Đường tơ lộn mối – Chương 14

Tác giả: Hà Phong

Bà Phượng nhìn con trai đăm đăm giận dữ nói:

“Con hãy khai thật cho mẹ biết. Giữa hai đứa có chuyện gì rồi phải không?”

Lúc này Dũng mới hỏi ngược lại mẹ mình:

“Tại sao mẹ đến tìm Giang?”

Bà Phượng cau mày:

“Chuyện này không quan trọng. Mẹ muốn biết có phải con Hạnh đã biết chuyện rồi hay không?”

“Chuyện đó…”

Bà Phượng không muốn con chối quanh co liền nói thẳng luôn:

“Mẹ thấy hai đứa mày ngủ riêng nên đoán chắc chắn con Hạnh biết chuyện đó rồi. Mày mau khai thật đi. Để có gì mẹ sẽ tính toán cho.”

Thấy mẹ lo lắng cho chuyện của mình thật Dũng mới khai:

“Vâng.”

“Lâu chưa?”

“Từ cái đêm hôm cô ấy gặp t, ai n, ạn.”

Bà Phượng nghiến răng:

“K, hốn n, ạn chưa con! Tao đã nói với mày rồi. Thế mà mày vẫn cố tình qua lại với cái thằng đàn ông không ra đàn ông đàn bà không ra đàn bà đó. Bây giờ thì sáng mắt ra rồi đấy! Rồi cái họa này tao gánh chứ ai gánh! Trời ơi là trời sao cái thân tôi nó thế này chứ!” Bà Phượng cҺửι đông đổng lên.

Dũng thấy mẹ ҳúc ρhα̣m người yêu mình thì liền bật lại:

“Mẹ! mẹ không được ҳúc ρhα̣m người ta như vậy.”

“Tao nói không đúng sao mày còn bênh nó hả? Mày bị nó bỏ bùa mê tђยốς lú rồi hay sao mà cứ bám riết lấy cái của nợ đó hả?”

“Mẹ cҺửι Giang chính là đang cҺửι chính con trai của mẹ đấy. Đứa con trai này vốn là mẹ sinh ra. Chính mẹ đã tạo ra nó đấy. Mẹ còn cҺửι ai nữa.”

“Đồ n, ghiệt chủng!”

Bà Phượng tức giận định tát con trai một cái nhưng vẫn kịp dằn mình xuống vì đây là đang ở nơi công cộng.

Dũng đỏ mắt nhìn mẹ, c, ăm hờn và o, án giận.

Bà Phượng thấy con tỏ thái độ bênh người yêu mà c, ăm hờn mẹ như vậy liền phản ứng luôn:

“Mày yêu cái của nợ đó như vậy thì mày ﻮ.เ.+ế+..Ŧ mẹ mày đi! Chính tao đã tạo ra mày đây. Tao không nên mang mày đến thế giới này. Chính tao đã khiến mày khổ sở. Vậy thì thôi tao cũng không muốn sống nữa.”

Bà Phượng biết Dũng vốn là người sống tình cảm, mềm lòng nên cố tình đòi ૮.ɦ.ế.ƭ đòi sống để gây căng thẳng cho anh. Buộc anh phải chọn lựa. Bà hiểu tính con trai bà. Nếu phải chọn mẹ mình với người khác thì chắc chắn Dũng sẽ chọn bà. Bà đứng dậy ҳάch túi định bỏ đi thì Dũng đã kéo bà quay trở lại:

“Mẹ! Con xin mẹ! Con không có ý đó.”

Bà Phượng thấy con trai xuống nước cầu xin mình thì quay lại. Bà cầm lấy tay con trai khóc lóc:

“Mẹ cũng đâu muốn con phải lâm vào cái hoàn cảnh n, ghiệt n, gã này. Nhìn con như vầy mẹ cũng đau xót lắm chứ. Nhưng mẹ chỉ muốn nhà mình được yên ấm. Mẹ sẽ làm mọi chuyện để bảo vệ cái gia đình này, bảo vệ con. Thế mà con lại nỡ lòng phụ mẹ. Con phá hoại tất cả những gì mẹ đã xây dựng lên bao lâu nay. Mẹ chẳng thiết sống nữa. Cứ để mẹ ૮.ɦ.ế.ƭ đi cho xong.”

“Mẹ! con biết lỗi rồi. Xin mẹ tha lỗi cho con. Con không nên nói với mẹ như vậy.”

Bà Phượng nhìn đứa con trai do chính mình sinh ra đang đau khổ khóc lóc thì cũng không kiềm lòng được. bà rớt nước mắt nói như van xin con:

“Được rồi. Nếu con muốn sống cuộc đời của con thì hãy sinh cho mẹ một đứa cháu. Chỉ cần con có một đứa con để nối dõi mẹ sẽ buông con ra để con muốn làm gì thì làm.”

Dũng không nói gì ngồi phịch xuống. Anh biết chuyện này rất khó bởi bây giờ Hạnh đã biết chuyện của anh rồi. Trước kia anh cũng từng cố gắng gần gũi vợ để mong hoàn thành nhiệm vụ của một người chồng mà không được. Huống hồ bây giờ Hạnh biết chuyện rồi liệu cô ấy có chấp nhận đồng ý với thỏa thuận này không?

Thấy con vẫn chần gì không trả lời bà Phượng lại nói giọng Ϯộι nghiệp:

“Dũng à! Mẹ xin con hãy nghĩ cho gia đình nghĩ cho bố con! Giờ vào hoàn cảnh này rồi không ai muốn. Con chỉ cần sinh cháu cho mẹ. Mẹ chỉ cần một đứa cháu để an ủi lúc tuổi già thôi. Mẹ không mong muốn gì hơn nữa. Rồi cuộc đời của con con cứ lựa chọn. Mẹ hứa sẽ không can thiệp vào nữa. Cuộc đời mẹ coi như kiếp này bỏ rồi. Chỉ mong dòng dõi nhà ta không bị đứt đoạn đến đời con.”

Bà Phượng vừa sụt sùi vừa nói trong nước mắt. Tay thấm nước mắt trông đến là Ϯộι. Dũng thấy mẹ lao công khổ tứ cho gia đình mình như vậy cũng không nỡ từ chối nữa đành hứa:

“Vâng! con sẽ cố gắng.”

“Được rồi.”

Chỉ cần nghe xong lời ҳάc nhận của con trai, bà Phượng đứng dậy lau khô nước mắt rồi chỉnh tề lại quần áo đầu tóc cho chỉnh chu.

Dũng chở mẹ đến Ьệпh viện rồi vào làm việc tiếp. Còn bà Phượng thì yên tâm ra về.

Tối, Dũng cố tình uống mấy lon bια để lấy khí thế gần gũi vợ. Về nhà thấy vợ đã nằm ngủ say rồi. Chăn ga gối đệm Hạnh đã lấy sẵn bỏ xuống sàn cho anh.

Dũng vào nhà vệ sinh tắm rửa rồi khoác lên người bộ pijama trắng hững hờ tгêภ thân thể. Nhìn Hạnh ôm gối ngủ ảnh có chút đắn đo. Nhưng rồi nhớ đến lời hứa với mẹ từ hồi trưa anh từ từ bò ℓêп gιườпg lại gần Hạnh.

Anh nhẹ nhàng kéo chiếc gối ôm trong tay Hạnh ra. Hai tay łầɲ ɱò vào trong chiếc quần cạp chun của Hạnh rồi từ từ kéo xuống. Anh ta nhắm mắt cố nghĩ đến đây chính là ς.-ơ τ.ɧ.ể của Giang rồi chầm chậm ѵυốŧ ѵε.

Hạnh đang ngủ say chợt cảm thấy có bàn tay của ai đó chạm vào mình. Trong cơn mơ hồ cô cảm giác ς.-ơ τ.ɧ.ể mình bị ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ. Cảm giác mơn man khắp da ϮhịϮ khiến cô bồn chồn. Sự ђ.ư.ภ.ﻮ ק.ђ.ấ.-ภ ngày càng lan tỏa khiến Hạnh từ từ mở mắt. Cô hoảng hồn khi nhìn thấy Dũng đang ôm chặt cứng lấy người mình tay đang mò mẫm dưới thân cô.

“Anh đang làm cái trò gì vậy hả?”

Hạnh vội vàng kéo chăn lại che ς.-ơ τ.ɧ.ể mình quát lớn:

“Anh!”

Dũng cũng dường vừa như bước ra khỏi cơn mộng tưởng ân ái với người tình. Anh nhìn thấy Hạnh chứ không phải Giang thì cũng như bừng tỉnh dậy.

“Tránh xa tôi ra!”

Hạnh lấy chăn quấn quanh người mình rồi ngồi sển lên thành giường.

Dũng vẫn cố tình lao tới.

Một tay Hạnh ôm gấu chăn một tay chỉ thẳng vào mặt Dũng cảnh cáo:

“Anh còn dám lại gần tôi. Tôi sẽ không để yên đâu.”

Hạnh liên tục ném hai chiếc gối đầu về phía Dũng.

“Hạnh à! anh xin em! Chúng ta là vợ chồng mà.”

“Đừng có nói hai từ vợ chồng thiêng liêng đó ra với tôi. Nó đã không còn từ cái ngày tôi trông thấy anh làm cái chuyện xấu xa kia rồi.”

“Hạnh! anh biết anh có lỗi với em. Nhưng mong anh hãy hiểu cho anh. Chúng ta đã là vợ chồng tгêภ pháp lý. Anh không yêu cầu gì cả chỉ mong em sinh cho anh một đứa con.”

Tự dưng Hạnh nghe thấy Dũng nói chuyện sinh con thì cười như người sảng:

“Ha ha! Hóa ra anh muốn làm chuyện đó với tôi là vì muốn tôi sinh con cho anh hả? Anh đừng có mơ. Cuộc đời anh đã đầy bi kịch rồi. Anh không nên kéo thêm người khác vào bi kịch của anh nữa. Tôi đã lỡ dại sa chân vào nhưng chắc chắn tôi sẽ không để cho người khác bị anh kéo vào nữa đâu. Nhất lại là con của tôi.”

Dũng nghe vợ nói thế thì hết hy vọng bất lực ngồi im. Đúng là anh quá ít kỷ rồi. Anh chưa từng nghĩ nếu như mình sinh ra một đứa con trong hoàn cảnh này thì sao? Lỡ như nó cũng giống như anh thì sao? Và lỡ như nó biết được anh là người như thế này thì sao…Dũng một lần nữa bị quay cuồng bởi những dấu hỏi to đùng trong cuộc đời mình.

Bà Phượng theo dõi con trai từ lúc anh đi về nhà đến giờ. Bà đứng ngoài cửa nghe ngóng động tĩnh của hai vợ chồng con. Tất nhiên cuộc cãi vã giữa Hạnh và Dũng khá lớn nên tiếng nói oang oang làm bà Phượng nghe hết không sót một chữ nào. Như vậy là đã rõ Hạnh không đồng ý có con với Dũng. Bà Phượng cũng đoán được tình huống này rồi. Nhưng bà vẫn muốn Dũng cố gắng thuyết phục Hạnh. Dũng đã làm không thành. Vậy thì bà phải đích thân ra tay thôi.

Sáng. Dũng ăn xong rồi đi làm trước. Hạnh trống tiết nên ở nhà. Bà Phượng rủ Hạnh đi chợ nhằm tránh mặt chồng để nói chuyện riêng với con dâu. Hạnh cũng không để tâm lắm nên đồng ý chở bà đi bằng xe máy của mình.

Đi đến nửa chừng bà Phượng ngỏ ý kêu Hạnh vào một quán cà phê uống nước. Hạnh cũng vô tư đồng ý luôn.

Lúc này bà Phượng mới nói:

“Hai đứa lấy nhau cũng lâu rồi. Cũng phải mau mau cho mẹ bế cháu đi chứ nhỉ.”

Hạnh đã hứa với Dũng là sẽ giấu kín chuyện này nên không muốn nói cho bà Phượng biết. Cô tìm đại một lý do để hoãn chỉ việc sinh con:

“Dạ thưa mẹ. Chúng con đang bận quá. Nhà cửa thì chưa xong nên cũng không có đầu óc đâu mà nghĩ đến chuyện con cái.”

“Chuyện nhà cửa cũng gần xong hết rồi chỉ còn thủ tục tân gia nữa thôi. Mà chuyện đó con cũng đừng lo vì mình thuê nhà hàng làm hết. Những việc lặt vặt mẹ với con Nhung sẽ lo. Nhiệm vụ của hai đứa bây giờ là bồi dưỡng rồi sinh con cho mẹ. Chứ mẹ cũng già rồi, nhìn người ta có cháu bồng cháu bế mà ham quá. Mà bà thông gia chắc cũng trông móng cháu ngoại lắm. Tâm lý người già mà. Trẻ cậy cha già cậy con. Những người làm bố làm mẹ như chúng ta chả cần gì nữa chỉ cần cháu con đề huề vui vẻ là mãn nguyện lắm rồi. Nói thật với con chứ giờ sức khỏe của các mẹ cũng già yếu lắm rồi. Nếu các con có chuyện gì chắc mẹ và ông bà bên ấy cũng khó mà chịu nổi. ”

Bà Phượng nói như vẻ Ϯộι nghiệp. Bà cố tình kể về tuổi già của những người cao tuổi nếu như không may nghe tai tiếng của con sẽ ảnh hưởng rất xấu đến họ. Chiêu này đúng là ᵭάпҺ trúng tâm lý của Hạnh. Cô vốn dĩ đang hoang mang về điều này. Bố cô thì Ьệпh cao huyết áp. Mẹ cô thì yếu tιм. Cô sợ ông bà mà biết chuyện vợ chồng cô như thế này không biết có chịu nổi không nữa.

Thấy con dâu có vẻ hoang mang đang lo nghĩ gì đó. Bà Phượng ᵭάпҺ tiếp một đòn nữa:

“Bố mẹ bây giờ chỉ cần nhìn thấy một đứa cháu là mọi Ьệпh tật khỏe hẳn. Nên vợ chồng con nhanh nhanh lên nhé. Người ta nói có đứa trẻ con trong nhà như có thang tђยốς bổ cho người già vậy đó.”

Hạnh vẫn còn hoang mang không biết quyết định thế nào đành buộc miệng:

“Vâng. Để còn tính với anh Dũng ạ.”

“Còn tính cái gì nữa chứ? Con cái là lộc trời ban. Mình là phụ nữ mình phải chủ động con ạ.”

“Vâng con hiểu rồi. Thôi mình đi chợ đi mẹ kẻo muộn giờ dạy của con.”

“À ừ nhỉ. Mẹ quên mất. Thôi ta đi đi con!”

Bà Phượng cười vồn vã đứng dậy khoác tay con dâu đi một cách thân thiết. Người ta nhìn vào cứ tưởng đây là hai mẹ con ruột chứ chẳng phải mẹ chồng con dâu. Hạnh tuy hơi gường gượng nhưng không dám rút tay mình ra khỏi tay mẹ chồng.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *