết hôn với em dâu 6

Tác giả: Nguyễn Hiền

Quốc Vinh suy nghĩ, nếu cô gáι đưa tiền cho cô Ngọc đúng là Lan Anh người yêu cũ của anh thì càng khó tin, bởi chính cô ấy bỏ anh ra nước ngoài lấy chồng đại gia. Một năm sau bỗng cô ta về nước nói là đã ly hôn và muốn quay lại, nhưng anh không đồng ý. Có điều anh thắc mắc là tại sao Lan Anh lại quen cô Ngọc chứ? Nếu có chuyện gì cần nói thì cổ đã gặp anh nói thẳng, việc gì phải dùng thủ đoạn như vậy. Anh tin rằng cô ấy không thể xử sự như vậy được.

Vấn đề bây giờ anh cần làm là phải tìm hiểu cô gáι đưa tiền cho cô Ngọc là ai? anh hỏi mẹ:

– Cô gáι đưa tiền cho cô Ngọc dáng người như thế nào hả mẹ?

Bà Hòa như cố nhớ lại:

– Không hiểu sao mẹ thấy cô ta quen lắm mặc dù chỉ nhìn phía sau…

– Mẹ tả người giúp con xem có giống ai không?

– Tóc dài, dáng người nhỏ, thấp hơn cô Ngọc một chút, bởi mẹ thấy cô ta mang giày cao mà đứng còn thấp hơn cô Ngọc một chút

Quốc Vinh giật mình bởi Lan Anh cũng có dáng người giống như mẹ tả, nhưng lần cuối gặp nhau thì tóc cô ấy ngắn chứ không dài. Cũng có thể thời gian đã lâu và cô ấy nuôi mái tóc dài, chuyện đó quả là không khó…

– Mẹ còn nhớ Lan Anh bạn con không?

Như chợt nhớ ra điều gì, bà Hòa la lên:

– Thôi đúng rồi, mặc dù không nhìn thấy mặt nhưng mẹ cũng khẳng định đó là cô Lan Anh. Nhưng tại sao cô ta lại phải làm như thế chứ?

Quốc Vinh im lặng. Tất cả mọi việc cũng chỉ là dự đoán, biết rằng Lan Anh rất buồn khi anh từ chối tình cảm của cô, nhưng với anh thì người phụ nữ một khi đã tham phú phụ bần, bỏ người yêu theo đại gia, thì thật sự không còn giá trị nữa. Nhưng nếu vì thế mà cô ta làm những trò đê hèn thì lại càng ʇ⚡︎ự hạ thấp giá trị của mình. Trong trường hợp này người mà anh nghi vấn chính là cô Ngọc. Anh nói với mẹ:

– Tất cả mới chỉ là dự đoán, con không nghĩ Lan Anh lại làm như vậy. Chuyện này cứ để con ʇ⚡︎ự giải quyết, nếu cô Ngọc quay lại một lần nữa thì nhất định con không tha thứ.

– Con nhớ khóa cửa phòng trước khi ra ngoài kẻo cô ta lại vào giở trò gì nữa…

– Con biết rồi, có một điều mẹ đừng nói cho Thanh Hà biết, cô ấy mới sinh lại lo lắng không tốt.

– Mẹ biết rồi…

Bà Hòa nghe lời con trai nhưng trong bụng vẫn ấm ức. Bởi chính mắt bà nhìn thấy cô Ngọc từ trong nhà đi ra, sau đó lại nhận tiền của một cô gáι mà hai mẹ con bà dự đoán là Lan Anh, người yêu cũ của Quốc Vinh. Sở dĩ bà thấy quen vì cô ấy cũng đã đến nhà bà mấy lần, nhưng lâu lắm rồi không thấy cô ấy đến nữa, bà hỏi thì con trai trả lời là chia tay rồi…Nhưng một khi hai người đã chia tay thì cô ấy còn trở về đây làm gì? Việc sai cô Ngọc bỏ cái quần lót vào dưới gối nhằm mục đích gì chứ? Còn vấn để bùa ngải như cậu Hải bạn của Vinh nói thì bà không tin…

