Phan Ngọc thấy chúng tôi đến, hai mắt sáng lên: “Cậu Lý, hai người tới rồi! Hai người mau cứu Duyên Minh đi!” Nói rồi, nhường ra một con đường. Lý Hào Kiệt bước lên phía trước, đi mở cửa phòng tắm, nhưng bên trong đã khóa chặt. Bên ngoài rơi đầy quần áo. Phan […]
Category Archives: Hôn nhân
“Duyên Khanh.” Tống Duyên Minh kéo tay tôi, mặt mũi chân thành mà hỏi: “Cô có thể nói cho tôi biết, trong ba năm nay đã xảy ra chuyện gì không?” “Muốn biết à?” Tôi nhìn chị ta với vẻ ngờ vực. Không biết chị ta thành thật, hay đang đặt bẫy tôi đây… “Ừm, […]
“Không thể nào!” Tống Duyên Minh khóc to hơn: “Cho dù tôi đã mất đi kí ức của ba năm này, nhưng ký ức trước đó của tôi vẫn hoàn hảo, tôi không hề quên, tôi cũng không nhớ sai!” Nói đến đây, dường như chị ta khóc không thành tiếng! Chị ta vừa khóc […]
Tôi cũng không giận, nhìn Phan Ngọc mà bảo: “Vậy có để cho anh ấy thăm Tống Duyên Minh không? Không cho thăm thì chúng tôi đi trước.” “Mày…” Phan Ngọc nhìn tôi chằm chằm, tức giận đến mức hai mắt sắp phun ra lửa, nhưng nói cho cùng tất nhiên Tống Duyên Minh vẫn […]
Tắm rửa. Lời nói của Lý Hào Kiệt đã vô cùng lộ liễu rồi. Tôi nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ: “Không lẽ anh đã bị thương tới mức này rồi mà vẫn nghĩ tới chuyện kia?” “Đâu có.” Lý Hào Kiệt dùng cάпh tay giam cầm tôi, chỉ có biểu cảm hơi vô […]
Túi khí an toàn tгêภ xe đã bật ra, người đàn ông kia bị túi khí tгêภ xe ôm trọn, bất động hoàn toàn. “Lý Hào Kiệt!” Khi ấy tôi sợ hết hồn, lao tới, mở cửa xe của Lý Hào Kiệt. Người đàn ông kia ngồi ngay đơ ở đó, hai mắt nhắm nghiền, […]
Ông ta vừa mở miệng, tất cả mọi người đều nhìn về phía chúng tôi. Ngay sau đó, tất cả đều nhìn thấy tôi. Người có sắc mặt khó coi nhất là Tống Duyên Minh, chị ta nhìn chằm chằm vào tôi, gân xanh tгêภ trán như nổi cả lên, bàn tay siết chặt lại, […]
“Lý Hào Kiệt?” Tiếng gọi này là hành vi vô thức của tôi. Gọi xong tôi thấy hối hận ngay. Nhưng người đàn ông đó đã nghe thấy, anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, tuy rằng sắc đêm quá tối tăm, tôi không nhìn rõ được ánh mắt anh, nhưng lại nghe thấy một tiếng […]
Bởi vì buổi chiều phải đi gặp Tô Ngọc Nhiên, một số công việc của tôi đành gác lại, lúc tôi bận bịu xong, ngẩng đầu lên một lần nữa, bầu trời bên ngoài đã chuyển từ ban ngày sang chập choạng tối. Tuy rằng góc độ này của văn phòng không thể nhìn thấy […]
ANH LẠI CÓ BỐ, CÓ MẸ RỒI EM ƠI… T/g: Võ Ngọc Trí Anh đứng trước một ngôi nhà lợp ngói, có cái sân rộng phía trước. Mấy chú gà bước nhẩn nha, bên cạnh con cún vàng nằm khoanh tròn, lim dim đôi mắt. Ấn tượng ban đầu với anh là mọi thứ rất […]