Hạnh phúc muộn màng 5

TG : Cao Nguyen

Ông Thà thở dài :

_Thôi được rồi . Từ ngày có cháu làm con nuôi, bác ấy sinh được hai đứa , mai tôi lên đặt vấn đề xin lại cháu xem có được không. Ừ đúng rồi . Cô cũng phải có đứa con cho đỡ trống trải , và sau này còn dựa vào nó .

Họ quay về. Mệt mỏi , Dụng ngủ thϊếp đi. Lúc tỉnh dậy đã thấy chiếc võng của ông Thà được gấp gọn để góc ghế . Ông Thà đã đi từ lúc nào . Chị quét dọn nhà cửa , khâu lại những chiếc áo sứt chỉ cho ông . Lấy ngô cho lũ vịt , lũ gà ăn . Chúng tranh nhau ăn trông thật thích mắt . Chị tranh thủ nhổ cỏ , sới luống ngô ,luống khoai, rồi đi nấu cơm đợi ông về . Mãi đến khoảng ba bốn giờ chiều , lúc mặt trời đang ngả dần về phía tây , ông Thà mới về . Dung hét đến lạc cả giọng chạy đến ôm chầm lấy ông và thằng bé , làm chiếc xe đạp chưa kịp dựng đổ kềnh . Ông Thà bảo:

_Đây là mẹ ruột của con . Hai mẹ con ở với bác nốt ngày nay . Sáng mai bác đưa hai mẹ con ra bến xe rồi về quê.

Chiều hôm ấy , Dung vui hẳn lên . Khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc . Chưa bao giờ mái nhà ven sông lại đầm ấm đến thế . Thằng bé xinh xắn , giống mẹ từ nước da , khuôn mặt, chỉ có đôi mắt là giống bố . Có lẽ là tình mẫu ʇ⚡︎ử mách bảo , thằng bé quấn lấy mẹ ngay . Nhìn Dung và con quấn quýt , ríu rít bên nhau, ông Thà cũng vui lây niềm vui của hai mẹ con . Trong tâm trí ông thầm ước có một mái nhà nhỏ bé vui vầy như hôm nay .

Sáng sớm hôm sau , ông Thà đèo hai mẹ con ra bến xe . Bế thằng bé lên hôn chùn chụt rồi đưa nó cho Dung, ông dặn dò:

_ Thôi hai mẹ con lên xe đi kẻo tí nữa đông không có ghế ngồi . Hai mẹ con đi đường cẩn thận . Khi nào rảnh rỗi thì đến thăm bác .

Như chợt nhớ ra điều gì ông bảo:

_Đợi bác một tí , bác quay lại ngay .

Lúc sau ông quay lại với chục cái bánh mì . Đưa cho Dung ông bảo :

_ Cầm mấy cái bánh mì, lúc đi đường ăn cho đỡ buồn mồm . Từ đây về quê em cũng mấy trăm cây số .

Dung ngân ngấn nước mắt :

_ Vâng mẹ con em xin anh . Anh nhớ giữ gìn sức khỏe , ăn uống đều đặn kẻo ốm . Lúc nào rảnh rỗi mẹ con em sẽ xuống thăm anh .

Ông Thà cũng dùng dằng không muốn rời xa mẹ con Dung lúc này . Dằn lòng ông nói:

_ Thôi hai mẹ con ở đây rồi về nhé . Hôm nay bác có chuyến đò tiếp phẩm qua sông .

Ông Thà ra về . Chiếc xe đạp thủng thẳng khuất dần nơi cuối con đường . Dung nhìn theo dáng cao gầy của ông, lấy khăn lau vội những giọt nước mắt . Thằng bé thấy vậy ngây thơ hỏi :

_Mẹ ơi sao mẹ lại khóc ?

Ôm con vào lòng , Dung đáp :

_Mẹ có khóc đâu. Tại bụi bay vào mắt mẹ đấy mà con.

*****

Ông Thà chậm rãi đạp xe đi về nhà . Thật ra ngày hôm nay ông có chuyến đò nào đâu . Ông nói vậy vì ông sợ ở lâu bên hai mẹ con Dung trong cảnh chia ly này ông không kìm chế được lòng mình . Ông cũng yêu cô lắm. Đã nhiều lần ông muốn nói một lời tỏ tình với Dung, vì từ lâu Dung đã là người bạn tâm giao . Nhưng tờ Ьệпh án chất ᵭộc màu da cam năm nào cứ làm ông nghẹn lại . Nằm phịch xuống giường , ông lại thấy cảm giác trống vắng khi xưa ùa về .

Ông nghĩ đến Dung . Không hiểu về quê , bố mẹ , chị em ruột ϮhịϮ của cô có thông cảm cho Dung không ? Xã hội bây giờ vẫn còn nhiều người chưa hiểu rõ về Ьệпh phong . Họ vẫn kỳ thị , xa lánh hắt hủi những người dù đã khỏi Ьệпh . Nếu gia đình của Dung cũng kỳ thị , xa lánh thì mẹ con cô ấy biết sống ra sao ? Nhất là thằng bé nó còn nhỏ tuổi quá , chưa biết những đắng cay cuộc đời . Nghĩ đi nghĩ lại, chợt ông vùng dậy . Ông và Dung là bạn tâm giao suốt bấy nhiêu năm mà ông không hỏi cô ấy về địa chỉ gia đình cô . À . Phải rồi . Ông vào trại phong hỏi .

Trong đó chắc chắn vẫn lưu giữ hồ sơ Ьệпh án của cô . Ông xăm xăm đi ra bến chèo đò qua sông . Thấy ông vào trại , các Ьệпh nhân tíu tít chào hỏi . Ông chuyện trò với mọi người một lúc rồi xin phép lên khu vực hành chính . Đồng chí trại trưởng thấy ông liền kéo vào phòng trại trưởng uống nước . Nghe ông trình bày lý do , trại trưởng tươi cười :

_Ồ . Tưởng chuyện gì chứ chuyện đó đơn giản anh à . Anh cứ ngồi đây uống nước , em sang phòng bên bảo anh em tìm cho .

Một lúc sau , cô nhân viên cầm hồ sơ Ьệпh án của Dung sang . Mượn giấy bút , ông Thà nắn nót ghi địa chỉ của Dung . Nhìn thấy nét chữ của ông Thà , trại trưởng xuýt xoa :

_Ôi ! Chữ của anh đẹp quá . Cứ như là chữ viết giấy khen ấy . Thế sau khi đi bộ đội về ,sao anh không làm công việc gì cho phù hợp với trình độ của mình .

Ông Thà gãi đầu gãi tai :

_Chuyện của tôi dài lắm đồng chí ạ . Lúc nào có điều kiện sang tôi chơi , tôi sẽ kể cho đồng chí nghe . Thôi bây giờ tôi xin phép về để không ảnh hưởng đến công việc của đồng chí . Cám ơn đồng chí nhiều lắm .

Bắt tay trạm trưởng , ông đi qua cho Ьệпh nhân đang lao động chăm sóc rau màu , ông lại dăm câu ba điều với họ rồi mới ra bến chèo đò qua sông về nhà . Lâu lắm rồi mới thấy ông Thà huýt sáo . Đúng là :” Tư tưởng đã thông thì bình tông sẽ cạn” . Ông đã suy nghĩ thấu đáo rồi . Ông và Dung là hai tâm hồn đồng điệu.

Cùng hoàn cảnh nên bấy lâu nay gắn bó với nhau, cùng sẻ chia với nhau những đắng cay ngọt bùi . Ông yêu Dung và ông thấy cô cũng có cảm tình với ông . Không có lý gì chỉ vì những mặc cảm bản thân mà ông và cô không đến được với nhau . Sáng mai ông sẽ đi xe khách lên thị xã rồi lên tàu về nhà cô ấy . Cũng là dịp để ra mắt gia đình họ hàng cô ấy và xin phép đón mẹ con cô ấy về đây . Cũng may ông Thà đã chuyển hộ khẩu về đây sau khi chèo đò được hai tháng .

Ông sẽ nhập hộ khẩu hai mẹ con cô ấy vào hộ khẩu của ông . Lòng vui sướиɠ lâng lâng , ông Thà cất tiếng hát bài hát quen thuộc năm nào:” Trường Sơn Đông Trường Sơn Tây….. Hết rau rồi em có lấy anh không …” Câu hát chế quen thuộc đối với lính làm ông bật cười . Tự thưởng cho mình , ông Thà đi bắt gà . Gà nuôi thả nên bắt ban ngày hơi khó . Ông phải lấy l*иg bu , buộc sợi dây thừng dài vào , rắc nắm ngô , ngồi núp sau gốc cây ngô . Cuối cùng ông cũng bắt được một con gà trống dễ đến hơn hai cân . Xong xuôi , ông dọn mâm cơm ra giữa nhà , rồi vào buồng lấy bình ɾượu ngâm trứng gà hạ thổ .

Ông Thà cũng ít uống ɾượu , và uống không nhiều , chỉ đôi ba chén vào những hôm mưa gió hoặc có anh em bên uỷ ban ra thăm . Nhâm nhi chén ɾượu , ông mong thời gian trôi thật nhanh . Chiều ông Thà gọi người bán chỗ ngô của vụ trước, chỉ bớt lại một ít cho lũ gà vịt . Kiểm đếm tất cả số tiền có trong tay , ông nhủ thầm mai có lẽ phải đến ông bạn đồng ngũ vay thêm . Cứ cầm nhiều tiền hơn một chút để dễ xử lý , ứng biến . ” Lên nhà vợ tương lai phải chu đáo” thầm nghĩ như vậy ông Thà lại bật cười .

( Còn nữa )

Bài viết khác

Bác sĩ Trần Hoàng Minh – Từ bỏ giàu sαng về khám bệnh ở quê nhà | Câu chuyện nhân văn

Bác sĩ Trần Hoàng Minh, 29 tuổi, quốc tịch Mỹ, học Trường ĐH Houston (Mỹ) và tốt nghiệρ ĐH Queenslαnd (Úc) đã chọn nơi làm việc là Bệnh viện quận Gò Vấρ, TP.HCM. Vị bác sĩ này làm chuyện rất “lạ”: gọi điện hỏi thăm sαu khi Ьệпh nhân đã xuất viện… Hình minh hoạ. […]

Ô Sin – Câu chuyện ý nghĩα nhân văn và lờі хіn lỗі đầу nướс mắt сủа hаі ᴠợ сhồnɡ

Nhung bàn với chồng : Sắρ tới em sinh, nếu αnh không cάпg đáng được thì ρhải thuê ô-sin thôi! Nαm ái ngại : – Lương hαi vợ chồng chưα nổi 15 tɾiệu bạc, thuê người ở theo giá mặt bằng bây giờ tháng sáu bảy tɾiệu lấy đâu ɾα! – Thế thì em sinh […]

Chuyện của tôi – Những việc tôi đã làm liên quan đến nước lá bàng

CHUYỆN CỦA TÔi. Nguồn :Thái Hồng Nguyễn Năm 1983 tôi được đi thực tập ở Liên Xô 4 tháng.Tôi gửi thằng con 2,5 tuổi cho chị gái,khi về thấy 2 chân cháu nhiều mụn có mủ, xanhmêtylen bôi cả 2 chân,khi đó trong nhà có quyển :”Những cây thuốc và vị thuốc Việt nam” của […]