Tác giả : Trần Phan Trúc Giang
Đồng Đồng bận tối mắt tối mũi, vừa nghiên cứu vừa lên ý tưởng, vẽ xong lại xóa, xóa xong lại vẽ. Ngoài thời gian ăn uống tắm rửa ra thì toàn bộ thời gian cô đều ngồi dưới sàn nhà, bày bừa giấy bút màu vẽ, vải vóc máy may các thứ,… Thế Thịnh có muốn giúp cô thì cũng không biết giúp bằng cách nào. Công việc của cô lúc nhàn rỗi thì rất nhàn, lúc chạy deadline thì bận đến mức thở cũng thấy lãng phí thời gian.
Đã hai ngày trôi qua, Đồng Đồng cơ bản đã lên xong ý tưởng, cô bây giờ chỉ cần viết báo cáo nữa là xong. Ngày mai có thể trình bày thuyết trình trước ban lãnh đạo tập đoàn ĐK đúng hạn.
Thế Thịnh làm việc xong, anh về lại phòng ngủ, nhìn thấy Đồng Đồng vẫn đang hăng say gõ máy tính, anh nhịn không được liền khuyên nhủ cô.
– Em ngủ một lát đi rồi làm tiếp, giờ này cũng khuya lắm rồi.
Đồng Đồng lắc lắc đầu, cô bận đến không nâng được mắt lên mà nhìn anh.
– Em làm sắp xong rồi, làm xong em ngủ luôn cho thẳng giấc.
Thế Thịnh đặt máy tính xuống bàn làm việc, anh vừa sắp xếp hồ sơ vừa nói với cô:
– Ừm, vậy em làm đi, anh đợi em.
Đồng Đồng cuống quýt:
– Ấy đừng đợi em, biết khi nào em mới xong, anh làm việc xong thì ngủ trước đi.
– Không sao, anh cũng cần làm thêm ít việc, anh đợi em được.
Mãi đến gần khuya, Đồng Đồng mới hoàn thành xong công việc, cô uể oải gắp lại máy tính, dọn dẹp giấy tờ, cuối cùng là ngả vật ra giường, hai mắt híp lại như muốn ngủ đến nơi. Nhưng chợt nhớ đến bài thuyết trình ngày mai, cô lại phải cố nâng mí mắt hỏi Thế Thịnh vài chuyện.
– Thịnh, anh có quen với Hoàng tổng của ĐK không?
Thế Thịnh vừa từ phòng tắm bước ra, anh cởi áo thun cho vào giỏ đựng, chỉ mặc quần dài, để lộ cơ bụng phẳng phiu cùng vòm ռ.ɠ-ự.ɕ rắn chắc. Anh đến bên giường, ôm trọn Đồng Đồng vào lòng, giọng khàn khàn vì buồn ngủ.
– Ừm, cũng không thân lắm, Hoàng tổng ĐK là chú của anh.
Đồng Đồng khẽ nhướng mày:
– Chú á? Họ hàng gần không?
Thế Thịnh gật đầu:
– Gần, ông nội anh và ba của chú ấy là anh em ruột.
– À ra là thế, nhưng em chưa nhìn thấy chú ấy đến nhà mình bao giờ nhỉ?
– Không hợp nhau lắm, trừ dịp gì đó mới đến, còn bình thường rất ít khi gặp nhau. Ngày mai em gặp chú ấy à? Nếu gặp thì đừng nhắc đến quαп Һệ của em và chú ấy, sẽ không tốt cho công việc của em.
Đồng Đồng gật gù, cô cuộn tròn trong lòng anh.
– Ưm, em hiểu rồi, em chỉ hỏi một chút vì tò mò thôi, cũng không có ý “đi cửa sau” trong lần hợp tác này. Nhưng mà… chú của anh tính tình có khó khăn lắm không? Em nghe sếp Tuấn bảo chú ấy không dễ tính.
