Giọt lệ cuối cùng 29

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 29

Im lặng như để dằn cơn ҳúc ᵭộпg, hồi sau cô ta cố nặn ra mấy giọt nước mắt rồi nức nở:

– Thương mẹ cháu mà thương cả dì Tuyết. Mẹ cháu mong gặp dì Tuyết cho đến lúc ra đi cũng không toại nguyện…

– Thế mẹ cô với bà Tuyết là như thế nào?

– Cháu cũng không nghe mẹ nói, chỉ biết rằng mẹ có một cô bạn rất thân tên Tuyết, từ khi cổ kết hôn với chồng tên Minh làm nghề xây dựng là không còn biết tin gì nữa. Cháu cũng không biết có phải là người này không?

– Đúng rồi, cậu Minh làm nghề thầu xây dựng. Cũng hiếm có người như cậu ấy, vợ ૮.ɦ.ế.ƭ hơn 10 năm rồi mà không lấy vợ khác, cứ ở vậy nuôi thằng Nhân…

– Chắc ông ấy chưa tìm được người hợp với mình. Hoặc đã có một mối tình nào đó mà không quên được…

Bỗng bà chủ quán nói nhỏ:

– Ý, cô nói nhỏ thôi kẻo đến tai ông ấy. Nghĩ mà thương cô Tuyết, đã có lần cô ấy phàn nàn về chồng, tuy sống bên cạnh vợ nhưng vẫn nhớ cô người yêu cũ…

– Dạ, phụ nữ khổ thật, đàn ông họ cũng nặng tình lắm…

– Nhưng cũng chẳng có người chồng nào tốt như cậu Minh…

Bà chủ quán định nói thêm gì đó thì bỗng thấy Khắc Nhân từ trong nhà đi ra. Nhưng thay vì lên xe chạy đi, thì cậu ta lại đi nhanh sang đường đến quán cafe nơi Bích Ngọc đang ngồi. Với vẻ mặt khó chịu, cậu ta gọi chủ quán:

– Cho ly cafe đen không đường…

– Dạ cậu chủ…

Trước khi rời đi pha cafe, bà chủ quán liếc mắt về phía Bích Ngọc như muốn nói gì đó và nhận được cái gật đầu. Bỗng điện thoại của Khắc Nhân đổ chuông, không hiểu người ở đầu dây bên kia là ai mà nghe cậu ta trả lời có vẻ hằn học:

– Alo, tôi đây. Ông đến quán cafe trước nhà gặp tôi đi. Vừa bị ông già đuổi đây nè…

Chỉ 15 phút sau thì một cậu thanh niên đi tгêภ chiếc xe hon đa chạy tới. Bích Ngọc giật mình khi nhận ra người đó, không phải ai khác mà chính là cậu thanh niên mà cô ta đã gặp ở quán cafe trước cửa nhà bà Dung. Cậu ta vừa đến thì ngồi ngay xuống bàn mà Khắc Nhân đang ngồi. Qua nội dung mà hai người nói chuyện thì Bích Ngọc hiểu rằng Bà Dung chính là người tình cũ của ông Minh. Không hiểu vì sao lại giao nhà cho anh trai để về ở nhờ nhà mẹ ruột. Theo như hai người suy đoán thì rất có thể sau khi ly hôn chồng. Bà Dung sẽ về nhà ông Minh ở, vì tình cũ không rủ cũng tới…

Khắc Nhân rít qua kẽ răng:

– Bả giỏi thì bước qua ҳάc tôi mới vào được nhà này. Hèn chi nói ổng bán nhà mà ổng không chịu, lại còn đuổi mình ra khỏi nhà nữa chứ…

– Cậu chủ phải hết sức bình tĩnh để giải quyết mọi việc…

– Anh bảo tôi làm sao mà bình tĩnh được chứ? Về nhà thì vợ cằn nhằn. Mang tiếng con giám đốc công ty xây dựng mà phải đi ở nhờ nhà vợ. Hóa ra tất cả đều có nguyên nhân…

– Bước tiếp theo giờ phải làm sao ạ?

– Tiếp tục theo dõi bà ta. Báo cho tôi biết khi bà ta ở một mình, tôi sẽ gặp bà ấy và yêu cầu buông cha tôi ra…

– Có vội vàng quá không? Nếu chuyện này mà đến tai ông chủ thì cậu biết sẽ xảy ra chuyện gì rồi…Tốt nhất cậu trình bày hoàn cảnh của mình…

– Hễ tôi mở miệng ra nói thì ông ấy lại nói muốn tôi về đây ở, nhất quyết không bán nhà…chỉ còn cách phải nói chuyện với bà ta mà thôi.

Thật tình nói mạnh miệng là thế, nhưng chính Khắc Nhân cũng chưa biết sẽ nói những gì nếu như gặp được bà Dung. Nhưng chắc chắn một điều rằng anh không thể chấp nhận cho Ba tái hợp cùng với bà ấy. Thời còn trẻ thì không ai cấm nếu như ba muốn lấy vợ. Bây giờ già rồi thì còn bày đặt lấy vợ mà làm gì chứ? Chính anh cũng sợ nếu như bà ấy nói lại với Ba về chuyện anh gặp Bà ta, thì không biết sóng gió sẽ xảy ra như thế nào. Nhưng lời người kia nói cũng không phải hoàn toàn vô lý. Bởi nếu như bà Dung hỏi dựa vào cơ sở nào để nói rằng Bà ấy với Ba thì anh trả lời thế nào? Anh sẽ không trả lời được cũng như không thể để lộ chuyện anh thuê người theo dõi. Chẳng nhẽ lại nói rằng vì bà ấy là người yêu cũ thì lý do này càng không thể chấp nhận…

Người bạn đã rời đi mà Khắc Nhân vẫn ngồi yên như cũ. Bích Ngọc thấy rằng thời cơ đã đến. Cô ta mang ly nước đến ngồi cùng bàn với cậu ta rồi nói:

– Chào em…

Đang vốn sẵn bực mình, Khắc Nhân thấy một bà chị hơn tuổi mình đến làm quen thì tỏ ra không ưa, nên sẵng giọng:

– Bộ quán này hết bàn trống hay sao mà đến ngồi đây chi zạ? Chật chội quá đi…

Cô ta cười ngượng:

– Chị là Bích Ngọc, sở dĩ chị mới biết em vì trước đây mẹ chị có thân với mẹ em…

Khắc Nhân vẫn không thay đổi thái độ:

– Giờ mẹ chị nói chị đến đây để kể lể khó khăn gì đó phải không? Giờ Má tôi Bả có còn đâu mà biết đến ai. Hơn nữa ruột ϮhịϮ còn chẳng ăn ai, huống gì là bạn chứ?

Không ngờ bị thằng con ông Minh dội ngược những câu từ khó nghe làm cô ta cụt hứng. Cố gắng dằn mình để không nổi điên. Cô ta tỏ ra nhã nhặn hết sức:

– Em nói trước mà không biết sau, nếu như chị giúp em gặp được bà Dung thì sao?

Nghe thấy thế thì Khắc Nhân quay ngoắt lại nhìn thẳng vào mặt cô ta rồi gằn từng tiếng:

– Tại sao bà lại biết bà ấy? Đừng nói hồi giờ bà nghe lỏm chuyện của tụi tui nói nghe…

Bích Ngọc cười mỉa:

– Tôi đâu cần phải vậy. Một khi tôi đã nói gì thì phải có bằng chứng, tuyệt nhiên không nói mà không có căn cứ…

Khắc Nhân nghi ngờ:

– Vậy căn cứ vào đâu để tôi có thể tin bà chứ?

Bích Ngọc che đi phần kết quả tờ giấy xét nghiệm ADN huyết thống giữa ông Minh và Thu Hoài, rồi đưa cho cậu ta xem. Khắc Nhân giật mình và không tin được những gì mình vừa thấy. Tên cha anh là ông Hoàng Minh, kèm theo số điện thoại và địa chỉ thì không sai tý nào. Cô gáι Thu Hoài thì anh cũng mới biết cô ta chính là con gáι duy nhất của bà Dung. Vậy là thế nào? Vì phần kết quả đã bị cô ta che mất nên anh không biết Ba và cô gáι đó có phải là cha con hay không?

Mặc dù rất hoang mang, nhưng Khắc Nhân vẫn cố tình tỏ ra không tin:

– Rồi sao? Chuyện làm ra mấy tờ giấy nhảm nhí này thì có gì mà khó chứ? Bà cứ để tôi đọc rõ kết quả cho dù 100% đi chăng nữa thì cũng chưa chắc tôi đã tin. Nói gì đến úp úp mở mở thế này…

Bích Ngọc nghe những lời nói ngang tàng, bất cần đời thì tỏ ra hết kiên nhẫn. Cô ta đứng dậy mà không nói câu nào cũng như không thèm nhìn mặt thằng con ông Minh. Thấy cô ta đứng dậy thì Khắc Nhân liền hỏi:

– Ủa, đang nói chuyện mà cô đi đâu?

– Đi đâu là việc của tôi, việc cha cậu có con riêng bên ngoài thì chính mẹ cậu cũng biết…Cũng vì chuyện đó mà tôi mới tìm đến đây. Nhưng có lẽ cậu không cần đến nó nữa, vậy thì tôi về, xem như chúng ta chưa gặp nhau…

– Nếu chị nói gặp tôi vì chuyện này, thì mục đích của chị là gì? Tại sao lại cứ úp mở như thế?

Thấy cô ta cứ thế bước đi, Khắc Nhân đặt thẳng vấn đề:

– Chị cần bao nhiêu để đưa kết quả cho tôi?

Bích Ngọc lúc này hiện rõ là một ả cáo già, cô ta quay lại giơ hai ngón tay. Như hiểu ý cô ta muốn gì, Khắc nhân đưa một ngón tay rồi gật đầu. Lưỡng lự một hồi rồi cô ta cũng gật đầu theo. Hai người tiến về phía chiếc xe màu trắng rồi nhanh chóng chạy đi. Xem như mọi chuyện chưa có gì xảy ra…

Ông Minh định ngả lưng đi nằm, nhưng vì giận khi phải nghe những câu từ mà Khắc Nhân con trai ông nói ra. Vừa nằm xuống rồi ông lại buồn bực, và đi ra ngoài hành lang đứng nhằm thư giãn và cân bằng tâm trạng. Bỗng ông thấy chiếc xe màu trắng của con trai vẫn còn đậu ngay trước cổng. Ông lấy làm thắc mắc tại sao Khắc Nhân còn chưa về. Khoảng 20 phút sau thì ông thấy con trai ông đi cùng một người phụ nữ từ quán cafe bên kia đường tiến về phía chiếc xe. Không khó để ông nhận ra người đó chính là cô Ngọc. Ông ʇ⚡︎ự hỏi rõ ràng ông đã giao nhiệm vụ cho Khánh Toàn bám sát cô ta. Vậy tại sao cô ta lại có thể tiếp cận được với Khắc Nhân con trai ông chứ? Linh tính báo cho ông biết rằng mọi chuyện không đơn thuần cô ta chỉ muốn trả thù cho ông Chánh, mà rõ ràng là chuyện khác nữa, và cụ thể như thế nào thì ông chưa khẳng định được.

Khi Khắc Nhân và cô ta đi rồi thì ông gọi cho Khánh Toàn, từ đầu dây bên kia tiếng cậu ta cất lên nghe rất nhỏ, giống như đang chạy tгêภ đường:

– Alo, em nghe…

– Cậu đang chạy tгêภ đường phải không?

– Dạ, em đang ở gần nhà anh nè, anh có nhà không em ghé…

– Tôi đang ở nhà, muốn hỏi chuyện chú đây…

– Ok anh, khoảng 10 phút sau em đến nơi. Còn việc kia em giao cho cậu Khải bám theo cô ta rồi…

Nghe thấy thế thì ông Minh ngạc nhiên:

– Cậu vừa nói gì? Cậu Khải hiện nay đang bám theo cô ta?

– Dạ, đúng rồi. Mà có chuyện gì nữa đâu? Em làm cho cô ta bẽ mặt rồi còn gì?

– Chuyện tôi nghĩ không đơn giản như cậu nghĩ. Thôi cậu tranh thủ ghé tôi rồi nói chuyện…

Tắt máy rồi mà khuôn mặt của ông Minh vẫn chưa hết căng thẳng. Ông hết đi ra lại đi vào, vừa định gọi điện thoại cho cậu Khải rồi lại thôi. Bởi ông nghĩ nếu cậu Khải đang bám theo con trai ông và cô ta thì ông càng không nên gọi, bởi có gì cậu ấy sẽ báo về. Còn nếu như cậu Khải không bám sát được thì cho dù ông có gọi điện cũng không ích gì?

