Hai người chồng – Chương 2

….Tuấn say, say mấy ngày dời trong cái chòi cũ ở đầm tôm. Thế rồi như định mệnh, đêm ấy nước sông lên to lắm. Tuấn ra bến sông để lên con thuyền nan nhỏ của mình vẫn neo ở đó. Chẳng hiểu tại sao mà Tuấn trượt chân, cũng đúng cái chỗ Bích đã từng ngã. Một người bơi giỏi như Tuấn chắc cũng không dễ chết đuối, nhưng nước sông quá to, Tuấn lại mệt mỏi sau bao ngày chán nản.

Anh phó mặc dòng nước và buông xuôi phận mình. Nhưng chính sự buông xuôi và thả lỏng ý nghĩ và cơ thể mình, anh cứ lập lờ nổi trôi theo dòng nước và lúc kiệt quệ nhất thì bản năng sống trỗi dậy và hình như anh đã ôm vào lòng được tấm xốp và cứ thế để nước cuốn đi.

Nghiệt ngã nhất ở đời là hai từ số phận. Sao số phận lại đẩy đưa ba con người này chụm lại được với nhau. Ông Đĩnh đã nghĩ thế, ông nghĩ nếu không có sự xuất hiện của Tuấn thì chắc rằng ông rất hạnh phúc. Ông thấy vui vì những năm tháng qua ông và Bích đã sống cuộc đời chồng vợ, không lo lắng, không muộn phiền, không bệnh tật. Chỉ có điều hai người không có con, ông đã nói điều này với Bích nhưng cô gạt đi ngay.

Hơn mười ngày sau Tuấn đã hoàn toàn bình phục. Tuấn cảm ơn ân nhân đã cứu sống. Cảm ơn hai vợ chồng Bích đã cưu mang hơn chục ngày qua. Buổi sáng trước khi Tuấn chào ông Đĩnh để ra đi. Cả đêm ấy ông Đĩnh không hề ngủ. Ông ôm Bích trong thuyền nhưng lòng rài rạc những ưu tư. Buổi sáng hôm sau, trước khi Tuấn kịp nói câu từ biệt, ông Đĩnh đã gọi cả Tuấn lẫn Bích vào căn nhà nhỏ trên bãi bồi.

Ông thắp ba nén hương lên bàn thờ Thổ công rồi đề nghị cả hai người đứng sau ông vái trời đất, thần linh thổ địa. Cuối cùng ông bảo cả hai ngồi xuống bên ông. Ông nói rất nhỏ nhưng giọng nói đầy chắc chắn và như là mệnh lệnh. Trong thẳm sâu tiếng nói của ông, ánh mắt nhân từ và tất cả con người ông Đĩnh như toát ra một quyết định chắc chắn nhưng đầy đớn đau.

Ông nói rằng ông mời Tuấn ở lại cùng ông và Bích. Ông nói rằng ông muốn Tuấn yêu thương Bích như tuổi trẻ đã từng. Ông nói rằng ông muốn có những đứa con, và ông nói rằng ông mong muốn Bích hạnh phúc vẹn toàn và Bích phải được làm mẹ. Ông nói rằng ông rất yêu Bích, nhưng nếu yêu mà giữ rịt Bích trong tay mình, không cho Bích cơ hội làm mẹ thì đời này kiếp này ông bạc ác với chính Bích và tình yêu ông dành cho Bích là một tình yêu ích kỷ…

Không biết họ tiếp tục nói gì với nhau, ba con người ấy giằng co nội tâm những gì gì nữa. Chỉ biết sau đó một thời gian. Ông Đĩnh và Tuấn dựng thêm một căn nhà lợp lá cách căn nhà cũ của ông Đĩnh hơn trăm mét. Sau này người trong phố gần với bãi sông mà Bích hay vào đó bán tôm cá. Thấy Bích bụng đã lùm lùm, mắt Bích sáng ngời, hai má bầu bĩnh và cặp vú thây lẩy căng tròn sau lần áo bầu. Có những người đàn bà ưa có chửa, có chửa họ rạng rỡ, da dẻ nhuận sắc và thần thái đậm nét hơn.

Sau này người ta thấy ông Đĩnh hay dắt đứa bé trai đeo chiếc cặp siêu nhân màu xanh, một bé gái thắt chiếc nơ trên tóc màu hồng vào trường cấp một ở gần đó. Hai đứa trẻ lanh chanh bám tay ông, đứa bé trai gọi ông: Bố ơi chiều nay bố đến đón con sớm nhé. Đứa bé gái phụng phịu đòi lúc về qua cửa hàng bố phải mua búp bê cơ.

Người ta còn thấy Tuấn những ngày cuối tuần anh không vào thành phố làm cho công ty vệ sinh đô thị thì anh cùng ông Đĩnh bơi thuyền đánh cá. Có những buổi sáng tinh mơ, người ta thấy một người đàn bà với hai người đàn ông cùng nhau gỡ lưới rồi phơi lưới.

Những đêm trăng, người ta còn thấy Bích mang theo chiếc áo, ra mép sông đón chồng là ông Đĩnh vừa đi đánh cá về. Bích khoác áo lên vai ông Đĩnh. Cô ríu rít hỏi han rồi hai người đi nép vào nhau đi về phía căn nhà của họ. Ánh đèn nhà sáng lên một lúc rồi vụt tắt. Ngoài sân và mênh mông bãi sông chỉ có ánh trăng vàng luênh loang một thứ ánh sáng kỳ ảo, bình yên trên mái hai ngôi nhà yên bình. Bến sông này có hai căn nhà lá, căn nhà của người đàn ông đánh cá đêm đêm luôn rủ rỉ tiếng người đàn bà.

Căn nhà còn lại hay bi bô tiếng trẻ tập đánh vần mỗi tối. Họ không giàu có, ba người lớn với hai đứa trẻ và thứ họ có nhiều nhất là yên bình và vui vẻ. Hình như hạnh phúc không hẳn là thứ bó buộc và giữ cho riêng mình. Với họ, hạnh phúc vẹn toàn là khi họ biết trao gửi và cho đi. Họ đã biết cách hoán đổi cuộc gặp gỡ nghiệt ngã trêu ngươi của con tạo hòng vần xoay phận số ba người họ từ thế thua thành ván cờ ngoạn mục hay.

P2( Hết)
Kết thúc

HAI NGƯỜI CHỒNG
Tác giả : Loan Ngẫn

Bài viết khác

Chiếc ví củα tình yêu – Câu chuyện thật đẹρ nhiều ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Một chiều đông lạnh buốt. Tɾên đường về nhà, tình cờ tôi nhặt được một chiếc ví bằng dα màu nâu đã cũ sờn, có sợi dây nơ màu đỏ. Bên tɾong ví không có bất cứ giấy tờ tùy thân nào mà chỉ có vỏn vẹn 3 đô lα và một ρhong thư nhàu […]

“3 nỗi sợ” khi về già mà chα mẹ luôn cất giấu, con cái liệu có thấu hiểu? – Câu chuyện xúc động đáng để suy ngẫm

Làm chα mẹ, khi họ về già, họ luôn khαo khát có cảm giác con cháu sum vầy. Khi chα mẹ ở độ tuổi 70,80, con cái củα họ cũng đαng ở độ tuổi trung niên, “trên có lão, dưới có trẻ”, bởi vậy cuộc sống củα họ luôn bận rộn, không có nhiều thời […]

Xin đừng đợi đến lúc gần phải xuống thuyền rồi cảm thấy hối hận

Có một đôi vợ chồng già nọ sinh sống tằn tiện, tiết kiệm để nuôi 4 người con khôn lớn. Thời gian như thoi đưa, thoắt cái họ đã ở bên nhau 50 năm. Những người con thành đạt của họ bí mật bàn bạc để tặng cho bố mẹ một món quà thật ý […]