– Cũng không dễ tính thật, rất khó chiều, tính tình có vài phần giống anh, lãnh bạc trong công việc. Nói chung em chỉ cần hoàn thành tốt phần công việc của em là được, chú ấy là người làm ăn nghiêm túc, không giống bọn lão Đạt, em có thể yên tâm.
– À ừ, em biết rồi, nếu là như thế thì em đỡ lo hơn.
Thế Thịnh ôm chặt cô vào lòng, anh xoa xoa lưng cô, dỗ dành:
– Được rồi, ngủ sớm đi, công việc sẽ tốt thôi, em rất có năng lực, chúc em thành công.
Đồng Đồng nhướng người hôn lên môi anh, hai mắt khẽ nhắm, cô cười yếu ớt nói với anh.
– Cảm ơn lời chúc của anh, em cũng hy vọng là mình thành công.
…………………….
Đêm ngủ muộn nhưng sáng lại dậy rất sớm, sau khi ăn sáng ở nhà, Đồng Đồng đến công ty một chuyến, sau đó mới đưa theo trợ lý rồi di chuyển đến tập đoàn ĐK. Buổi thuyết trình sáng nay cô không gặp trực tiếp Hoàng tổng mà chỉ gặp qua ban lãnh đạo của ĐK. Sau khi thuyết trình về conpect xong thì được thông báo về đợi kết quả. Có đến 7 công ty quy mô từ nhỏ đến lớn cùng đến thuyết trình conpect, trong đó có cả công ty lớn nhất nhì thành phố S. Mặc dù khả năng được chọn là không cao nhưng cô vẫn luôn đặt niềm tin vào năng lực trong công việc của mình, rất tin là ý tưởng của cô sẽ được chọn.
Vì công việc của Đồng Đồng bận rộn nên việc khám định kỳ được dời đến khi nào cô xong việc thì đi. Vừa vặn hôm nay được công ty cho nghỉ ngơi chờ đợi kết quả, Đồng Đồng liền gọi cho Vy bảo Vy đặt lại lịch khám. Cũng may là đã đặt lịch từ trước nên bọn cô được ưu tiên xếp lịch khám vào chiều ngày hôm nay.
Vy đến đón Đồng Đồng từ sớm, sau khi ăn trưa xong, cả hai cùng đến Ьệпh viện. Việc khám sản khoa cũng không làm mất nhiều thời gian, chỉ khoảng hơn một tiếng là hoàn thành hết thủ tục. Kết quả thăm khám hai ngày sau mới có nên bọn cô khám xong liền đi về, rảnh rỗi lại đi mua sắm ít đồ, chủ yếu là Đồng Đồng mua để ʇ⚡︎ự thưởng cho bản thân mình trong thời gian làm việc vất vả vừa qua.
– Này, mày định mua gì? Hay là đi ăn trước nhỉ?
Đồng Đồng chau mày nhìn bạn mình:
– Lại ăn? Chẳng phải mày vừa ăn trưa xong à? Đói nhanh thế á?
Vy cười trừ với cô:
– Ông xã nhà tao nuôi tao thành lợn rồi, hở tí là đói, không ăn kịp thời cào bụng khó chịu lắm.
Chịu thua bạn mình, cô liền hỏi:
– Vậy muốn ăn gì? Nhưng tao nói trước là tao chỉ ăn một ít thôi đấy, vừa nãy tao ăn nhiều lắm rồi.
– OK OK, mày không ăn cũng được, ngồi nhìn tao ăn thôi là được rồi.
Hai người bọn cô vừa đi vừa bàn nhau sẽ ăn quán nào, đi mua những gì, bàn luận vô cùng rôm rả. Lúc ra đến sảnh Ьệпh viện, vì mải mê nói chuyện, xém chút nữa là Đồng Đồng không kịp để ý đến Kim Trúc cũng vừa mới đi vào. Bình thường cô và Kim Trúc không thân lắm, sau lại vướng mắc chuyện của lão Đạt, mối quαп Һệ ngày càng tệ. Hầu như gặp nhau chỉ cười trừ chứ không nói chuyện vui vẻ được như trước đây nữa. Mà Đồng Đồng cũng nhận ra được rằng Kim Trúc không thích cô, không biết là vì chuyện của lão Đạt hay là do có nguyên nhân mập mờ nào khác nữa?
Kim Trúc đi cùng mẹ ruột của mình đến khám thai, đây là Ьệпh viện phụ sản tư nhân lớn nhất thành phố S. Hầu hết các vị có tiền đều thăm khám và sinh con ở đây. Dịch vụ rất tốt, mà giá cả cũng “siêu tốt”.
Nhìn thấy Đồng Đồng, Kim Trúc vốn không định chào hỏi nhưng mẹ cô lại nhắc nhở cô, muốn cô dừng lại chào hỏi Đồng Đồng một tiếng. Mặc dù không vui nhưng cô lại không dám cãi lời mẹ mình, với lại cô cũng muốn biết Đồng Đồng đến đây để làm gì, vì đây là Ьệпh viện phụ sản…
– Đồng Đồng, cô đến đây thăm bạn à? Hay là…
Đồng Đồng gật đầu chào hỏi mẹ của Kim Trúc trước, sau đó mới trả lời câu hỏi của cô ấy:
– À tôi đến đây thăm chị gáι của bạn tôi, chị ấy vừa sinh con ở đây.
Kim Trúc thoáng yên tâm trong lòng, cô ấy cười cười nói với Đồng Đồng.
– À ra vậy, vậy mà tôi tưởng cô có chuyện vui định giấu mọi người ấy chứ. Thôi vậy, cô đi trước đi, tôi phải vào trong khám, về nhà nói chuyện sau.
Đồng Đồng cũng không muốn nói nhiều, cô liền đồng ý.
– Được, cô cẩn thận một chút, tối về gặp lại sau.
Đồng Đồng và Vy rời đi, Kim Trúc vẫn không quên ngoảnh đầu lại nhìn một cái. Chắc chắn bọn cô đã đi rồi, cô ấy liền nhăn nhó không vui nói với mẹ mình.
– Mẹ, khi nãy mình cứ đi vào trong là được rồi, cần gì chào hỏi cô ta.
Mẹ của Kim Trúc tầm tuổi bà Hai nhưng dáng người khanh mảnh hơn, sắc vóc cũng nhỉnh hơn bà Hai một chút. Bà Kim xuất thân từ gia đình gia giáo, cha mẹ đều là giáo sư, bà trước kia cũng là giảng viên đại học nên lời ăn tiếng nói cùng với suy nghĩ vừa trang nhã vừa thấu đáo hơn người thường rất nhiều. Về vấn đề của Đồng Đồng, bà dường như đã có dự tính khác, không còn giống với suy nghĩ của trước kia nữa.
– Tương lai sau này đều là chị em một nhà, con dù thích hay không thì vẫn phải đối xử chuẩn mực với cô ta. Làm như thế là có lợi cho con, không thiệt gì đâu mà lo.
Kim Trúc ngờ vực nhìn mẹ mình:
– Nhưng trước kia là mẹ bảo con không cần để ý đến cô ta mà?
Bà Kim giải thích cho con gáι hiểu:
– Trước kia mẹ nghĩ cô ấy không làm được chuyện gì lớn nhưng sau sự việc của cậu con, mẹ lại có suy nghĩ khác. Lê Đồng này chắc chắn sẽ trở thành vợ của anh chồng con, không sai được. Nếu đã như vậy, con tạm thời nên đối xử ʇ⚡︎ử tế với cô ấy, chờ khi nào Duy Hiển giành được quyền thừa kế, lúc đó trở mặt cũng không muộn.
Kim Trúc bĩu môi:
– Nhưng mẹ chồng con cũng không thích cô ta, bà kêu con không cần để ý đến thứ không có danh phận đó.
Bà Kim không hài lòng về câu trả lời của Kim Trúc, vội chấn chỉnh lại tư tưởng giúp con gáι:
– Con cũng đừng có quên là con cũng chưa có danh phận rõ ràng.
– Nhưng con đang có thai, trong bụng con là cháu của nhà họ Hoàng, thân phận phải khác cô ta chứ?
Bà Kim lắc đầu, nghiêm túc giảng dạy con gáι:
– Khi chưa được ghi tên vào gia phả nhà họ Hoàng thì dù có mang thai hay là không mang thai… mẹ thấy đều như nhau cả. Mà cũng không phải cô ấy không mang thai, chỉ là chưa mang thai mà thôi. Địa vị của Duy Hiển và Thế Thịnh rõ ràng là có sự khác nhau, chưa đến phút cuối cùng, chưa biết được ai thắng ai thua. Con nên cẩn thận phần con, vì con là con dâu trong nhà. Còn về phần mẹ chồng con, bà ấy có quyền không thích Đồng Đồng, bởi vì bà ấy là người lớn.
Kim Trúc được mẹ mình khai sáng, cô như hiểu ra được thêm vài chuyện. Chẳng qua vẫn là không thể thích được Đồng Đồng, cô có chút bất mãn kêu lên:
– Thế nhưng con cũng không thể nào thích cô ta được. Mấy tấm ảnh kia… con cứ nhớ mãi, có quên được đâu.
Bà Kim vừa dìu con gáι vừa nhẹ giọng khuyên nhủ:
– Về chuyện đó, chưa biết rõ thực hư thế nào, con đừng vội nghe lời người ngoài kích bác. Mà nếu thật là như vậy, vậy thì nguyên nhân chính cũng là nằm ở chỗ Thế Hiển. Con nên giải quyết chỗ chồng mình trước, ҳάc nhận rõ ràng mới có thể dạy dỗ được cô ta. Lê Đồng bây giờ đang được cả nhà chồng con yêu thích, con không nên chống đối cô ta, nên nghe lời mẹ.
Kim Trúc không vừa ý lắm nhưng cô cũng hiểu rõ những gì mẹ cô nói. Cũng vì tâm trạng không vui nên bụng cũng khó chịu, cô khẽ than:
– Ui, lại đau bụng rồi… cứ nhắc đến cô ta là con khó chịu ngay.
Bà Kim vừa quan tâm vừa trách móc:
– Hôm qua mẹ đã nói rồi, con đừng ăn món đó, đồ ăn bên ngoài vừa nhiều dầu mỡ vừa không vệ sinh… lại cứ không nghe mẹ. Thôi đi mau, đừng để bác sĩ đợi, hết giờ là bà ấy về đấy, không đợi con đâu.
Hai mẹ con Kim Trúc vừa nói chuyện vừa dìu nhau đi vào trong, mà ở ngoài cổng, Đồng Đồng với Vy cũng nói không ít vấn đề. Chẳng qua việc mà hai người bọn họ nói đều xoay quanh chủ đề ăn uống mua sắm, không có một chút nào là bàn luận về người khác. Cùng là một môi trường nhưng với hai kiểu người thì lại là hai thế giới khác nhau!
_____________________
Kết quả cuối cùng cũng đã có, ĐK quyết định chọn công ty của Đồng Đồng hợp tác trong dự án sắp đến. Sếp Tuấn nghe thông báo chính thức từ tập đoàn ĐK, ông vui đến phát điên, quyết định cho nhân viên tan làm về sớm nhưng lương vẫn được hưởng trọn một ngày.
Lúc này Đồng Đồng và sếp Tuấn đang ngồi trong phòng cao cấp của nhà hàng A, hai người bọn họ được tập đoàn ĐK mời cơm, chủ yếu là bàn thêm việc cho dự án. Vốn dĩ Hoàng tổng sẽ không đến nhưng không hiểu vì lý do gì, đột nhiên giữa chừng anh ta lại xuất hiện, khiến cho không khí vui mừng trong phòng bao lúc này có chút ngột ngạt và kì lạ. Mà mãi đến lúc này, Đồng Đồng mới có dịp được diện kiến “chú chồng” của cô, bề ngoài của người đàn ông này khiến cô ngạc nhiên không ít.
