Đường tơ lộn mối – Chương 12

Tác giả: Hà Phong

Hai vợ chồng òa khóc với nhau một lúc lâu. Người thì thương cho số phận bị lừa dối. Người thì thương cho số phận bị trêu ngươi. Mãi gần một tiếng đồng hồ sau, khi tâm trạng đã dần nguôi ngoai Hạnh mới đề nghị:

“Tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi. Chúng ta ly hôn đi.”

Đôi mắt Dũng vẫn còn đỏ hoe ngấn nước ngước nhìn cô với ý van lơn:

“Hạnh, em không thể cho anh một con đường sống sao?”

“Anh Dũng à! Tôi hiểu anh cũng không dễ dàng gì. Nhưng tôi cũng vậy. Tôi thật sự không thể thở nổi mỗi khi về đến ngôi nhà này và nghĩ đến cảnh chồng mình đang ôm ấp một người đàn ông khác. Tôi không muốn ràng buộc đời mình với anh nữa. Chúng ta cứ làm đơn ly hôn. Nhưng trước hết cứ giấu hai bên bố mẹ. Tôi hứa sẽ giữ im lặng giúp anh cho đến khi nào anh sẵn sàng nói ra sự thật.”

“Chúng ta cứ như thế này chẳng phải vẫn tốt hay sao?”

“Không tốt một chút nào cả. Đối với cả tôi và anh. Anh cứ tưởng như vậy là hay. Nhưng tôi thấy đó chính là thứ tђยốς đ, ộc ăn mòn cả ϮιпҺ thần và thể ҳάc của chúng ta đấy. Tôi thật sự rất mệt mỏi. Tôi muốn rõ ràng mọi chuyện giữa hai chúng ta. Tuy nhiên như lời tôi đã nói. Trước mặt mọi người chúng ta vẫn là vợ chồng. Nhưng cuộc sống của ai người nấy giữ. Anh có thể đến với người mà anh muốn. Tôi sẽ sống cuộc đời của mình mà không tham dự vào khi chúng ta không còn là vợ chồng nữa. Còn bây giờ tгêภ danh nghĩa tôi vẫn là vợ anh. Vì vậy tôi không muốn anh giao du với bất kỳ ai cho đến khi chúng ta có quyết định ly hôn của tòa. Dù anh không yêu tôi nhưng tôi cũng cần được tôn trọng, cần được giữ phẩm giá của một người vợ. Tôi không muốn bị coi thường và càng không muốn bị đàm tiếu. Anh hãy một lần nghĩ cho tôi. Còn nếu anh vẫn không chấp nhận thì tôi cũng sẽ ʇ⚡︎ự nộp đơn ly hôn đơn phương đến tòa. Nhưng trong trường hợp này tôi e là mọi việc sẽ bị vỡ lỡ. Chuyện này ngoài tầm kiểm soát của tôi. Anh chọn đi!”

Hạnh kiên quyết muốn ly hôn với chồng không nhượng bộ. Dũng cũng không còn cách nào nữa đành phải lựa chọn theo như lời Hạnh nói. Dù sao thì cô cũng là người biết điều nên chắc chắn sẽ giữ lời hứa không nói ra. Ít nhất là trong khoảng thời gian này để Dũng vẫn còn có đủ thời gian mà chuẩn bị.

Vì mấy hôm nay mệt nhọc lại căng thẳng và nói chuyện với nhau gần một đêm trời nên hai vợ chồng ngủ quên mất mãi đến sáng mà chưa dậy. Bà Phượng thấy cả Dũng và Hạnh đều chưa xuống ăn sáng liền lên phòng xem thế nào.

Bà gõ cửa phòng nhưng cửa không chốt nên cάпh cửa hé mở. Bà Phượng tò mò nhìn vào bên trong thì bất ngờ phát hiện ra hai vợ chồng con trai mình ngủ riêng. Hạnh thì đang ngủ tгêภ giường còn Dũng nằm dưới đất. Cảnh tượng này bà Phượng chưa từng nghĩ đến. Người bà giận run lên. Bà nghĩ chắc chắn là sợ Hạnh và Dũng đã xảy ra chuyện gì đó rồi nên mọi chuyện mới căng thẳng như vậy. Bà lặng lẽ quay xuống không nói một lời nào để từ từ bình tĩnh tìm cách giải quyết cho thấu đáo. Chuyện này chắc chắn là do con trai bà. Bà đương nhiên là hiểu điều đó.

Một lúc sau có tiếng chuông điện thoại gọi Dũng mới tỉnh dậy. Anh cuống cuồng nhìn vào điện thoại mới thấy đã muộn lắm rồi. Anh gọi vợ:

“Hạnh! Hạnh dậy đi! Muộn rồi!”

Hạnh cũng lồm cồm bò dậy thấy đã muộn giờ làm vội vàng không kịp gấp chăn màn mà chạy vào nhà vệ sinh ᵭάпҺ răng rửa mặt ҳάch cặp chạy xuống nhà dưới.

Hai vợ chồng hối hả không kịp ăn sáng mà chào bố mẹ đi làm luôn.

Hạnh dắt xe máy của mình ra trước, Dũng thấy vậy liền nói:

“Để anh đưa em đi!”

“Thôi muộn rồi. Để tôi ʇ⚡︎ự đi. Mất côпg αпh phải qua trường tôi lần nữa.”

Hai vợ chồng ʇ⚡︎ự thỏa thuận rồi xe ai người nấy đi.

Bà Phượng ngồi ngẫm nghĩ mãi để tìm phương kế điều tra chuyện của hai vợ chồng. Hỏi thẳng cả vợ và chồng con trai thì chắc chắn không phải là phương pháp hay. Nếu chuyện xấu thực sự xảy ra bà cũng phải vớt vát được một cái gì đó. Bà không thể để không công trôi ŧυộŧ như vậy. Bao nhiêu năm trời bà đã cố gắng gìn giữ vun vén cho con trai rồi. Bà không muốn công sức của bà đổ sông đổ biển.

Nghĩ là làm bà bắt tay vào hành động ngay. Bà thuê anh xe ôm gần đầu ngõ theo dõi tất cả đồng tình của Dũng.

Dũng rất giận Giang vì đã ʇ⚡︎ự ý gặp vợ mình mà nói sự thật khi chưa có ý kiến của anh. Vì vậy sau khi tan ca buổi sáng anh đã chạy xe đến thẳng tiệm cắt tóc của người yêu.

Giang thấy người yêu đến tận salon tóc để đón mình thì mừng lắm. Anh ta nghĩ chắc là Hạnh đã giải thoát cho người yêu mình rồi nên chạy tung tẩy và đón người yêu.

“Anh! sao anh đến mà không báo trước cho em?”

Dũng nghiêm mặt nhìn Giang.

“Chúng ta ra ngoài nói chuyện một lát.”

Dũng chở Giang đến một quán cà phê gần đó. Mặt Dũng hầm hầm không nói gì trong suốt quãng đường lái xe đưa Giang đi. Giang dường như cũng cảm nhận được sự giận dữ trong Dũng. Cô chưa bao giờ thấy anh tỏ thái độ như thế với mình.

Hai người chọn một góc khuất trong quán cà phê để tránh sự nhòm ngó của mọi người.

Giang thấy người yêu có vẻ căng với mình thì giận dỗi:

“Anh làm cái gì mà trông vẻ mặt khó coi thế?”

“Em còn hỏi nữa sao? Tất cả là do em đấy. Anh đã nói với em là cứ ở im và chờ đợi anh cơ mà. Tại sao em lại đến gặp vợ anh và nói những lời không nên nói với cô ấy hả?”

“Hóa ra anh vì bênh vợ lên mới đến đây mắng em phải không? Vậy thì anh về đi không cần tìm em nữa đâu.”

“Đến giờ mà em vẫn còn trẻ con cái kiểu đó nữa hả? Em có ý thức được chuyện của chúng ta không vậy? Chúng ta không phải là những người bình thường nên chuyện tình cảm càng khó gấp trăm gấp ngàn lần. Vì vậy chúng ta phải cố gắng cùng nhau vượt qua mọi khó khăn này. Sao em cứ khiến anh phải đau đầu hết chuyện này đến chuyện khác vậy? Em có biết anh rất mệt mỏi không hả?”

“Vậy anh nghĩ em không mệt mỏi hả? Anh nghĩ là em sung sướиɠ lắm khi thấy người yêu mình lại bên cạnh một người phụ nữ khác chăm sóc cung phụng cô ta hả? Anh có bao giờ đặt hoàn cảnh của mình vào em chưa?”

Giang giận dỗi rơi nước mắt. Cứ mỗi lần như vậy là Dũng lại mềm lòng xuống nước. Dù anh không có lỗi cũng phải xin lỗi trước để dỗ dành người yêu.

“Anh xin lỗi đã để em phải chịu nhiều ấm ức như vậy. Nhưng quả thực là em không nên ʇ⚡︎ự mình hành động mọi việc mà không bàn bạc với anh trước. Chúng ta cần có thời gian.”

Thấy người yêu đã xuống nước dỗ dành mình rồi Giang liền làm nũng:

“Được rồi, em xin lỗi anh. Từ sau em sẽ không bao giờ hành động hồ đồ như vậy nữa được chưa?”

Dũng dỗ dành xong người yêu thì thở dài:

“Chắc không còn lần sau nữa đâu.”

“Anh nói vậy là có ý gì?”

“Hạnh nhất quyết đòi ly hôn với anh rồi.”

Nghe Dũng nói vậy s
Giang càng mừng rỡ:

“Vậy thì càng tốt chứ sao?”

