Đứng giữa hai bờ đen trắng 2
2.
Công từ hôm qua đến nay đi biệt không về. Thuyền biết anh và Khai vô vườn dừa. Thuyền hờn bởi vì sao những khi như vầy anh lại không bên cạnh để an ủi chia sẻ với cô. Chẳng lẽ anh cũng nghĩ như má mình, cô vô đức vô căn nên mới mang thai ra thứ yêu nghiệt như vậy hay sao? Cũng đúng. Từ thuở nào tới giờ, cô chưa từng nghe nói ai mang thai như mình. Mình khác người ta, vậy thì mình là giống gì vậy chứ? Tội nghiệt của mình hãy để mẹ chồng cҺửι rủa cho vơi bớt, hai chị bênh vực làm gì chỉ khiến mình đau lòng thêm thôi.
Hội và Thoại nhìn đứa em dâu mà chạnh lòng. Nó đã quá khổ tâm rồi, má mình lại dùng dao khoét sâu thêm vết thương lòng của nó. Biết an ủi nó sao đây? Mà cái thằng em khốn пα̣п này nữa. Mấy lúc như vầy sao không ở cạnh để an ủi vợ mình chứ? Bỏ mặc cho nó cô đơn buồn tủi khóc thầm như vầy mà gọi là yêu sao?
Hội ngồi xuống bên cạnh Thuyền, vỗ vỗ vào lưng cô:
– Không khóc nữa nghen. Hãy coi như một tai пα̣п khiến mình bị thương. Mà vết thương nào rồi cũng lành dù còn lại sẹo. Mợ nghỉ ngơi đi đừng lo buồn nữa, hai chị sẽ không để mợ thiệt thòi đâu. Hư keo này ta bày keo khác, rồi mợ sẽ sinh đẻ được thôi. Chừng đó tha hồ mà sanh ra cả nùi cho má cực rồi than nữa cho mà coi nè. Còn cái thằng Công này, để lát hai chị vô vườn cҺửι cho nó tỉnh lại. Mợ đừng buồn nữa, bao giờ cũng có hai chị bên cạnh biết chưa?
Thuyền mím môi gật đầu, nước mắt tràn ra, những giọt nước mắt cảm kích.
Thím Bảy, em dâu của ông Năm tới thăm. Bà Năm vốn không ưa bất kỳ người chị em bạn dâu nào nhưng do đến đây rồi nên phải tiếp chuyện. Không có chuyện gì nói nên đem chuyện của Thuyền ra ta thán chê bai, tưởng là nhận được sự đồng minh, ngờ đâu Thím Bảy nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói:
– Đây không phải là trường hợp ngoại lệ đâu chị. Xóm nhà cha má tui cũng có chị Hai Năng, thai đầu tiên cũng sinh ra một bọc nước như vậy. Cũng bị người ta thị phi đủ thứ. Nhưng con là của Trời cho, trời chưa cho thì ta chưa có. Rồi vài năm sau, chỉ sanh một đứa con gáι, trơn đít đẻ thêm ba bốn đứa con trai nữa. Rồi thì miệng đời cũng quên luôn vụ trước. Chị cũng không nên nói nặng vợ thằng Công làm gì. Mình là cha mẹ nên cảm thông cho con, đừng khiến nó tủi hổ rồi có khi nghĩ không thông làm chuyện dại dột đó chị ơi.
Bà Năm vốn không ưa thím Bảy, nay lại nghe giọng dạy đời của thím thì tức sôi ɱ.á.-ύ, nhưng nghĩ lại nếu mình làm hùng làm hổ thì thím sẽ về đồn đãi um sùm nói bà khắc nghiệt với dâu. Hổng chừng còn phao tin là bà đày ҳάch dâu con nên nó bị hư thai hồi mới một hai tháng, cái thai nhi rã bèng nên lợn cợn mủ ɱ.á.-ύ trong đó mà do con này giữ thai giỏi nên mới sanh ra được bình thường thì ૮.ɦ.ế.ƭ bà rồi. Nhưng nghĩ tới đàn bà gì mà có thai kỳ cục là bà giận no trong bụng, muốn thương thương cũng không nổi.
Rồi thì Thuyên cũng cứng cáp. Cô muốn về ở với má vài hôm cho nguôi ngoai nhưng bà Năm không cho. Chỉ là bà sợ mẹ con Thuyền sẽ đi kêu rêu bà. Công cũng nói thôi mạnh khỏe rồi thì để từ từ anh dắt về thăm má.
Công vốn không đẹp trai, ngoại hình thấp không cân xứng với Thuyên. Từ sau khi Thuyên không may thì tình cảm có phần lệch lạc. Anh không ς.ờ .๒.ạ.ς ɾượu chè trai gáι gì cả, chỉ là suốt ngày ở trong vườn nằm võng hút tђยốς. Tới giờ cơm thì về ăn, ăn xong lại đi, tối lại về ăn cơm và ngủ. Bỏ mặc Thuyên ở nhà cùng với cha chồng mỗi ngày gánh tưới cả trăm đôi nước. Thuở ấy trong xóm chưa có điện, chỉ ngoài Thị Trấn mới có mà thôi. Ông Năm nghiên cứu cách bơm nước bằng máy cu le để tưới nhưng không có kỹ thuật nên mãi mà không thành.
Rồi Thuyên lại có mang lần nữa. Với lần mang thai này, ngoài cha và hai người chị chồng thì bà Năm lại không quan tâm, bà không nói thẳng với Thuyên nhưng xì xịt với lối xóm là để coi chuyến này nó đẻ ra cái giống gì.
Khi thai được bảy tháng, bụng ột ệt rồi mà Thuyền vẫn phải tưới sắn hàng ngày, ông Năm kêu cô nghỉ ngơi nhưng bà Năm thì nói: “Có bầu phải xốc vác mới sanh mau mắn”. Vậy là Thuyền vẫn cắm đầu ngoài giồng, chỉ khi nào chị Hai Hội, chị Ba Thoại về thì cô mới được nghỉ ngơi vài hôm.
Bà Nhường nghe người ta đồn đãi về con gáι mình bị biệt xử ở nhà chồng, nóng ruột lắm nhưng phận nghèo hèn, thấp cổ bé miệng không dám lên tiếng. Bà sợ nếu như có chuyện gì, mẹ con bà không thể nuôi cháu. Bên ngoài người ta chỉ thấy bà sống nhởn nhơ do con chu cấp, họ đâu biết mà nhịn đói nhịn khát, mỗi tối phải ra quán phở ngoài Thị Trấn để rửa chén kiếm tiền mua gạo. Họ chỉ thấy bà rảnh rang ban ngày chứ đâu biết ban đêm bà đã làm gì. Bà cũng muốn nấu sữa đậu nành đi bán như Thuyền lúc trước. Nhưng đôi chân yếu ớt đâu gánh giống gánh đi bộ hàng mấy cây số một ngày, đành phải chịu rửa chén chùi nồi cho người ta.
Có chút tiền rồi thì dũng khí người mẹ trỗi dậy mãnh liệt, bà Nhường tới xin sui gia rước con gáι về cho nó sanh đẻ. Ông Năm ngập ngừng còn bà Năm thì quyết liệt:
– Rước thì rước. Nhưng chị đừng hy vọng tui chu cấp tiền cho nó sanh đẻ nghen. Liệu lo được thì lo. Nếu nó sanh ra con đàng hoàng thì tui rước về tổ chức đầy tháng, còn nếu sanh ra cái thứ mắc ᴅịcҺ như trước nữa thì khỏi về đây luôn nghen.
Bản năng làm mẹ như tiếp cho bà Nhường sức mạnh lạ kỳ, không còn biết sợ hãï hay e ngại gì nữa, bà mạnh mẻ đáp trả:
– Chị không cần lo. Trước chưa gả con cho chị mẹ con tui tuy nghèo nhưng cũng không đến đỗi phải ૮.ɦ.ế.ƭ đói. Thường thì khi con sanh đầu lòng hay về mẹ ruột ở cữ. Lần trước chị chê tui nghèo không nuôi nổi cháu nội chị. Bây giờ thì tui cũng nghèo, nhưng tui nói nuôi nổi là nổi. Cháu ngoại tui sẽ là cháu nội chị, bằng nếu như chuyến này tui không có cháu ngoại thì chị cũng sẽ không còn con dâu. Tui hèn mạc nhưng nói được làm được. Soạn đồ đi Thuyền rồi theo má về.
Thuyền ứa nước mắt. Cô biết má do thương mình mà nói cứng như vậy nhưng nếu mình về với má thì sẽ khiến cho hai mẹ con mệt mỏi hơn thôi. Má cô không có đủ tiền cho cô đi Ьệпh viện sanh, cũng như không có tiền mà lo cho mẹ con cô những ngày ở cữ. Chỉ nghĩ đến má sẽ chạy vạy xoay trở mượn chát đầu này đầu nọ mà chưa chắc người ta cho thì Thuyền đã thấy xốn xang rồi. Không, nếu cô về với má, cô phải mạnh khỏe, là chỗ dựa cho má chứ không phải báo đời má thêm. Rồi lỡ như cô sinh ra con gáι, họ không có cháu nối dõi, họ sẽ bỏ mặc mẹ con cô. Còn Công, khi nóng khi lạnh cô cũng không biết khi nào anh ta phụ bạc mình.
Ở xóm chỉ có cô Bảy nhà sát bên là thương và thân với má con Thuyền. Nhưng cô Bảy cũng có gia đình của cô mặc dù cô cũng quan tâm giúp đỡ má Thuyền lắm. Thỉnh thoảng đi ngang nhà thấy Thuyền tưới, cô dừng lại hỏi han và nói về má cho Thuyền nghe. Thuyền coi cô dượng Bảy như người thân của mình, nhất là con gáι lớn của cô thì chơi thân với Thuyền từ nhỏ.
Thuyền không thể về báo cô má được. Cho nên, khi nhìn thấy vẻ hả hê của mẹ chồng, trong lòng cô dậy lên một sự căm ghét chưa từng xuất hiện trong tιм. Công đâu rồi? Anh ta biến đi đâu? Nếu như khi về mà không thấy cô, anh ta sẽ cảm thấy áy náy hay vui mừng vì thoát пα̣п?
Ông Năm nghe bà sui nói vậy mà vợ lại không có phản ứng gì nên trừng mắt ngó bà:
– Khi mạnh khỏe thì làm như trâu cho nhà chồng, ương yếu về nhà mẹ ruột. Nếu bà không muốn nuôi đẻ nó thì phải đưa cho nó số tiền trọn gói cho cuộc sanh nở này. Bà biết gia cảnh chị sui cũng có khá giả gì đâu, sao lại giao khoán cho chị được chứ? Cháu nội của bà, mang họ nhà bà kia mà?
– Ủa? Tui có kêu chỉ rước dìa sao? Tại ʇ⚡︎ự nguyện mà trách ai? Chỉ có khả năng nuôi thì cứ rước, còn ở đây thì tui lo. Chứ đừng vịn vô cái cớ nuôi con gáι đẻ mà l.à.๓ t.เ.ề.ภ tui là không được.
– Càng nói càng khó nghe. Bà Năm ơi, sao lúc này bà kỳ cục vậy chứ? Nếu bên sui gia nhà Hội Thoại mà nghe bà nói như vậy thì hai đứa con gáι bà sẽ ra sao?
– Hồi tụi nó sanh, tui cũng rước về nuôi, con gáι sanh đầu lòng mẹ ruột rước về nuôi là chuyện bình thường ông trách gì chứ?
Ông Năm bĩu môi:
– Nhưng mà chồng tụi nó có để bà tốn đồng bạc nào hôn? Không những vậy, bạn bè đồng nghiệp của vợ chồng nó tới thăm, ϮhịϮ cá, sữa sùng ăn cả nhà không hết. Sau khi đầy tháng rước vợ nó về, nó còn cho bà bao nhiêu tiền bộ bà quên rồi hả?
– Tại gia đình chồng tụi nó giàu, tại thằng chồng tụi nó giỏi.
– Vậy gia đình mình nghèo hay sao? Thằng chồng của con Thuyền dỡ không làm ra tiền là con của bà đó. Nói mà không thấy ngại miệng hay sao vậy?
Bà Năm nhảy dựng lên:
– Trời ơi, trước mặt người khác mà ông nói tui như vậy hay sao?
– Tại bà chọc cái miệng tui. Tui nói rồi, nếu bà để chị sui rước con Thuyền về sanh thì bà phải chu cấp trọn gói sanh đẻ cho nó. Đưa liền ngay mặt tui nè, để sau này bà nói quên nữa thì hổng được.
Bà Năm giận run, quắc mắt nhìn bà Nhường. Bà Nhường thấy mát bụng lắm thì Thuyền đã vội nói:
– Chờ anh Công về rồi tính nghen cha. Để coi ảnh quyết định ra sao. Con sanh ở đâu cũng phải có ảnh bên cạnh cha à.
Bà Năm nguýt ngang:
– Đặng có người hầu hạ chứ gì?
Bà Nhường bực tức lớn tiếng:
– Chị không cần lo nhiều như vậy. Con tui tui lo, có cơm ăn cơm có cháo ăn cháo, tui không cần mấy đồng bạc bố thí của chị. Bây giờ tui mới biết con tui làm dâu nhà chị phải chịu ấm ức ra sao rồi. Soạn đồ về liền đi Thuyền. Về với má.
Mọi người chưa ai kịp phản ứng thì Công và Khai bên ngoài xộc vào, Công đi nhanh đến bên Thuyền:
– Ở lại đây sanh. Nếu má không muốn thì đưa lại vàng cưới, vợ chồng con dọn về bên vợ ở luôn. Nhà này giao lại cho thằng Khai để sau này nó phụng dưỡng cha má.
– Trời đất. Lấy vàng cưới đặng mầy bán hết hay sao?
– Má cho vợ chồng con rồi, bán hay để là quyền của tụi con. Má thấy hai chị ai cũng có hai ba đứa con mà nữ trang nhà chồng cho vẫn đeo hàng ngày, còn vợ con mới cưới về má lột liền nói cất giùm chứ để mần mụn rơi mất. Nay gần hai năm, má chưa cho nó thấy lại một lần. Đám tiệc má cũng không cho nó đi. Con hổng biết số vàng đó còn hay không nữa. Giờ má trả lại cho tụi con để tụi con có vốn mà buôn bán kiếm sống, chứ vợ chồng mà hai đứa không làm gì ra tiền, đói thì không đói nhưng cứ như vầy hoài được hay sao? Chị Hai nói trường học của chỉ cần bảo vệ, con xin đi làm bảo vệ tháng cũng có chút đỉnh tiền mua sữa cho con. Vợ con ở nhà bán chút gạo thóc mắm muối cũng có tiền chợ, không ăn bám cha má nữa.
– Dẹp mầy. Thôi cứ ở lại đây tao nuôi. Đừng có vịn cớ để moi tiền.
– Con có xin xỏ má đâu mà kêu là moi tiền? Con chỉ yêu cầu má đưa lại số vàng vợ chồng con gửi má thôi mà. Má không chịu trả thì con mời chị Hai, chị Ba về trình bày coi chỉ nghĩ sao. Mà chuyến này con còn mời cả hai anh rể nữa chứ không phải chị ruột đâu.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi về làm vợ Công, Thuyền mới thấy anh ra mặt bảo vệ mình, trong lòng dậy lên nỗi cảm kích mà đã từ lâu chai sạn theo tình yêu thuở trước. Thuyền đã nghìn lần ân hận với mối lương duyên này. Nghìn lần muốn bỏ đi nhưng má cô chỉ có mình cô, bao đắng cay tủi ทɦụ☪ Thuyền âm thầm chịu đựng không dám thở than một tiếng với má chỉ là muốn má yên lòng. Hôm nay, sự thật тяầи тяụι phơi bày trước mặt, má cô dù hiền lành chậm chạp nhưng cũng đã tỏ thái độ bất nhẫn trước mặt sui gia rồi. Mà ngẫm ra, cái nhà này ngoại trừ mẹ chồng thì ai cũng tốt, cha chồng, hai chị chồng và đứa em chồng đều không có thái độ gì bày xích cô. Chính vì vậy mà Thuyền mới sống được trong nhà này cho tới bây giờ.
Cuối cùng thì bà Năm cũng chịu thỏa hiệp, để Thuyền ở lại cho bà nuôi đẻ, bà Nhường có thể tới thăm chăm sóc con gáι bất cứ lúc nào.
Thuyền mãn nguyện rồi, nhưng khi đưa má ra ngoài, cô nắm tay bà dặn dò:
– Khi con sanh ở Ьệпh viện thì má ra thăm, con về rồi má đừng tới nữa nghen má. Thấy người ta bạc đãi má con khó chịu lắm. Má đừng lo cho con, con lớn rồi, sẽ không để mình chịu thiệt thòi đâu. Quá bụng thì con cũng quất lại như thường má ơi.
Bà Nhường ôm cổ con gáι, mắt ươn ướt nhưng chẳng nói gì.
Ngờ đâu, đó là lần cuối mẹ con còn cầm tay, còn ôm lấy nhau.
Tгêภ đường về, bà bị một chiếc xe ba gáy máy chở một xe sắt chạy ngang, tài xế có ɾượu nên tay lái run rẩy, quẹt vô bà. Cái áo bị thanh sát cào rách không rời ra nên kéo bà theo một đoạn đường dài, đầu va xuống đất một vệt ɱ.á.-ύ dài kéo lan đặc sệt. Bà ૮.ɦ.ế.ƭ ngay lúc đó nhưng cho đến khi người đi đường phát hiện chặn xe lại mới gỡ bà ra được. Quần áo rách mướp, toàn thân bê bết ɱ.á.-ύ.
Như sét ᵭάпҺ bên tai, Thuyền bất tỉnh ngay lập tức. Hội và Thoại đưa cô vào Ьệпh viện huyện, do thiết bị y tế còn đơn sơ nên chuyển lên tỉnh trong tình trạng hôn mê, lên đó, bác sĩ quyết định mổ bắt con mới hy vọng cứu được cả con lẫn mẹ.
Vậy là sau khi thống nhất với người nhà, bác sĩ mổ cho Thuyền. Lần này, cô có một cặp song sinh một trai một gáι. Bé trai ra trước nặng bốn ký, bé gáι ra sau chỉ có hai ký tư.
Hội nói với Thoại:
– Có thể trời thương, bù đắp cho nó lần trước. Và chị nghĩ rằng với hai đứa con này, nó sẽ không có thời gian nhiều mà buồn. Chứ thôi biết má mình không còn, sao mà chịu nổi.
Thoại gật đầu:
– Chị em mình phải thường xuyên tới lui chăm sóc nó, chứ để má lỡ lời nói gì ҳúc ρhα̣m vong linh bác gáι sợ nó không nhịn mà lớn chuyện.
Hội cũng gật đầu:
– Má mình cũng kỳ ghê. Con của má là vàng là ngọc, con của người ta như cỏ như rác. Để rồi khi nó cứng cáp, nói má cho vợ chồng nó ra riêng. Thời buổi này mà làm dâu như vậy ai chịu được. Sợ có ngày tức nước vỡ bờ rồi nó không nhịn nữa, trả treo với má là lớn chuyện chứ không phải chơi.
Ở nhà, tang sự của bà Nhường do ông Năm và Công đứng ra chủ trì.
Cám cảnh gia đình bà Nhường đơn chiếc, lối xóm chung tay góp người một ít, mấy chị em dâu của ông Năm cũng hùn vô lo cho bà mồ yên mả đẹp tại miếng đất nhỏ nhoi của căn nhà ọp ẹp hai mẹ con đã từng sống chung.
•
Hết 2.
Lê Nguyệt.