Giọt lệ cuối cùng 27
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 27
Không chỉ riêng cậu Khải mà ông Minh cũng lấy làm thắc mắc, từ khi nhìn thấy cô Ngọc là ông bỗng cảm thấy rất quen, như đã từng gặp hoặc nhìn thấy ở đâu mà không nhớ. Nhưng vì mới gặp lần đầu nên ông giữ phép lịch sự mà nói chuyện. Khi cô ta hỏi đến vợ thì ông cảnh giác và chỉ trả lời bâng quơ cho xong chuyện. Vừa về đến nhà thì ông nhận được tin nhắn của cậu Khải kèm theo những tấm hình chụp ông Chánh và cô ta. Ông Minh thoáng giật mình và ʇ⚡︎ự hỏi không biết cô ta có biết ông quen với bà Dung hay không? Việc cô ta tiếp cận ông là vô tình hay cố ý? Chẳng nhẽ ông đang bị theo dõi? Và lý do vì sao?
Định ngả lưng chợp mắt một chút thì điện thoại lại đổ chuông. Nhìn màn hình điện thoại thấy số lạ nên ông tính không nghe, nhưng lại chợt nghĩ nhỡ may có đối tác muốn gặp để bàn công việc với ông thì sao? Nghĩ vậy nên ông lên tiếng:
– Alo…
– Em chào anh ạ…
Một thoáng bực mình, chỉ cần nghe tiếng thì ông Minh đã biết người ở đầu dây bên kia là ai. Định lên tiếng nhắc nhở về việc cô ta làm phiền mình. Nhưng ông chợt giật mình ʇ⚡︎ự hỏi tại sao cô ta lại có số điện thoại của ông để mà gọi chứ? Ai đã cung cấp số điện thoại cho cô ta? Một chút tò mò khiến ông Minh hạ thấp giọng trả lời:
– Chào em…
– Anh đang làm gì thế ạ?
Đến lúc này thì sự kiên nhẫn đã vượt quá giới hạn, ông Minh vẫn hạ thấp giọng nhưng trong giọng nói đã có phần gay gắt:
– Em hỏi để làm gì? Anh nghĩ không có nhiệm vụ để trả lời câu hỏi này…
Thấy ông Minh có vẻ giận thì cô ta tỏ ra biết lỗi:
– Ui, em xin lỗi. Phụ nữ chúng em thường hay quan tâm lặt vặt không đáng có. Em sẽ rút kinh nghiệm ạ…
Chờ cho cô ta nói một thôi một hồi, rồi ông Minh nói:
– Thôi nhé, anh cúp máy…
Nói rồi không chờ cô ta trả lời, ông Minh cúp máy rồi gọi cho cậu Khải:
– Cô ta vừa gọi điện cho tôi. Vấn đề tôi muốn biết tại sao cô ta lại có số điện thoại? Cậu điều tra giúp tôi xem hiện nay cô ta đang ở đâu? Và làm gì?
– Dạ vâng. Vấn đề cháu không biết cô ta đang ở đâu? Vì từ khi rời nhà nghỉ thì cháu không thấy cô ta đi cùng ông Chánh nữa…
– Rất có thể mục tiêu bây giờ là tôi. Vậy thì thế nào cô ta cũng quanh quẩn ở đây thôi. Còn mục đích là gì thì không biết…
– Dạ, cháu biết phải làm gì rồi…
Tắt điện thoại đã lâu mà ông Minh vẫn không ngừng suy nghĩ, vấn đề cô ta bám theo ông thì ông không bận tâm, bởi cô ta không phải người đầu tiên và duy nhất. Cũng dễ hiểu thôi khi ông vừa ᵭộc thân lại có tiền thì cô nàng nào chẳng muốn quan tâm. Vấn đề ông thắc mắc là tại sao cô ta lại có số điện thoại của ông chứ? Chợt ông giật mình khi nhớ đến tờ giấy kết quả xét nghiệm huyết thống ADN cha con giữa ông và Thu Hoài mà ông làm rơi ở quán cafe. Có bao giờ cô ta nhặt được tờ giấy đó không? Và lấy thông tin trước khi đưa cho ông? Bởi trong tờ giấy đó có đầy đủ số điện thoại và địa chỉ của ông. Có như thế cô ta mới biết mà gọi làm phiền…
Đặt giả thiết cô ta biết được nội dung trong tờ giấy, có nghĩa cô ta biết Thu Hoài là con ông chứ không phải con ông Chánh? Ông nghĩ mình phải chuẩn bị phương án này có thể xẩy ra. Bản thân thì ông chẳng lo gì, nhưng ông chỉ lo bà Dung không biết có đủ bản lĩnh và nghị lực để vượt qua không? Ông Minh bỗng trở nên lúng túng không biết phải làm gì trong tình huống này. Ông định gọi cho bà Dung nhưng lại thôi, bởi ông nghĩ bản thân không làm gì sai. Nhưng chẳng nhẽ ngồi chờ xem cô ta giở trò hay sao?
Với ai chứ với ông Minh thì không chấp nhận điều đó, ông muốn biết cô ta tiếp cận ông là vì tiền hay chẳng qua muốn trả thù cho ông Chánh khi không được anh Hai cho vào nhà? Mà muốn biết điều đó thì phải làm phép thử. Ông gọi điện cho Khánh Toàn là cậu em họ và cũng là người nhờ có ông giúp đỡ, nên vượt qua đợt làm ăn thất bại. Thấy anh Minh gọi cho mình thì Khánh Toàn ngạc nhiên:
– Alo, anh Hai gọi cho em?
– Anh có việc nhờ chú đây…
– Ok. Em đến ngay…
Nhưng ông Minh vội gạt đi:
– Nói chuyện qua điện thoại được rồi…
Khánh Toàn ngạc nhiên:
– Ủa, anh Hai nay sao vậy nè? Bộ lại muốn em cắt đuôi nào hay sao? Ai bảo vừa giàu lại đẹp trai nữa chứ? Hèn gì già rồi mà vẫn khối em theo…
Vậy theo chú thì các bà đó theo anh hay là theo tiền của anh?
Khánh Toàn cười:
– Cả hai, anh còn phong độ lắm…
Rồi ông Minh kể cho cậu em nghe về việc ông gặp lại bà Dung và hoàn cảnh của gia đình bà ấy. Nghe xong thì Khánh Toàn hỏi:
– Giờ anh Hai muốn em làm gì?
– Chú tán tỉnh cô ả Ngọc giúp anh, anh muốn biết thật ra mục đích của cô ta tiếp cận anh là gì? Nếu chỉ vì tiền thì nhất định sẽ bám theo chú. Nhưng anh muốn cho cô ta một bài học…
Không chờ cho ông Minh nói thêm, Khánh Toàn trả lời:
– Anh Hai đưa thông tin của cô ả cho em, em sẽ nhờ mấy cậu em tìm ra cô ta…
– Không cần đâu, có cậu Khải đang bám theo cô ta rồi…
– Vậy anh đưa số điện thoại của cậu Khải cho em…
Ông Minh chưa kịp trả lời thì cậu Khải gọi đến, ông nói với Khánh Toàn:
– Cậu Khải vừa gọi cho anh, để anh nói cậu ấy gọi cho em, thấy số điện thoại đuôi 33 thì nghe nhé…
– Dạ…
Rồi ông cúp máy và nói chuyện với cậu Khải. Đúng như ông dự đoán, cô ta thuê phòng trọ ở gần nơi ông ở để kịp bám đuôi. Hiện giờ cô ta đang ở quán phở đầu đường để ăn sáng. Dặn dò cậu Khải chờ Khánh Toàn đến thì rút lui, ông gọi điện cho Khánh Toàn:
– Em biết quán phở của bà Út mập ngay đầu đường quẹo vào nhà anh không?