Dũng bực tức nhìn Giang:

“Em vô tư thật hay là ngây ngô giả vờ vậy? Nếu Hạnh ly hôn với anh chẳng phải mọi chuyện sẽ vỡ lỡ sao?”

“Thà một lần như vậy cho xong.”

“Trời ạ. Còn gia đình. Còn bố mẹ anh thì sao?”

“Anh lớn rồi. Cái gì cũng phải ʇ⚡︎ự mình quyết định đi chứ. Chuyện gì cũng mẹ mẹ như vậy đến bao giờ anh mới chui ra khỏi váy mẹ đây?”

Hai người này bắt đầu cãi nhau. Dũng lại một lần nữa phải nhượng bộ người yêu.

“Được rồi, được rồi! Không nói nữa. Anh phải về đây.”

Dũng nhìn đồng hồ rồi vội vàng đứng dậy.

Thấy người yêu gương mặt hôm nay rất phờ phạc mệt mỏi nên Giang cũng thấy xót liền nói:

“Thôi em biết rồi. Em sẽ ngoan mà.”

Dũng mệt mỏi ừ một tiếng rồi quay đi.

Anh xe ôm nãy giờ đi theo Dũng và làm theo những lời bà Phượng dặn. Anh ta chụp tất cả những tấm ảnh liên quan đến Giang và Dũng. Những tấm hình ở salon cắt tóc của Giang và cả khi hai người nói chuyện ở đây. Anh ngồi ở một quán cà phê đối diện giả vờ là khách rồi tranh thủ lúc hai người không để ý cũng chụp được rất nhiều hình. Nhưng vì ở khoảng cách khá xa nên hình ảnh Giang hơi mờ mờ.

Bà Phượng cầm những tấm ảnh mà anh xe ôm đưa. Bà rất sốc khi nhận ra chàng trai trong ảnh chính là người tình của con trai bà. Bà cứ nghĩ Dũng đã chấm dứt với cậu ta lâu rồi cơ. Nhưng hóa ra là không phải. Dũng chỉ hứa với mẹ cho qua chuyện. Sau đó vẫn tiếp tục mối quαп Һệ với cậu chàng này. Bà hiểu ra mọi vấn đề. Có lẽ là Hạnh đã biết chuyện này rồi. Bà mất bao công sức mới cưới được Hạnh thế mà Giang lại dám phá vỡ đi tất cả. Đương nhiên bà không thể tha thứ được.

Ngày hôm sau, bà kêu anh xe ôm hôm trước chở mình đến tận salon cắt tóc của Giang đang làm.

Bà bước vào quán không thấy Giang ở đây. Một cô nhân viên nữ làm tóc đon đã mở cửa mời bà vào:

“Cô muốn làm kiểu tóc gì ạ?”

Bà Phượng nhìn quanh quẩn không thấy Giang đâu liền nói:

“Tôi muốn đích thân chủ salon làm tóc cho mình.”

“Dạ anh ấy vừa đi đâu rồi ạ. Cô cứ nói ý muốn của mình chúng cháu sẽ làm theo ý của cô ạ.”

“Tôi muốn chính ông chủ của salon cắt tóc cho tôi.” Bà Phượng nhắc lại một cách nghiêm túc. Có phần hơi giận dữ khi cô nhân viên cứ lần nữa mời chào.

Cô nhân viên nghe giọng điệu dữ dằn của bà Phượng thì hơi lạnh người.

“Vâng. Vậy để cháu gọi cho anh ấy ạ.”

Mấy cô nhân viên nhìn nhau. Thật ra thì khách đến đây yêu cầu chính chủ tiệm làm tóc cũng nhiều. Bởi Giang là một người làm tóc có tiếng ở khu vực này. Nhưng cách nói chuyện và thái độ của người phụ nữ này thì có vẻ gì đó như đe dọa nên họ khá sợ. Bình thường họ sẽ tiếp chuyện và tư vấn rất vui vẻ. Nhưng nghe bà Phượng nói chuyện nhát một nhát hai như không muốn tiếp chuyện mấy cô nên họ cũng e dè.

“Mày cứ gọi cho anh ấy đi!”

Cô khác huých tay vào hông cô nhân viên đón tiếp bà Phượng.

Cô ấy liền gọi điện cho Giang:

“Có khách yêu cầu anh về làm tóc.”

“Kêu họ chờ tôi một lát. 15 phút nữa tôi về.”

Giang đang đi shopping lựa đồ. Nghe nhân viên nói có khách muốn mình làm tóc liền về ngay. Anh ta là một thợ làm tóc giỏi và không muốn làm mất lòng khách. Giang luôn luôn tươi cười niềm nở với khách và ít khi từ chối ai. Từ giọng nói đến điệu bộ đều rất nhẹ nhàng, uyển chuyển. Có khi còn dịu dàng hơn cả con gáι ấy. Chính vì điều này nên Dũng mới mê mệt Giang trong một lần tình cờ đến đây cắt tóc.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *