Đứa con bị bỏ rơi 3

CHUYỆN ĐỨA CON BỊ BỎ RƠI VÀ SỰ HỐI HẬN MUỘN MÀNG CỦA ÔNG BỐ phần 3

NGUYỄN THỨC

Sau khi cu Thành về đến nhà sau mười năm xa cách

Không một ai nhận ra nữa

Cu Thành ngày trước còm nhỏm như con mèo hen khi bước chân bỏ nhà ra đi được mẹ cho một cái túi sách trong đựng hai bộ quần áo rách nhầu nát với bộ mặt sưng vù còn loang vết ɱ.á.-ύ do trận đòn của ông bố mà mẹ cu Thành lau vội cho chưa sạch

Giờ cu Thành trở vê với vóc dáng còn cao lớn hơn anh cả của Thành chững chạc phong cách như trai phố Sau khi nghe Thành nói 2 anh trai lớn cứ ôm lấy Thành mà khóc .Thành cũng khóc

Mấy em nhỏ không hiểu gì cả, sau khi nghe anh lớn nó kể thì chúng nó cũng hiểu, chúng nó có một đứa anh vì không chịu được những trận đòn roi của ông bố chúng nó lên đã phải bỏ nhà ra đi khi mới 5 tuổi đầu

Anh em chúng nó mừng lắm

Còn ông bố không nói câu gì, không đuổi nó mà cũng không ân cần

Tối đó sau khi cơm nước xong anh em quây quần ngoài sân anh nó kể cho nó nghe

Thằng em trai út của nó mới 4 tuổi thì đã phải mồ côi mẹ nó 2 năm cứ ôm chặt lấy anh Thành của nó và đòi ngồi vào lòng để nghe anh lớn kể về cái ૮.ɦ.ế.ƭ của mẹ

Mẹ đi chở ρhâп ô rê ρhâп đạm của hợp tác đang đi chiếc xe Phương tùng bê vì xếp không cân do nặng hậu ,mẹ đi đẩy đằng sau nên bị thành hậu xe đè vào chân, vì xe bằng sắt nên chân mẹ bị chảy ɱ.á.-ύ toác ra ở bàn chân

Về nhà mẹ không kiêng hàng ngày vào dọn dẹp chuồng trâu chẳng may bị nhiễm trùng, anh đi làm xa ,mẹ không nói với ai, đến khi mẹ sốt cao co giật khi đó em nó mới gọi bố, khi cho mẹ xuống viện thì quá muộn

Cu Thành khóc nghẹn nhớ lại

Mẹ cõng Thành đi ,núc mỏi lưng thì lại dắt từ nhà xuống phủ lý 12 cây số để giúp cu Thành tránh những trận đòn roi của ông bố ghen tuông mù quáng

Những câu cuối cùng của mẹ dặn mà Thành không bao giờ quên được

Núi Nguỳa Tân sơn là con luôn phải nhớ , con không bao giờ được quên, đấy là khi nào con lớn con muốn về với mẹ ,khi tới phủ lý con hỏi thì người hà nam ai cũng biết

Người anh chậm dãi nói tiếp

Và bố mới lấy vợ bé năm ngoái

Nghe anh nói Thành giật mình hỏi

Sao từ núc em về không nhìn thấy bả đâu

Anh trai Thành trả lời

Dì đi về ngoại chơi 2 hôm nay rồi chưa về

Bả có thương anh em không

Anh cả gật đầu nói

Bà sống cũng biết điều thằng út ngủ với Dì suốt đó

Bây giờ Thành mới kể về cuộc sống của Thành sau khi rời nhà ra đi

Và nói về chiếc nhẫn vàng mà bố mẹ nuôi đưa cho và dặn mang về đưa cho mẹ. Giờ mẹ mất rồi em đưa cho anh cầm, phòng trong nhà có việc gì thì có sẵn mà dùng

Nhưng anh cả không cầm mà bảo Thành cầm đi mà phòng thân

Nghe anh cả nói Thành khẽ bảo

Giờ em lo là lo cho các em ở nhà thôi chứ em ở với bố mẹ nuôi có thiếu cái gì đâu

Anh cả bảo, thôi tuỳ em không giữ lại thì hôm nào Dì bé về em đưa cho Dì

Hôm sau Thành nhờ anh lớn mua hoa quả dẫn Thành đến mộ mẹ Thắp hương

Đến mộ mẹ Thành khóc, bao điều nhớ thương mẹ và oán hận ông bố bất minh của Thành được nói ra

Thành khóc như chưa bao giờ được khóc

Anh em Thành cùng khóc

Rồi hôm sau người Di cũng về .Thành bảo anh trai làm cơm cùng các cụ và mẹ rồi mời mấy cô đi chú bác anh em của bố mẹ lại chung vui

Thành lấy chiếc đĩa bỏ cái nhận vàng và số tiền vào đặt trước bát hương của mẹ khấn thật to

Mẹ ơi hôm nay con về đây với mẹ ,nhưng mẹ không còn nữa đáng lẽ ra con biếu mẹ số tiền và chiếc nhẫn vàng này để mẹ thêm vào cho các em.Nhưng giờ đã thế này con xịn mẹ được đưa cho Di để Di giữ và chăm sóc cho các em

Thành khấn mẹ mà nước mắt cứ chảy hoài

Khấn mẹ xong Thành trao chiếc nhẫn và số tiền bố mẹ nuôi cho ,đưa cho Dì bé cầm và nhờ Di chăm sóc các em của Thành

Mẹ bé ôm lấy Thành khóc và muốn giữ Thành ở lại nhà nhưng Thành nhất định từ chối

Mẹ tôi kể lại từ núc Thành về ăn bữa cơm đầu tiên là có mặt cậu tôi còn sáng sớm hôm sau ông đi làm đâu không nói với ai mà đi cả tháng không về

Thành chào ông một câu duy nhất khi mới bước chân vào nhà nhưng ông không trả lời

Thành ở nhà vài hôm ,rồi đi chơi nhà cô dì chú bác mỗi nhà một chốc rồi Thành nói với anh trai được trở lại với bố mẹ nuôi và không quên dặn lại anh trai khi nào sang cát mộ mẹ thì báo cho Thành biết và Thành sẽ về

Thể rồi cơm nước xong đầu giờ chiều anh trai Thành đèo nhau xuống phủ lý và Thành ngồi đợi bố mẹ nuôi ở chỗ đã hẹn

Còn nữa

TN

Hôm nay ngày ông Công ông Táo

Mọi người ai cũng bận

Gà gáy em tranh thủ viết mắt mũi còn lem nhẹm

Lỗi chính tả rồi câu từ không tránh khỏi sai xót

Có gì em mong mọi người hoan hỉ thông cảm bỏ qua cho em

Bài viết khác

Truyện ngắn: Người cha Tác giả: Nguyễn Quang Thiều

Truyện ngắn: Người cha Tác giả: Nguyễn Quang Thiều Khi tôi lên mười hai tuổi thì cha mẹ tôi chia tay nhau. Nói cho đúng là mẹ tôi bỏ cha tôi theo một người đàn ông khác về thành phố. Sau đó ít lâu cha tôi đã tìm mẹ tôi nhiều lần. Lần cuối cùng […]

Đời người có vαγ có trả, luật nhân quả không chừα một αi – Ngẫm đời một câu chuγện ý nghĩα, sâu sắc

Tôi có một điểm γếu là quá lo lắng cho tuổi già, từ khi vừα trưởng thành tôi đã lo xα cho tuổi già rồi. Chỉ sợ sαu nàγ thành gánh nặng cho con cái. Mà tôi lại khái tính đến lậρ dị, ko bαo giờ muốn nhận tiền bạc giúρ đỡ củα bất cứ […]

Anh hai của tôi, câu chuγện chân thành với một mối tình anh em ruột cao quý và ý chí nghị lực.

Anh chở tôi bằng xe đạρ vượt quãng đường hơn 200 km để lên Sài Gòn thi đại học, với quγết tâm “có làm ăn màγ haγ ở đợ cho người ta anh cũng sẽ nuôi em học”. Hình minh họa Đầu năm 1990, cả nhà tôi chuγển vào Nam làm kinh tế mới, không […]