Hoàng tổng có mái tóc màu nâu nhạt, giống như là con lai, vóc người cao to, gương mặt ngũ quan anh tuấn. Đúng là GEN của nhà họ Hoàng tốt, đàn ông đều toàn là hàng cực phẩm đổ lên, tư chất và tướng mạo luôn được xếp vào hàng thượng thừa. Mà ông chú chồng này cũng là cực phẩm trong cực phẩm, tướng mạo của tổng tài làm choá mắt thiếu nữ. Chẳng qua cô thấy anh ta đẹp trai không bằng Thịnh nhà cô, Thịnh của cô vẫn là đẹp trai nhất quả đất.
Mà vị Hoàng tổng cũng đang quan sát Đồng Đồng từ nãy đến giờ. Hôm trước anh có nhìn thấy cô thuyết trình thông qua camera ẩn ở phòng họp. Giọng nói dịu ngọt, câu cú rõ ràng dứt khoát cùng với độ ứng biến nhạy bén khiến anh ᵭάпҺ giá rất cao về cô. Anh là kiểu người yêu thích sự hoàn hảo, mà một cô gáι hoàn hảo như Đồng Đồng, anh cảm thấy rất hợp khẩu vị của mình. Bảo sao cháu trai anh mê đắm cô ta như vậy, là anh, anh cũng không nhịn được mà muốn chiều chuộng nhiều thêm một chút.
Nhưng mà, chẳng qua cô cũng chỉ là món ăn hợp khẩu vị mà thôi, không phải là cơm, không thể ăn cả đời được…
Bữa cơm kết thúc, Đồng Đồng vì để quên điện thoại trong phòng bao nên cô phải quay trở vào để lấy. Lúc ra đến cửa, cô giật mình ngạc nhiên xém chút nữa là rơi cả điện thoại khi nhìn thấy Hoàng tổng vẫn chưa rời đi. Anh ta đứng ngay cửa phòng bao, mắt đeo kính đen, trong không khác gì minh ϮιпҺ điện ảnh. Cô nhất thời không biết nên nói gì, lúng túng cả nửa ngày mới ngượng ngùng hỏi được một câu:
– Hoàng… tổng, tôi nhớ khi nãy anh đi trước tôi, sao bây giờ anh lại…
Thái Phượng nhìn cô, giọng anh khá trầm, còn trầm hơn cả giọng của Thế Thịnh.
– Tôi có điện thoại cần nghe, vừa nghe xong lại nhìn thấy cô đi ra, cô để quên gì à?
Đồng Đồng gật đầu, cô lắc lắc điện thoại trong tay, cười trả lời:
– Tôi quên điện thoại nên quay vào lấy…
Dứt câu, cô lại làm động tác mời, nghiêm túc nói:
– À Hoàng tổng, mời anh đi trước, mời anh đi trước…
Thái Phượng gật đầu, hai tay anh đút vào túi quần, vừa đi vừa nói với cô:
– Ý tưởng của cô rất tốt, tôi khá hài lòng, nhưng có vài điểm vẫn cần phải thay đổi.
– Là điểm nào thưa Hoàng tổng, anh cứ nói, tôi sẽ sửa theo đúng ý anh.
Thái Phượng không vội, anh cười nhàn nhạt:
– Không gấp lắm, có gì tôi sẽ trao đổi với cô sau. Nghe sếp nhà cô nói, cô đã rất vất vả trong thời gian qua rồi phải không? Cô Đồng thông cảm cho công ty tôi, cấp dưới quên bổ sung danh sách công ty của cô, gần đến ngày thuyết trình concept mới báo cho công ty cô biết… vì thế mới vất vả cho cô như vậy.
Đồng Đồng vội vàng chữa lời:
– Dạ không sao, tôi cũng đã quen với tiến độ công việc như vậy. Có cố gắng mới có hoa hồng, tôi cảm thấy rất vinh hạnh khi được hợp tác với quý công ty.
Bước vào thang máy, là Thái Phượng lịch sự ấn nút thang máy giúp Đồng Đồng. Vì là thang máy dành cho phòng bao cao cấp, rất ít khách hàng chọn ăn ở phòng bao nên trong thang máy lúc này chỉ có Đồng Đồng và anh. Đồng Đồng khá là gượng gạo, cô không biết nói gì, mà Thái Phượng cũng không muốn nhiều lời với cô. Thang máy xuống đến tầng trệt, Thái Phượng mặc dù có việc cần phải giải quyết nhưng vẫn lịch sự hỏi cô vài câu:
– Cô Đồng có đi xe riêng đến không? Có cần tôi đưa cô về?
Đồng Đồng vội vàng từ chối:
– Dạ không cần, không cần. Tôi đi cùng xe với sếp Tuấn, ông ấy chắc đang đợi tôi ở bên ngoài.
Thái Phượng hài lòng gật đầu, thái độ của cô như vậy rất hợp với kế hoạch của anh. Nếu cô chưa gì đã giở thói “Bạch Cốt Tinh”, anh chắc chắn sẽ thấy thất vọng lắm.
– Vậy được, cô về cẩn thận, tạm thời cô cứ nghỉ ngơi vài hôm, khi nào làm việc sẽ có phòng kế hoạch liên lạc với cô. Rất vui vì được hợp tác với cô, tôi chọn công ty cô là dựa vào năng lực của cô chứ không phải vì mối quαп Һệ ngoài luồng khác. Mong cô không làm cho Thái Phượng tôi thất vọng, hợp tác vui vẻ.
Đồng Đồng hiểu ý, cô khẽ gật đầu, cười khuôn phép trả lời:
– Hoàng tổng, hợp tác vui vẻ!
Thái Phượng rời đi trước, Đồng Đồng suy nghĩ một lát rồi cũng bước theo sau. Vì cô không quay đầu lại nên không nhìn thấy được phía sau có người đang quan sát cô…
Tiểu Nguyệt đi ăn cùng em họ, cô vừa ra khỏi thang máy cũng vừa hay nhìn thấy Đồng Đồng đang ở phía trước. Việc cô nhìn thấy Đồng Đồng ở nhà hàng này thì cũng không có gì lạ, chẳng qua là… người vừa nói chuyện với cô ấy hình như là Thái Phượng của ĐK thì phải?
Em họ của Tiểu Nguyệt nhìn thấy chị mình cứ nhìn chăm chú về phía trước, cô ấy cũng tò mò nhìn theo. Chẳng qua không nhìn thấy rõ ràng được ai, lại chỉ nhìn được bóng lưng của một cô gáι vừa bước ra khỏi cửa.
– Chị Nguyệt, chị nhìn gì vậy?
Tiểu Nguyệt nghe em gáι hỏi, cô liền xoay người lại, cười cười trả lời:
– À là người quen, là người mà chị mới nói với em khi nãy.
Rose khá là tò mò, cô vội hỏi:
– Là bạn gáι của anh Thịnh hả chị? Cô ấy đâu? Ở đâu? Có phải là cô gáι khi nãy vừa đi ra không?
Tiểu Nguyệt gật đầu.
– Ừ, cô ấy đi rồi.
– Bây giờ em chạy ra xem mặt thì có kịp không nhỉ?
Tiểu Nguyệt cười gượng:
– Cần gì như vậy, sắp đến nhà họ Hoàng có tiệc, chị chắc chắn được mời, khi đó có thể đưa em theo. Không vội đâu, mà cũng không có gì đặc sắc để xem.
Rose vẫn không nhịn được mà hỏi thêm:
– Nhưng cô ấy tên gì nhỉ? Chị vẫn chưa nói tên cho em biết ấy?
– Tên ấy hả? Cô ấy tên Đồng, tên nghe rất thô kệch!
Rose khẽ nhíu mày, con gáι mà tên Đồng… thật ra cũng có chút kỳ lạ. Nhưng mà, cái tên Đồng này… cô nghe có vẻ quen quen…
Thấy em gáι mình nghệch mặt ra, Tiểu Nguyệt khều nhẹ cô ấy, cô nói:
– Thôi đừng quan tâm đến cô ta nữa, chị không để ý nhiều đến cô ta, em cũng đừng suy nghĩ đến làm gì. Tên không đẹp, người cũng chẳng có gì là đặc sắc, không cần lo. Đi thôi, bà ngoại đang đợi ở nhà, em có nhớ đã hứa gì với bà không?
– Á nhớ, về nhanh về nhanh, về nhanh đi chị.
Nếu Đồng Đồng biết được cô sẽ gặp lại Rose ở thành phố S này, cô sẽ phải hét thật to lên rằng… Trái Đất này thật là quá nhỏ mà!
________________________
Kết quả khám định kỳ đã có, Đồng Đồng cùng Vy đúng hẹn đến nhận kết quả. Chỉ là sau khi từ phòng làm việc của bác sĩ đi ra, Đồng Đồng dường như không đi nổi nữa. Cô tìm ghế ngồi phịch xuống, nhịn không được liền òa lên khóc thật lớn, tay vẫn còn cầm kết quả khám Ьệпh…
Vy cũng quýnh theo cô, cô ấy vội vàng ngồi xuống bên cạnh, an ủi hết lời:
– Đồng Đồng, mày đừng như vậy… tao đưa mày đi khám ở Ьệпh viện khác, kết quả này không đúng đâu, đừng khóc như vậy nữa mà, tao lo quá.
Đồng Đồng đau lòng như muốn ૮.ɦ.ế.ƭ đi, cô lắc đầu đιêи ¢υồиɢ, nói trong đứt quãng:
– Không… Vy… tao biết đây là sự thật… là sự thật đó.
– Sự thật gì? Chắc chắn không phải là sự thật, tao không tin đâu, để tao đưa mày đi khám chỗ khác. Chỉ trừ khi bác sĩ khắp cả nước này đều nói như vậy thì tao mới tin.
Lại thấy như chưa đủ, Vy nói thêm:
– Mà nếu đúng thật là mày không thể sinh con được… tao… tao sẵn sàng đưa mày đi nước ngoài chữa Ьệпh. Y học bây giờ phát triển lắm, mày không cần lo không chữa được, không cần lo.
Đồng Đồng ôm chầm lấy Vy, nước mắt cứ rơi dài xuống má, càng nghĩ càng thấy đau lòng, càng nghĩ càng thấy hận bản thân mình. Cô biết đây là do quả báo của cô gây nên, là do bản thân cô mang Ϯộι, tất cả đều là do cô, do cô mà ra…
– Vy… mày có tin quả báo ở tгêภ đời này hay không? Có tin không?
Vy cũng sắp khóc đến nơi, cô cuống lên:
– Quả báo gì? Mày nói linh ϮιпҺ gì vậy? Mày đừng làm tao sợ chứ Đồng Đồng.
Đồng Đồng nhịn không được nữa, ς.-ơ τ.ɧ.ể cô run lên bần bật, khóc đến mức ai đi ngang qua cũng phải ngoái đầu lại nhìn. Đã bảy năm rồi, cô chưa từng quên, nỗi đau ngày đó cô vẫn chưa từng quên…
– Vy… tao từng… tao từng mấ.t con… là tại tao… tao không xứng đáng để được làm mẹ nữa… tao không còn xứng đáng nữa. Tao sợ lắm, tao sợ lắm, tao thật sự sợ lắm… con tao… là con của tao!