Suốt đêm Quốc Vinh nằm suy nghĩ, tại sao Lan Anh lại nhờ tay cô Ngọc định giở trò gì với anh? Anh biết cô ấy vẫn còn tình cảm với mình, nhưng liệu cô ấy có nghĩ đến cảm giác của anh không? sự thất vọng khi bị anh từ chối, thì ăn thua gì khi anh bị cô phũ phàng từ bỏ để theo chồng giàu sang nước ngoài. Ở đời không biết trước được điều gì, nhất là ngày nay không thể biết được ngày mai…

Lấy cớ cần gặp để trả cái nón vải cho cô Ngọc. Quốc Vinh lấy điện thoại gọi cho cô ta, điện thoại vừa đổ chuông thì từ đầu dây bên kia, cô ta bèn lên tiếng:

– Alo…

– Tôi là Vinh tài xế xe ôm, muốn gặp cô để trả cái nón vải…

Anh chưa dứt lời thì cô ta cười ha hả đồng thời trả lời:

– Anh giữ lấy được không? cứ xem như em đang ở bên cạnh vậy đó…

– Cô xỉn phải không? cô nên ăn nói cẩn thận…

Không nghe tiếng trả lời, chợt anh nghĩ nếu đúng là cô ta đang nhậu xỉn thì lại càng dễ khai thác thông tin. Anh nói tiếp:

– Cô đang ở đâu?

– Ngày mai được không?

Bỗng tiếng một người đàn ông nói vào trong máy:

– Mầy biết quán lẩu bò của bà Hai mập không? đến mang xá.c nó về,…

Quán lẩu bò của bà Hai mập thì chẳng xa lạ gì với anh và người dân ở đây. Trước khi chạy đến đó, Quốc Vinh lấy điện thoại mở chế độ ghi âm rồi lên xe chạy đi. Nhất định anh phải gặp cô ta để hỏi, nhất là cô ta đang xỉn, người ta nói ɾượu vào lời ra quả không sai…

Đến quán nhậu, không khó để anh nhận ra cô ta đang khoa chân múa tay nơi góc quán. Hít một hơi đầy l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ, anh thận trọng tiến vào. Sở dĩ anh làm như thế bởi trong quán không chỉ mình cô ta mà còn có 3 người đàn ông đi kèm. Vẫn biết rằng nói chuyện với người xỉn chẳng khác nào nói chuyện với người ҟҺùпg. Nhưng bên cạnh đó cũng có cái hay, bởi khi xỉn thì người ta mới nói ra những lời thật lòng…

Chợt anh giật mình khi nhìn thấy Lan Anh cũng đang ở trong quán này. Chỉ khác cô ta không ngồi nhậu với mấy người, mà ngồi một mình ở bàn nhỏ nơi phía ngoài. Lan Anh ngồi mải nhìn ra ngoài nên không thấy Quốc Vinh. Bỗng anh thay đổi kế hoạch không đến bàn Ngọc nhậu với mấy người mà tiến thẳng đến bàn nơi Lan Anh ngồi…

Nhìn thấy Quốc Vinh xuất hiện trước mặt, Lan Anh giật mình miệng lắp bắp:

– Anh…ơ sao anh lại ở đây?

Quốc Vinh cười:

– Bộ em nghĩ anh không đến nơi này hay sao? Anh còn quen cả chủ quán nữa đó. Còn em? Đừng nói với anh là em cũng đến đây nhậu đấy nhé…

– Em cũng mới đến đây lần đầu thôi, em có hẹn với người bạn…

– Có phải cô gáι đang ngồi nhậu với ba người đàn ông kia không?

Miệng nói nhưng tay anh chỉ về phía bàn cô Ngọc ngồi và mắt quan sát thái độ của cô ta. Một thoáng giật mình, Lan Anh lắc đầu:

– Không, Em hẹn với một người khác, nhưng sao anh lại hỏi như thế?

Quốc Vinh im lặng, lúc sau anh trả lời:

– Vì anh nhìn thấy em đứng nói chuyện với cô Ngọc, thậm chí còn đưa tiền cho cô ta nữa…

– Anh theo dõi em?

Quốc Vinh chỉ cười rồi nói:

– Chỉ là vô tình thôi, cũng như ngày hôm nay vậy…

Nghe câu trả lời từ anh, một thoáng buồn nơi khóe mắt. Lan Anh cúi nhìn xuống bàn, miệng trả lời thật nhỏ:

– Anh thật vô tình…

Quốc Vinh cố tình làm như không nghe thấy gì, anh đứng dậy chia tay:

– Anh ghé trả cho cô Ngọc cái nón vải, hôm cổ kêu xe ôm rồi để quên…

– Anh chạy xe ôm?

– Đúng rồi. Lao động là vinh quang mà, miễn đừng kiếm đồng tiền bằng thủ đoạn là được…

Câu nói vô tình của anh lại làm tổn thương Lan Anh, cô hỏi:

– Anh nói em đấy à?

– Anh nói bâng quơ thôi…

Mải nói chuyện mà anh không để ý Ngọc và ba người đàn ông kia đã rời đi từ lúc nào. Quay sang Lan Anh, anh tạm biệt:

– Em giữ sức khỏe nhé, anh đi đây…

Bỗng Lan Anh nói nhỏ như căn dặn:

– Anh cảnh giác cô ta…

– Về chuyện gì?

– Rồi anh sẽ biết…

Quốc Vinh không nói gì mà quay lưng bước đi, anh thấy mình thật vô tình khi mải nói chuyện mà cô Ngọc ra về từ lúc nào. Hơn nữa việc gặp Lan Anh ngày hôm nay cũng chẳng được ích lợi gì. Chợt anh nhìn thấy Lan Anh vẫy tay gọi một nhân viên nam đến, chỉ tay vào cái ly của anh và nói gì đó, chỉ thấy anh nhân viên gật đầu đồng thời cầm cái ly đi vào trong. Rất nhanh Quốc Việt liền bám theo cậu nhân viên rồi hỏi:

– Cô gáι kia vừa nói gì với anh?

– Dạ, không có gì…

Biết cậu ta muốn đòi tiền nên Vinh dúi vào tay cậu ta hai tờ tiền mệnh giá 500 ngàn, miệng nói:

– Đây là cái ly tôi vừa uống nước…

– Cô ấy chỉ nói mua cái ly ấy, nhờ em vào cho vào bịch nilon dùm…còn để làm gì thì em không biết…

Thấy tгêภ bàn bên có mấy cái ly khách vừa uống xong, anh tiện tay lấy một cái đưa cho cậu ta, đồng thời cầm cái ly mà mình vừa uống ra ngoài. Như hiểu ý của anh, cậu nhân viên gật đầu rồi nhanh chóng đi vào trong…

Việc làm khó hiểu của cô ta khiến anh không khỏi suy nghĩ, cô ta lấy cái ly mà anh vừa uống nước để làm gì? Việc mấy người kia rời quán có liên quan gì đến cô ta không? có bao giờ họ muốn tránh mặt anh không? Nhưng nếu vậy thì tại sao cô ta lại căn dặn anh đề phòng cô Ngọc? phải chăng là muốn ᵭάпҺ lạc hướng anh mà thôi…

Trước khi rời khỏi quán thì anh thấy Lan Anh vẫn ngồi ở đó, hai mắt lơ đãng nhìn ra ngoài. Nhưng Quốc Vinh thấy rằng không việc gì phải dính đến cô ta nữa nên ra xe đi về.

Về đến nhà, anh nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng Thanh Hà. Mặc dù chỉ là nói chuyện giữa hai mẹ con nhưng vì tiếng bà Hương nói lớn nên anh cũng nghe được câu chuyện. Bỗng tiếng của Thanh Hà cất lên dặn mẹ:

– Mẹ chồng con đã không đồng ý cho chị ta qua đây thì mẹ cũng đừng nói chuyện với chị ấy nữa…

Bà Hương không đồng ý:

– Chẳng việc gì phải khó khăn như thế. Chị ấy là người yêu cậu Vinh và có lòng tốt muốn giúp đỡ con, mình không cảm ơn thì thôi cớ sao lại khó chịu, thậm chí là cấm đoán nữa chứ? Mẹ nhất định không đồng ý chuyện đó…

– Nhưng mẹ con không đồng ý. Mẹ mới ở quê lên nên không biết đó thôi. Ở đây người ta thủ đoạn lắm, chứ không thật thà chân chất giống như dưới mình đâu…

Nghe con gáι nói, bà Hương có vẻ ʇ⚡︎ự ái:

– Thôi được rồi. Chẳng qua chị ta đến giúp mẹ thôi. Nhưng nếu chị không đồng ý thì thôi, mẹ cũng bận lắm nên chỉ giúp con được nửa tháng rồi phải về…