Đúng lúc đó thì điện thoại báo có tin nhắn, và ông vô cùng hồi hộp khi tin nhắn đó là do cậu Khải gửi đến. Cậu ấy còn gửi những tấm hình chụp cô Ngọc và con trai Khắc Nhân. Sau đó hai người đưa điện thoại lên giống như gửi cho nhau gì đó. Vì Tuấn Khải ngồi hơi xa nên không nghe được nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người. Chợt ông phát hiện ra trong tấm hình có xuất hiện hình ảnh của ông Chánh đang ngồi nói chuyện với Thu Hoài thì ông nhắn tin cho cậu Nhân:

– Cậu quay lại đi, ҳάc minh giúp tôi xem có phải ông Chánh đang ngồi nói chuyện với Thu Hoài không?

– Dạ, đúng rồi. Bác Chánh đang nói chuyện với chị Hoài, bác ấy có vẻ ҳúc ᵭộпg lắm…

Ông Minh thở dài:

– Cậu bám sát hai người luôn cho tôi nhé…

– Dạ vâng…

Nói chuyện bằng tin nhắn với cậu Nhân xong thì ông chờ Khánh Toàn trở về. Không hiểu sao ông có linh tính không ổn. Câu hỏi đặt ra là tại sao cô ta lại hết tiếp cận ông? Nhưng khi gặp Khánh Toàn thì lại sẵn sàng bám theo? Điều đó ông không khó để có câu trả lời, đó là vì cô ta cần tiền nên hễ thấy người đàn ông nào có tiền là sẵn sàng bám theo. Và việc cô ta chấp nhận làm người tình của ông Chánh cũng không ngoài mục đích đó?

Nhưng còn Khắc Nhân? Chẳng nhẽ con trai ông còn trẻ mà lại chấp nhận để cho cô ta bám theo hay sao? Với con trai thì ông không lạ gì nó, Khắc Nhân là một chàng trai hiếu thắng và nghe theo lời xúi bẩy của vợ và gia đình vợ. Sở dĩ con không chịu về ở với ông, bởi làm như thế để ép ông phải bán nhà, và đưa tiền cho con xây nhà tгêภ mảnh đất của nhà vợ. Ông đã ρhâп tích rất nhiều rằng làm như thế chẳng khác nào cầm dao đằng lưỡi. Không cần phải bán nhà thì ông vẫn có tiền để cho con nếu như mảnh đất đó là của vợ chồng nó. Đằng này là đất của nhà vợ, một khi cơm không lành, canh không ngọt rồi chẳng nhẽ dỡ nhà mang đi hay sao?

Bài viết khác

Cốc chè đậu đen…Năm xưα ! – Câu chuyện xúc động không cầm được nước mắt về hαi αnh em mồ côi chα mẹ

Bố tôi mất trong một vụ chìm tàu cát. Mẹ tôi không chịu nổi nghèo khó đã bỏ lại anh em tôi cho ông nội nuôi. Có người nói mẹ tôi đã có gia đình mới. Cũng có người nói gặp mẹ tôi đâu đó bên Ma Cao. Với tôi ký ức về mẹ cũng […]

Đứa con riêng bơ vơ – Câu chuyện rất nhân văn tấm lòng của người mẹ như lòng bồ tát

Người ρhụ nữ lạ chặn em giữα chợ, hỏi ρhải con dâu mới cưới củα bà Hαi Liên? Em bối rối gật đầu. Em mới về nhà chồng được một tuần, họ hàng nhà chồng em chưα kịρ nhớ hết…     Người ρhụ nữ nắm tαy em rα vẻ thân tình: “Dì hỏi thiệt, […]

25 câu nói “ᵭọc là thấm” củα người Do Thái, câu số 10 khiến nhiều người tỉnh ngộ

Được mệnh dαnh là dân tộc thông minh nhất thế giới. Người Do Thái luôn vận dụng sự khôn ngoαn củα sách vở vào tư duy tɾí tưởng tượng và thực tế cuộc sống, họ thậm chí còn ᵭể lại nhiều những nguyên tắc sống tɾuyền cảm hứng 1. Cái khuy áo ᵭầu tiên sαi, […]