Hết tình – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Ngày thấy anh vào khách sạn cùng một cô gái cũng đã cứng tuổi, tim tôi như đã chết. Hôm ấy, tôi cứ đứng ngoài cửa khách sạn mà khóc, đến mức cô tiếp tân cũng ái ngại.

Tôi không dám đánh ghen, không dám bắt tận tay, day tận mặt, tôi sốc, sốc thật sự. Tôi trở về nhà trong trạng thái rũ rượi như người điên và khóc như mưa. Buổi chiều, tôi vẫn đi đón con, đi chợ nấu ăn cho chồng.

Tối đến, tôi vẫn chờ chồng về, cùng anh dùng bữa tối. Chồng thấy mắt tôi đỏ hoe, nhưng chỉ an ủi vài câu. Anh vẫn nghĩ tôi buồn con gái đang bệnh.

Con gái tôi cháu đang bị hẹp van tim, vì sức khỏe chưa mổ được, tôi đã cố hết sức để chữa trị cho cháu, tôi cứ lao kiếm tiền rồi ôm con chạy viện … Tôi chưa bao giờ hỏi lương chồng, đưa bao nhiêu tôi biết bấy nhiêu…

Nhưng sự thật quá phũ phàng. Anh ngoại tình ngay khi vợ ôm con đang nằm bệnh, khi ngày ngày tôi sấp ngửa hết lo chuyện con trai, đi làm lại tới chuyện của con gái bệnh.

Anh chẳng ngờ tôi đã biết, cũng chẳng ngờ nếu con có bề gì, chắc tôi không để anh yên. Hình như tất cả khổ đau đang dồn tôi vào bước đường cùng.

Anh tin tôi không dám bỏ anh, vì tôi người tỉnh lẻ lên được vào hộ khẩu nhà anh.Tuy không được lòng mẹ anh nhưng tôi tự lập, tôi làm được lo gia đình được dù tôi 1,6m, 47 ký.

Thế nhưng gần đây anh gần như công khai chuyện ngoại tình, chỉ có tôi ngoảnh mặt làm ngơ, khuất mắt trông coi mà ráng chịu đựng. Thấy tôi buồn, linh cảm mách bảo con gái hỏi vì sao không thấy bố ghé thăm. Tôi đành nói dối bố bận công tác, bận dự án ở xa để con gái bớt lo nghĩ. Càng nói dối, tôi càng thêm đau.

Mỗi ngày với tôi đều là cuộc chiến. Cuộc chiến với công việc hàng ngày kiếm tiền, con cái, lo việc nhà, với những đau đớn phải chôn chặt.

Đôi lần tôi muốn thử xem chồng có còn cần và yêu mình, tôi vẫn cố lo cho mình sạch sẽ gọn gành, tuy hai con nhưng dáng vẫn thon thả vì có lẽ tôi đi như chạy công việc nhiều quá, tối tôi vẫn nồng nàn trên giường, nhưng từ khi thấy anh đi với gái, thì tôi mất cảm xúc, cố quên nhưng lần nào cũng thất vọng, lần nữa vẫn thấy anh đi gái, Anh có đói đâu mà phải vây.

Các con tôi vẫn quấn lấy bố. Mặc dù anh vẫn đón con, tối vẫn ru con ngủ, vẫn chỉ bài cho con gái, vẫn muốn làm tình với tôi. Sau thì tôi không nhịn nữa nói “ bẩn lắm” thì anh nhìn tôi tròn mắt, im lặng dừng lại, ra ngoài hút thuốc.

Một đêm, con gái khó thở tôi cuống cuồng đưa con nhập viện khẩn cấp, tình trạng diễn biến xấu hơn. Tôi sấp ngửa chuẩn bị vào bệnh viện. Không có bóng dáng chồng ở nhà. Tôi thừa biết anh đi đâu. Đêm qua anh không về nhà, cũng đã mấy đêm anh không về…

Con trai vẫn say sưa ngủ. Tôi gọi cho chồng, chuông vẫn đổ nhưng không ai bắt máy. Tôi gọi tiếp, lần này anh bắt máy và gắt lên: “Đang bận” rồi cúp máy cái rụp. Tôi bực mình, tiếp tục gọi lại 4, 5 cuộc nữa, vẫn là máy bận.

Thất vọng, tôi nhắn: “Anh về nhà gấp giúp em trông con và mai đưa con đi học. Con gái nhập viện rồi, em phải vào viện gấp. Anh về ngay nhé, không có người lớn nào ở cạnh con trai cả”.

Đáp lại dòng tin nhắn như van xin ấy là: “Bận”!

Tôi rớt nước mắt, hai cánh tay rã rời, đầu óc quay cuồng. Tôi bất lực thật rồi, bất lực trước người chồng mà mình từng hết lòng thương yêu. Giá như trước đó anh không bắt máy, có lẽ tôi sẽ nghĩ là bồ anh trả lời tin nhắn. Nhưng đó là anh, chính chồng tôi chứ không ai khác.

Nửa đêm, tôi gọi con trai dậy, hai tay ôm hai con bắt taxi đưa con đến nhà bạn, nhờ cô ấy trông giúp. Cô bạn cùng làm cty thảng thốt: “Trời ơi, thế chồng cậu đâu?”. Tôi chỉ biết rớt nước mắt. Vậy là bạn nhảy lên xe đi viện cùng.

Trên xe đến bệnh viện, tôi khóc như mưa.Tôi chỉ cần anh có trách nhiệm với con cái. Vậy mà anh sẵn sàng ở cùng bồ chứ không về chăm con. Nếu không gửi được bạn, nếu đêm hôm con trai tôi mới hơn 2 tuổi ở nhà một mình có bề gì, tôi biết phải làm sao?

Suốt đời tôi sẽ không thể quên sự lạnh lùng của chồng mình trong đêm ấy. Tôi ngỡ mình cố cắn răng chịu đựng để lo lắng cho con gái, để anh tự giác quay về, nào ngờ lại làm mình đau hơn.

Tôi đưa con vào phòng cấp cứu, đợi con đã an toàn ra phòng hồi sức, nên chỉ nhìn cháu qua cửa kính, nước mắt tuôn rơi, nhiều người nhà bệnh nhân đến an ủi tôi, tới khi bạn học của bạn bác sĩ khoa sản chạy tới, tôi gửi con cho bạn nói đi chút quay lại …

Sức chịu đựng tôi đã hết, tôi gọi cô bạn chuyên đi “ Đòi nợ “ thuê thêm hai người nữa cứ lần theo định vị, mà cũng chẳng cần vì cách xa nhà có bao nhiêu đâu ?!
Trước khi đi tôi báo cho bố mẹ chồng, anh chồng đến nhà nghỉ đó.

Tung cửa ra, bạn tôi quay phim còn tôi rút thắt lưng của chồng, tiện tay vơ hết quần áo vứt ra cửa sổ, tôi quất bằng tất cả sức của mình có, chồng tôi vùng dậy thằng vệ sĩ gữi chặt và ngay đầu khoá thắt lưng liên tiếp vào bụng, vào ngực, bộ hạ của chồng tôi, chồng tôi giật lên, tôi vẫn quất chồng ngất xỉu, con đó tôi táng cho một trận, tới khi bạn tôi nói đủ rồi, bạn lật mặt lên thì biết nó té ra nó gái công sở có chồng …

Tất cả sức căm thù tôi trút vào đấy rồi tôi ngất đi … May sức tôi yếu chứ không án mạng xảy ra.

Bạn tôi gọi 115 đưa vào viện, 2 người kia chỉ cho quấn ga giường mang đi viện …

Bố mẹ chồng chạy tới. Vào viện …

Lúc này bố mẹ chồng tôi mới biết chuyện, chẳng trách ông bà vô tâm, chỉ tin con trai dâu khác máu tanh lòng, đã có lần mẹ Ck nói: Đừng mơ tiền bạc nhà tôi…

Ông bà tính bênh con trai, thì anh chồng chặn lại. Trước mắt anh chồng nói bố mẹ chồng nói lo cho cháu trước còn chuyện này xử sau, anh chạy sang bên cháu hỏi cô bạn bác sĩ rõ về bệnh tật cháu, an tâm rồi quay lại xem em trai mình …

Anh chồng hỏi cho ra cô kia và gọi nhà chồng đến đưa về “ Chồng làm dưới tỉnh”. Chồng tôi bị dập một bên suýt chết, may được cấp cứu kịp thời, đến giờ tôi cũng không hiểu sức mạnh ở đâu ra vậy …

Tôi để mọi chuyện đó đã, tôi còn lo chữa bệnh cho con gái, con gái thì liên tục cấp cứu, bác sĩ nói phải đặt stent động mạch vành cho cháu, dù có bán nhà cũng phải làm, nay tôi chỉ chậm một chút là con gái tôi đi mất … .

Tôi cám ơn những người bạn xung quanh tôi, dù nửa đêm vẫn bộ đồ ngủ, dép hai màu vẫn cùng tôi ôm hai đứa con cùng vào viện, bạn bế cậu con trai trên vai, giục chồng ôm tiền chạy vào nộp tiền giúp tôi.

Bây giờ nhà chồng đã biết chuyện, khi cưới tôi cũng không được lòng nhà chồng, tôi lại cố mua căn hộ trả góp ở riêng để khỏi thuê nhà, thêm con bệnh tôi cũng ít nói chuyện nhà với nhà chồng, ông bà ngậm ngùi, anh chồng nói :

– Sao thím không nói với gia đình, cứ cam chịu một mình vậy hả trời. Cứ nghĩ con bé chỉ đau ốm bình thường, mỗi lần hỏi nó, nó nói mẹ nó cứ quan trọng hoá bệnh tật lên …

Tôi im lặng, thầm nghĩ tôi đã hết duyên với nhà chồng. Đã mấy lần con cấp cứu chỉ mình tôi xoay xở, điện báo bà nội cháu thì bà quát:

– Con đau thì đưa vào viện, gọi gì mà gọi có đứa con mà không xong.

Được sự trợ giúp anh chồng, con gái bây giờ đã đặt stent… nhìn con gái hồng hào trở lại,tôi mới có thời gian nhìn lại chồng.

Chồng đi viện về, mới đi làm một tuần thì bị chồng cô ta vào tận cơ quan đánh một trận gãy xương sườn nằm nhà cả tháng kèm thêm giấy nợ mua dâm 200tr … Tôi cứ theo con gái trong viện, con trai nhờ vợ chồng bạn nuôi giúp … Chồng tôi ở nhà dù đau cũng chỉ biết đổ mì gói ăn thôi …

Tôi chuẩn bị sẵn lá đơn ly hôn cùng những bức ảnh chứng minh anh ngoại tình. Tôi đưa anh ký sẽ nộp cho toà nhanh nhất có thể để. Tình cảm tôi từng dành cho anh, đã thật sự hết rồi.

Đến khi ly hôn cũng cả vấn đề, anh khóc rất nhiều không chịu ly hôn,anh cứ cúi xin tôi tha thứ, anh rất yêu vợ con chỉ là phong trào công sở, tuổi chưa chín chắn… anh đến nhờ bạn tôi, bạn tôi cũng chửi thẳng:

– Con mày không thương thì buông tha cho mẹ con nó.

Nói vậy chứ bạn cũng khuyên tôi nghĩ lại, nhưng lòng tôi lạnh rồi, tài sản tôi không lấy chỉ xin ở lại một tuần tôi thu xếp công việc, mẹ chồng cũ còn nhắc căn hộ trả góp là của anh … Cháu suýt chết không quan trọng bằng căn hộ trả góp …

Ly hôn xong tôi trở về SG, nơi mà tôi sinh sống … Làm dâu đã không hiểu nhau, chồng thì nghe mẹ…

Bây giờ tôi dẫn tay hai con đi dạo, chồng cũ nghỉ việc, căn hộ đã bán, chồng cũ chuyển tiền vào cho ba mẹ con tôi, bên nhà tôi cho thêm tiền tôi mua căn hộ ở Bình Thạnh ba mẹ con sống, chồng cũ muốn quay về với mẹ con tôi nên đã vào làm việc ở SG, bố mẹ chồng cũ thỉnh thoảng vào thăm cháu, ông bà cũng hối hận muốn chúng tôi hàn gắn lại, nhưng tôi chỉ cười, lòng nguội lạnh rồi. Tôi sợ lắm rồi.

Anh chồng sống ở Mỹ nhưng gửi quà, thuốc, tiền cho hai cháu khá đều. Cháu rất cần thuốc tốt lâu dài, nên tôi phải nhận tấm lòng anh ấy.. …

Ghi theo lời bà mẹ trẻ đưa con gái đi kiểm tra tim Chợ Rẫy

Sưu tầm

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *