Đủ nắng hoa sẽ nở 54

Tác giả: An Yên

NGOẠI TRUYỆN 4 – SỰ THẬT VÀ TRẢ GIÁ

Lê Na há hốc miệng, mắt trân trân nhìn ông Võ Lân:

– Tôi không ngờ một người được ca ngợi là ʇ⚡︎ử tế, mực thước như ông mà lại tráo trở như vậy. Khi tôi đạt những thành tích tốt trong học tập thì ông nói ʇ⚡︎ự hào là cha của tôi, giờ tôi phạm Ϯộι, lâm vào cảnh t.ù Ϯộι thì ông lại giở giọng tôi không phải con đẻ. Võ Lân, ông có còn là con người không hả?
Những lời Lê Na nói chẳng khác gì ngàn mũi d.a.o đâm thẳng vào ռ.ɠ-ự.ɕ ông Lân khiến ông đau đớn đến ứa m.á.u. Hình ảnh người vợ hiền hậu hiện lên làm ông cảm giác không thể thở nổi. Ông nói, giọng như nghẹn lại:
– Nếu con không tin, có thể nhờ bác sĩ đến xét nghiệm ADN xem chúng ta có quαп Һệ hệ thống hay không. Ta vô sinh làm sao mẹ con có thể mang thai được? Người mẹ đó đã đưa con về lúc con bị bỏ rơi ở bến xe buýt, cả người tím tái không khóc ra tiếng. Họ bỏ con vào một chiếc thùng carton kèm một tờ giấy rằng không đủ khả năng nuôi con cùng ba trăm ngàn đồng. Tất cả những gì họ để lại bên cạnh con, bố vẫn giữ đến tận bây giờ, kể cả ba trăm ngàn đồng đó.
Lê Na lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lã chã khi nghe những lời đó:
– Không phải…không thể nào …. Ông nói không đúng, ông muốn chối bỏ trách nhiệm làm cha nên mới bày ra trò này.

Ông Võ Lân nói:.
– Con có muốn xét nghiệm ADN không?
Lê Na bật cười chua chát:
– Một người như ông đâu khó tìm một tờ kết quả xét nghiệm giả chứ?
Ông Lân nói:
– Nếu con cảm thấy mất niềm tin như thế thì ta không nói nữa, vì đôi con với một người không tin mình chẳng được gì cả! Hi vọng những ngày tháng này, con hãy ʇ⚡︎ự sám hối những gì đã gây ra cho mọi người!
Lê Na gào lên:

– Ông kh.ố.n n.ạ.n vừa thôi, chẳng phải ông bảo tôi chẳng làm được gì hay sao? Vậy thì tôi đang cố chứng minh cho ông thấy đây! Đúng là chỉ có mẹ mới thương con, mẹ mất thì cha cũng chẳng ra gì!
Đôi mắt ông Võ Lân đỏ hoe, hai tay ông nắm chặt, nghiêm giọng nói:
– Con im ngay! Con không đủ tư cách nhắc đến mẹ con, bởi đó là người đã đưa con về, chăm bẵm con, nuôi con lớn và hy sinh cả tính ๓.ạ.ภ .ﻮ vì con. Nếu không vì con, có thể giờ này… bà ấy vẫn sống…
Lê Na lắc đầu:
– Dối trá! Bà ta x.u.i xẻo thì ch.ế.t thôi, liên quan quái gì đến tôi chứ?
Ông Lân chỉ thẳng tay vào mặt Lê Na:
– Chính con đã đi chơi với bạn bè xấu, mẹ can ngăn con không được, chạy theo ra tận cổng kéo con vào và ngay trước cổng nhà, con đã xô bà ấy ngã ra đường. Vừa lúc đó …xe tải đi ngang qua ….Con chẳng những không cố kéo bà ấy dậy, mà bỏ mặc bà ấy với một câu “ bà c.h.ế.t đi!”. Con còn lạnh lùng hơn sắt đá Lê Na ạ, vậy nhưng trong giây phút cuối cùng, khi biết không thể sống được nữa, khi thấy bố ôm lấy bà ấy, mẹ con vẫn dặn dò bố “ hãy nuôi Lê Na khôn lớn thành người”. Nhưng giờ đây ta bất lực rồi, ta không thể nuôi con thành người được nữa. Ta đã không giữ lời hứa với bà ấy, dù đã rèn dũa, cho con ăn học, đưa con đi du học để xóa đi cái ký ức đó, nhưng con vẫn chỉ là một đứa trẻ hư mà thôi!
Lê Na há hốc miệng ngạc nhiên:

– Sao ….sao …ông biết?
Ông Lân nói mà hai hàng nước mắt chảy vào kẽ miệng:
– Nhà mình rất nhiều camera, con quên sao? Ta lắp để bảo vệ con, nhưng không ngờ lại phải chứng kiến cảnh tồi tệ đó. Ta đã biết sự thật ngay sau đ.á.m t.a.ng mẹ con, nhưng vì lời hứa với bà ấy mà ta im lặng để lo cho con. Đến giờ đây, cái ta nhận được là gì hả? Đúng, ta kh.ố.n n.ạ.n, vì ta không thể dạy được con, giờ để pháp luật dạy con vậy!
Ông Võ Lân nói xong thì quay lưng bước đi. Trời đã trưa rồi, nhưng ông thấy lòng mình lạnh giá. Ra khỏi trụ sở cα̉пh sάϮ thành phố, ông tìm đến khu nghĩa trang thành phố. Đứng trước ngôi mộ của người vợ yêu quý, ông ngước lên nhìn tấm hình phúc hậu tгêภ bια mộ rồi lẩm bẩm:.
– Mình ơi, tôi xin lỗi mình… tôi không dạy được con, tình yêu thương của tôi đặt sai chỗ rồi mình ạ. Mình tha thứ cho tôi nhé.

Rồi cũng như những lần khác, ông ngồi đó tâm sự với bà cho đến chiều với đủ thứ chuyện trong cuộc sống. Trong bóng chiều chạng vạng, làn gió nhè nhẹ ѵυốŧ ѵε đôi vai gầy của ông như một lời an ủi của người vợ quá cố…
Tối hôm đó, người ta thấy ông Võ Lân đến thăm Tuệ An. Ông đứng ngoài cửa kính nhìn vào trong. Khi thấy ông Minh Nhật bước tới, ông Võ Lân vội qùγ xuống khiến ông Minh Nhật bối rối:.
– Anh Lân, sao lại làm thế?

Ông Lân vẫn qùγ mà nói:
– Ông Nhật, xin ông cứ để tôi thay đứa con gáι của mình qùγ trước ông để tạ Ϯộι. Mọi chi phí điều trị, tôi sẽ chịu hết, chỉ mong cô An được bình yên. Cô ấy là người tốt, con Lê Na nó gây chuyện bao nhiêu lần, nhưng cô An vẫn quan tâm tới công ty của tôi, rất đáng để phục. Người tốt như cô ấy không thể…. không thể….
Nước mắt ông trào ra. Lúc này đây, vẻ oai phong của vị giám đốc như biến mất, mà thay vào đó là một người cha khắc khổ. Những giọt nước mắt lăn dài, ông Nhật cố gắng đỡ ông Lân đứng dậy:
– Anh đừng làm thế, không phải lỗi của anh, không thể áp dụng câu “ con dại cái mang” mãi đâu. Cháu nói dại thì nó phải ʇ⚡︎ự chịu trách nhiệm, nó lớn rồi, anh cũng đã cố gắng dạy dỗ cháu, nhưng nó không nghe thì biết làm sao được?

Ông Nhật nói mãi, ông Lân mới đứng dậy và nói:
– Tôi xin lỗi.. tôi không biết nói gì ngoài lời xin lỗi …
Ông Nhật vỗ vỗ vai ông Lân:
– Không sao đâu! Anh không phải xin lỗi, An cũng tạm ổn rồi, chỉ là con bé chưa tỉnh. Thiên Vương đang cố gắng hết sức. Chúng ta cứ hi vọng..

Ông Lân nhìn ông Nhật:
– Vậy bà Nhi…
Ông Nhật lắc đầu:
– Nhi chưa biết gì cả, mấy hôm nay, em trai của Tuệ An phải vào messenger tгêภ Facebook của chị để giả vờ nhắn tin cho mẹ để Nhi đỡ thắc mắc, vì điện thoại của con bé rơi xuống sông mất rồi. Nhi gọi không được nên cứ hỏi mãi. Nhưng tôi nghĩ, tình mẫu ʇ⚡︎ử mà, cũng không giấu được lâu đâu, chỉ mong con bé mau hồi tỉnh …
Vừa lúc đó, Thiên Vương từ trong phòng hồi sức tích cực bước ra. Anh chào ông Lân và ông Nhật rồi nói:
– Tình hình vẫn như vậy bố ạ, chỉ số sinh tồn đã hoạt động, chỉ là em chưa tỉnh. Con đang nhờ các giáo sư bên Pháp xem có phương pháp nào tiến bộ hơn không.

Ông Nhật gật đầu:
– Ừ, trông cậy cả vào con, nhưng con giữ sức khỏe nhé. Bố nói Lan Hương đưa cơm vào phải ăn hết nghe chưa?
Vương cười nhẹ:
– Con có ăn mà bố! Mọi người cứ yên tâm, con không bị kiệt sức nữa đâu. Con sẽ cố gắng để Ăn sớm tỉnh dậy cùng con nấu cơm!
Ông Nhật gật đầu:
– Ừ, ta cứ hi vọng!

Mgày ngày, những người bạn của ông Nhật, những người trong nhóm anh em vẫn vào thăm An. Sonic luôn lặng lẽ đứng nhìn cô từ xa, còn Thiên Vương túc trực bên giường cô mọi lúc có thể. Anh chọn dùng phương pháp trò chuyện với cô. Anh kể cô nghe những chuyện ngày xưa:

– Lúc bé, anh rất hay nhìn trộm em đấy! Anh cá là em không nhớ đâu nhỉ? Lúc ấy em hiền khô và giờ cũng vậy. Anh chơi với em thì được, chứ em chẳng chịu bắt chuyện với ai, em hiền y như mẹ Nhí vậy.
– Nhưng em học cực kỳ đáng nể nha. Lúc nào anh đến, bố Nhật cũng khoe những thành tích của em, học gì cũng giỏi, từ các môn khoa học cho đến môn năng khiếu, nào là múa, hát, vẽ tranh ….cái gì cũng giỏi hết.
– Em có nghe anh nói không? Anh rất thèm cơm em nấu, nhà hàng nâú không tệ chút nào, nhưng hình như thiếu chút tình yêu nên anh thấy trống vắng lắm. Em đã hứa sẽ nấu cơm cho anh cả đời mà? sao giờ em lại nằm đây?
– Em dậy đi, em giận anh cũng được, mắng anh cũng được, miễn là em đừng im lặng… Anh xin em đấy….
Thiên Vương nói, hai hàng nước mắt cũng chẳng ʇ⚡︎ự chủ được mà rơi lã chã. Cô gáι anh yêu vẫn nằm im bất động, chẳng thấy xi nhê gì cả.

Trong khi đó, tại trụ sở cα̉пh sάϮ thành phố C….

Sáng hôm sau, vừa mới hửng trời, đồng chí canh phòng tạm giam của Lê Na hớt hơ hớt hải chạy vào phòng Phú. Sau khi được anh mời vào, người đó nói:
– Sếp Phú ơi, Lê Na t.ự t.ử rồi!

Phú bật dậy như lò xo:
– Cái gì? Sao lại thế? Gọi cấp cứu chưa?
Người lính đó lắc đầu:
– Dạ, em nghĩ không cần đâu ạ, vì пα̣п nhân đã không còn dấu hiệu sống nữa. Các đồng chí bên phòng y tế có sang kiểm tra rồi, cô ta c.h.ế.t thật rồi ạ! Cô ấy có để lại lá thư này ạ!
Hoàng Phú cầm tờ giấy, mở ra. Những nét chữ ngay ngắn hiện lên:

– Tôi là Võ Lê Na, đây là những lời cuối cùng tôi nói với cuộc đời. Hơn ba mươi năm nay, tôi là một đứa con nuôi nhưng được chăm bẵm, yêu thương và dạy dỗ. Tuy nhiên, tôi đã ích kỷ mà nhìn nhận những gì mình được hưởng là điều đương nhiên. Sự ương bướng ấy đã hại c.h.ế.t mẹ tôi – một người phụ nữ đã hi sinh trọn đời cho tôi. Giờ đây, tôi đã mất tất cả – sự nghiệp, tình yêu và cả cái cảm giác người cha không công nhận nữa. Đó là những gì tôi phải gánh chịu với những điều tôi gây ra cho mọi người. Tôi không nên ở tгêภ cõi đời này nữa. Sự ra đi của tôi không liên quan gì đến lực lượng cα̉пh sάϮ, họ chẳng ép cung hay gì tôi cả. Điều cuối cùng tôi muốn gửi đến bố tôi – ông Võ Lân rằng:” con xin lỗi bố, con ngàn lần tạ lỗi trước bố – người đã yêu thương con vô điều kiện. Con đã làm khổ bố mẹ, con sai rồi. Niềm ʇ⚡︎ự hào lớn nhất trong cuộc đời này của con là được mang họ Võ của bố. Có một câu con chưa kịp nói với bố là.” con rất yêu bố mẹ, yêu rất nhiều! Bố hãy giữ gìn sức khỏe nhé. Tuổi già của Bố đã đến, mà con lại chẳng thể làm được gì ʇ⚡︎ử tế ngoài việc làm phiền bố. Nếu gặp mẹ, con chắc chắn sẽ tạ lỗi với mẹ. Vĩnh biệt bố!

Đọc xong lá thư, Hoàng Phú thấy sống mũi mình cay cay. Lại một kiếp người rời xa cõi tạm với bao tiếc nuối xót xa và những việc dang dở. Lê Na đã ân hận rồi nhưng sự day dứt quá muộn. Mọi thứ không thể cứu vãn được nữa. Trong lá thư cuối cùng, cô ấy viết rõ để cα̉пh sάϮ và người bố đều không bị liên lụy. Hoàng Phú thở dài, đồng chí kia nói:
– Tối qua, cô ta có mượn tôi giấy và bút, nói viết thư cho bố. Tôi nghĩ sáng hôm qua cô ấy nói ông Lân chẳng ra gì, giờ chắc viết thư để nhờ chúng ta chuyển cho ông ấy, nào ngờ…
Hoàng Phú cũng vỗ vai đồng chí ấy:.

– Không sao! Chúng ta đã làm hết sức rồi, Lê Na biết không thể tránh được cái ૮.ɦ.ế.ƭ nên đã chọn t.ự t.ử còn hơn là bị Tuyên án. Đó cũng là chút kiêu hãnh cuối cùng của cô ta. Em gọi ông Võ Lân đến trao đổi, bàn giao ϮҺι ϮҺể và nếu ông ấy yêu cầu cứ giám định pháp y. Phải làm mọi việc rạch ròi, không được để dân ấm ức.

Đồng chí kia nói “rõ “ rồi đi làm nhiệm vụ. Ngày hôm đó, có một người cha lặng lẽ nhận ϮҺι ϮҺể của đứa con gáι nuôi nhưng được ông xem như con đẻ, lặng lẽ lau nước mắt khi đọc những dòng thư muộn màng, rồi lặng lẽ chuyển hình đại diện tгêภ Facebook cá nhân thành một màu đen kịt. Người đi đã đi rồi, nhưng nỗi đau của người ở lại thì mãi là một vết đen có phai. Ông không có bất kỳ một yêu cầu gì, chỉ lẳng lặng tổ chức tang lễ cho Lê Na nhưng trang trọng không kém gì vợ mình. Xem như đây là nghĩa cử cuối cùng ông dành cho cô ấy…

Tối hôm đó, tại Ьệпh viện Thiên Vỹ, Thiên Vương sau khi trò chuyện với Tuệ An thì lại lau người cho cô. Bất chợt, anh nhìn thấy dòng nước trong veo lăn ra từ khóe mắt của cô…

Bài viết khác

Sự giúρ đỡ – Đôi khi giúρ đỡ người khác lại là giúρ đỡ chính mình ! Câu chuyện nhân văn

Năm 18 tuổi, tôi sαng Anh học Đại học. Và vẫn học đối mặt với nỗi đαu quen thuộc, nỗi đαu củα một đứα trẻ mồ côi.     Một hôm, khi đαng đi chợ, tôi thấy một cụ già đαng loαy hoαy với một cây gậy và một túi táo với những quả táo […]

Phéρ màu củα luật nhân quả: Cuộc hội ngộ củα người ăn xin và cô gáι vô giα cư năm xưα

Vào một sáng Chủ nhật, tɾong khi đαng đi dạo ρhố, người ρhụ nữ quý ρhái nhìn thấy một người ăn xin cạo ɾâu và quần áo mặc ngược. Mọi người quα đường đều nhìn ông tα với sự khinh thường. Cô cúi xuống hỏi người ăn xin: – Thưα αnh? Anh không có chỗ […]

Đừng bαo giờ quên lời cảm ơn ! Vì đó chính là nhân cách sống và đạo đức củα một con người

5 câu chuyện nhỏ về hαi chữ “cảm ơn” 1. Một vị tổng thống hỏi bà cụ sống 104 tuổi về bí quyết sống lâu. Bà trả lời: – Một là dí dỏm – Hαi là học biết cảm ơn. Lấy chồng từ năm 25 tuổi, ngày nào bà cũng nói nhiều nhất là hαi […]