Thanh Hà im lặng, cô biết mẹ hiểu lầm rồi ʇ⚡︎ự ái. Nhưng cô không thể nói với mẹ chuyện cái quần lót màu đỏ ai đó đã để dưới gối anh Vinh, nếu mẹ biết sẽ hoang mang, thậm chí lại mang nói với chị Ngọc thì thật tình cô không biết ăn nói thế nào với mẹ chồng…

Chờ cho hai mẹ con nói chuyện xong, Vinh đẩy cửa bước vào. Một thoáng bối rối, Thanh Hà đang nằm tгêภ giường, vội ngồi dậy tươi cười chào:

– Anh Hai mới về…

Không trả lời vào câu hỏi của cô mà chỉ khẽ gật đầu, Vinh tiến lại giường ẵm bé Vy lên rồi nựng con:

– Con gáι của Ba nay có ngoan không?

Câu nói của anh làm bà Hương ngạc nhiên quay lại nhìn con gáι. Còn Thanh Hà thì lúng túng không biết phải lên tiếng giải thích thế nào với mẹ. Hai mẹ con cứ nhìn nhau mà không nói gì, trong khi đó thì Quốc Vinh vẫn ôm bé Vy mà nựng. Để xua tan không khí ngượng ngùng, cô lên tiếng trước:

– Bộ hôm nay anh Hai không chạy xe hay sao?

– Sáng nay anh có chút việc cần giải quyết nên chưa dám nhận khách…

Bỗng anh quay sang hỏi cô:

– Bộ sáng nay có ai đến đây hay sao?

– Ủa, chị Ngọc chưa nói với anh ạ?

– Nói chuyện gì? mà cô ta có là gì với anh đâu chứ?

– Chỉ nói với em rồi. Cũng được anh ạ

Không ngờ Quốc Vinh nhìn thẳng vào mặt Thanh Hà rồi nghiêm túc nói:

– Em nghe cho rõ nhé, giữa anh và cô ta không có gì cả, kể cả là bạn cũng không. Sở dĩ cô ta biết nhà mình là hôm đi xe ôm của anh, cô ta để quên cái nón vải nên điện cho anh xin địa chỉ để đến lấy…

– Em nghe nói thì có vẻ chị ấy thích anh rồi…

– Đó là chuyện của cổ, còn anh thì không?

– Em thấy chị ấy cũng được, anh duyệt đi…

Nhìn gương mặt Thanh Hà đang cười rất vô tư mà làm anh lại càng thêm khó. Bây giờ anh biết nói thế nào để cô hiểu cho anh. Bây giờ còn quá sớm để nói bất kỳ điều gì khi Quốc Nam vừa quα ᵭờι, Thanh Hà thì mới sanh cũng còn rất yếu…

Bài viết khác

Bông hoα đẹρ nhất trong hàng vạn bó hoα – Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc về người vợ tần tảo

Hôm ấy bé con vẫn còn nghỉ Tết. Không ρhải rước con nên tôi về sớm hơn mọi ngày. Thαy vì đi đường lớn thì tôi đi tắt để về nhà cho gần. Đαng chạy ngon trớn, đầu óc lơ mơ nghĩ đến bữα cơm пóпg sốt củα vợ đαng chờ ở nhà thì một […]

Sαo cháu không muα mà ăn cắρ nó – Một câu chuyện cảm ᵭộng nhân văn ᵭầy tình người

Phán quyết mà thẩm ρhán ᵭưα ɾα cho kẻ tɾộm, Một Ьé tɾαi 15 tuổi Ьị Ьắt vì tɾộm từ một cửα hàng ở Mỹ. Hình minh hoạ sưu tầm Khi cố gắng ᵭể tɾốn thoát, cậu Ьé cũng ᵭã làm hư một cái kệ. Sαu khi thẩm ρhán nghe ᵭược vụ án, ông ấy […]

Niels Henrik David Bohr 1 1
Dạy và học, một bài học hay ý nghĩa về giáo dục của thiên tài

Có một đề thi vật lý trong trường đại học như sau: “Hãγ ҳάc định chiều cao của một cao ốc bằng một cái ρhong vũ biểu”. Một sinh viên bị ᵭάпҺ trượt vì lời giải: “buộc một sợi dâγ vào chiếc ρhong vũ biểu, sau đó thả từ tầng thượng cao ốc xuống mặt […]