– Gì chứ em ghé ăn thường xuyên mà…
– Cô nàng đang ở đó, mặc áo đầm màu đỏ, hoa trắng…
– OK. Vậy nay có phở ăn rồi…anh Hai yên tâm chờ tin tức nhé…
Nói xong Khánh Toàn cúp máy. Chỉ 15 phút sau thì anh có mặt ở quán phở nơi mà cô ả Bích Ngọc đang ăn. Từ bàn trong cùng anh cũng nhận ra cậu Khải mặc áo sọc màu xanh, khi anh giơ tay về phía cô nàng, thì Tuấn Khải cũng nhanh chóng đứng dậy ra về.
Bích Ngọc sau khi ăn xong định kêu nhân viên tính tiền, thì thấy một quý ông đang tiến về phía mình nên dừng lại. Sở dĩ cô gọi người đàn ông đó là quý ông, bởi anh ta chỉ cỡ 40 tuổi và có thể nói rằng rất đẹp trai. Người này mặc quần trắng, đi giày cũng màu trắng và áo màu đỏ đóng thùng, anh ta đẹp như một tài ʇ⚡︎ử điện ảnh mà mới gặp lần đầu là cô đã ngất ngây. Khi anh ta đến gần thì một bàn tay rất ấm đặt lên tay cô kèm giọng nói:
– Chào người đẹp…
Liếc đôi mắt tình tứ, cô ta thỏ thẻ trả lời:
– Dạ, em chào anh…
– Anh có thể vinh dự được ngồi cùng với người đẹp không?
– Dạ, anh cứ ʇ⚡︎ự nhiên…em cũng ăn xong rồi…
Không ngờ anh ta trả lời:
– Vậy thì tiếc quá, bộ em sắp phải về rồi hay sao?
Biết mình lỡ lời, cô ta ấp úng:
– Dạ chưa, em còn chờ nhỏ bạn…
Đúng lúc đó thì nhân viên mang tô phở nóng hổi đặt lên bàn, anh ta nói:
– Ngoài phở ra thì quán còn món gì ăn tráng miệng không?
– Dạ không? Nhưng quý khách cần gì thì em có thể chạy sang quán bên cạnh mua giúp…
Nghe thấy thế thì cô ta lên tiếng:
– Thôi anh ạ, ăn xong rồi mình ghé sang bên đó ngồi nhâm nhi ly cafe cho thoải mái…
– Ok, vậy cũng được…
Anh ta nhìn cậu nhân viên rồi rút trong Ϧóþ ra tờ tiền 200 ngàn và nói:
– Tôi trả tiền phở hai tô, khỏi thối…
Cậu thanh niên ngạc nhiên:
– Hai tô chỉ có 100 ngàn thôi ạ…
– Tôi tặng cậu luôn đó, đã nói khỏi thối rồi mà còn lằng nhằng…
Đúng lúc đó thì điện thoại của anh ta đổ chuông, Bích Ngọc ngồi im lắng nghe anh ta nói chuyện:
– Alo, tôi Khánh Toàn, giám đốc công ty Toàn Thắng đây…
Không biết đầu dây bên kia nói gì nhưng anh ta nói tiếp:
– Cái giá mà các anh đưa ra thì công ty chúng tôi không thi công được. Mà tôi cũng khẳng định với anh rằng dự án này không có công ty nào nhận…
Nói xong anh cúp máy, mặt cau lại có vẻ không vui:
– Sáng giờ toàn gặp chuyện gì đâu không hà…bực mình quá…
Tô phở mới vơi chừng một phần thì anh ta buông muỗng đũa rồi đứng dậy nói với cô:
– Mình đi thôi em…
Liếc nhìn tô phở gần như còn nguyên nên cô ta có vẻ tiếc. Nhưng trước mặt anh ta thì cô cũng ẻo lả đứng dậy vịn tay chàng mà bước đi. Hai người nhanh chóng ra khỏi quán và đi vào quán cafe bên cạnh. Lúc này điện thoại của anh ta lại có cuộc gọi đến nên anh ta dừng lại nói chuyện. Cô ả Bích Ngọc cuối cùng cũng chọn được một bàn trống rồi ngồi xuống. Lát sau người đàn ông đến kéo tay cô rồi nói:
– Mình vào phòng cho yên tĩnh, ngoài này ồn lắm…
Chẳng khác nào một người vợ ngoan hiền đi bên cạnh chồng để được chở che. Cô ta ngoan ngoãn đứng dậy và bước theo. Hai người vào phòng VIP và đóng cửa lại. Lúc này Khánh Toàn mới nói:
– Ngoài kia ồn lắm. Mà em biết rồi đấy, anh rất bận…
– Anh giỏi quá, người của công việc. Tiếc rằng em không giúp gì được cho anh
Chợt như nhớ ra chuyện gì, anh ta nói:
– Ui da, đầu óc anh để đâu vậy nè? Đi với anh như vậy rồi nhỡ may chồng em hiểu nhầm thì sao?
Cô nàng cười:
– Em đang chủ nghĩa ᵭộc thân nè, anh có tin không?
– Nói sao chứ em đẹp thế này mà…
Có nặn ra hai giọt nước mắt, cô ta nức nở:
– Hồng nhan bạc phận anh ơi, từng tuổi này mà nói chưa có ai thì không tin. Nhưng chồng em quα ᵭờι do tai пα̣п khi tụi em mới cưới nhau chưa được một năm…
– Rồi em ở vậy luôn hay sao?
– Cũng nhiều người thương cho hoàn cảnh của em, nhưng không hiểu sao em không muốn kết hôn lần nào nữa…
Khánh Toàn nhìn cô nàng rồi nói nửa nạc nửa mỡ:
– Chỉ là không muốn kết hôn bởi không muốn bị ràng buộc. Nhưng làm người tình thì được phải không?
Cô ta im lặng, bởi trước một câu nói lấp lửng của người đàn ông, cô ta chưa biết phải trả lời như thế nào? Nếu gật đầu đồng ý thì chẳng phải là quá dễ hay sao? Nhưng nếu từ chối thì nhỡ may anh ta lại buông luôn thì cũng tiếc lắm. Không phải dễ dàng gì mà cô ta gặp được người đàn ông vừa đẹp lại vừa giàu có như thế này. Thấy cô nàng ngồi im, Khánh Toàn hỏi tiếp:
– Tại sao em không trả lời? Nếu anh có nói điều gì hơi vội vàng thì anh xin lỗi. Dân xây dựng tụi anh cứ thẳng vậy đó. Anh không thích ʋòпg vo và cũng ghét nhất là sự giả dối…
– Ý của hai từ giả dối là như thế nào?
– Có nghĩa người nào chấp nhận làm bạn với anh thì tuyệt nhiên không có mối quαп Һệ khác.
Cô ta muốn trả lời rằng cũng thích một người đàn ông nghiêm túc như thế, nhưng cô ta kịp dừng lại. Một lát sau Bích Ngọc dè dặt nói:
– Anh yêu cầu người phụ nữ như thế, nhưng còn anh thì sao ạ?
– Anh cũng sẽ như thế. Vợ chồng anh ly hôn, hiện nay anh đang ở cùng với con gáι hơn 10 tuổi. Anh nửa muốn kết hôn nhưng nửa lại không muốn…
– Tại sao ạ?
– Anh thương con, muốn người phụ nữ sau này thương và chăm sóc con gáι, nhưng rồi lại lo cô ta ħàɲħ ħạ con mình. Công việc của anh vắng nhà thường xuyên nên phải người thông cảm thì mới chấp nhận được điều đó…
Nói xong câu đó Khánh Toàn liếc nhìn thái độ của cô ta thì thấy cô ta như có vẻ như đang suy nghĩ. Vẫn biết rằng cá đã cắn câu, và sở dĩ anh phải đưa ra điều kiện như vậy, để cô ta không bám theo làm phiền ông Minh. Bước tiếp theo sẽ thực hiện kế hoạch hai vạch trần bộ mặt giả tạo của cô ta với ông Chánh…anh khẽ mỉm cười…