Đủ nắng hoa sẽ nở 46

Tác giả: An Yên

Bà Tú Vi ngạc nhiên nhìn cô gáι trước mặt. Và không chỉ bà, mọi người ở bữa tiệc đều ngơ ngác nhìn vị khách không có trong danh sách được mời. Bà Vi tỏ ra sững sờ:

– Ồ, mẹ đẻ ra con khi nào ấy nhỉ l?

Cô gáι đặt giỏ hoa và hộp quà xuống bàn rồi nói:.
– Con là Lê Na – bạn từ thời mẫu giáo của anh Kem. Ngày trước, anh Kem thường xin tiền của mẹ để mua quà cho con, mẹ còn trêu là sau này nhớ lấy bằng được con để được đỡ phí công tặng quà đấy thôi. Mẹ nhớ rồi chứ ạ?
Bà Vi “à “lên một tiếng, ánh mắt Lê Na vì cái “ à “ đó cũng tỏ ra vui vẻ. Nào ngờ, bà vợ của bác sĩ Thiên Vỹ nói:

– Việc con là bạn từ thời mầm non của Thiên Vương thì chỉ có nó mới ҳάc minh được, còn cái lời nói nhớ lấy con để đỡ phí công tặng quà thì xin lỗi, lâu như thế, ta già cả rồi không nhớ được. Vả lại, cái tên Kem chỉ người trong nhà mới được gọi thôi, người ngoài ai lại gọi như thế. Nó đã hơn ba mươi tuổi rồi, gọi vậy ngại lắm. Còn nữa, Vương cũng đã có vợ sắp cưới, dòng dõi nhà họ Trịnh đã có dâu rồi, con trở thành người đến sau mất rồi.
Lê Na cười:
– Mẹ còn trẻ đẹp lắm ạ!
Bà Vi cười lớn:
– Già rồi, cháu không phải nịnh, nhưng đẹp thì vẫn đẹp, đẹp tâm hồn nhé! Nhan sắc phụ nữ có thể tàn, chứ tâm hồn thì phải đẹp mãi cháu ạ.
Rồi bà gọi con trai:
– Kem đây là bạn của con hả?
Thiên Vương gật đầu:
– Vâng, bạn từ thời mẫu giáo đến hết cấp 3 ạ!
Bà Vi nói:
– Sao con mời bạn mà không nói với mẹ? Mẹ đã bảo hôm nay chỉ mời người trong gia đình cơ mà?
Câu nói của bà Vy chẳng khác gì đuổi Lê Na về. Cô ta cười:

– Dạ, con nhắc lại chuyện cũ để mẹ nhớ ra thôi ạ, để cho vui vẻ thôi chứ thực ra con cũng có chồng sắp cưới rồi ạ!
Bà Vi nhoẻn cười:
– Ồ, thật là trọn vẹn. Đây mới là tin vui này! Mà cũng đúng thôi, ở cái tuổi này mà chưa có người yêu cũng lạ nhỉ? Vậy thì chúng ta đổi cách xưng hô cho đúng chứ nhỉ? Không phải mẹ con mà là cô cháu chứ, chẳng ruột rà thân thích bỗng nhiên gọi mẹ con nghe nó khóoo – chịu – voooo – cùnggg. Cô là giáo viên nên mọi thứ đều có nguyên tắc, cần chuẩn mực cháu ạ.
Sau câu nói ngân dài rất ngọt ấy, bà kéo Tuệ An lại:
– Vả lại, Tuệ An mới là con dâu của cô. Nếu cháu cứ mẹ mẹ – con con, con dâu cô sẽ chạnh lòng đấy. Mà cái thằng Kem này, ai bảo nó mời người ngoài không biết, mời cũng phải nói để mẹ chuẩn bị chứ!
Lê Na xua tay:
– Dạ không, là con ʇ⚡︎ự nhớ dịp sinh nhật nên đến ạ, mẹ đừng trách anh Kem.
Bà Vi lại mỉm cười, giọng bà nhẹ nhàng nhưng thấm thía vô cùng:
– Cô chứ, không phải mẹ, cháu lại quên rồi. Vậy ra là cháu ʇ⚡︎ự Nhớ à? Quý hóa quá, bao nhiêu năm nay không nhớ nay bỗng lại nhớ ra sao? Ôi, cô nói này, có những cái không phải là thói quen mà ʇ⚡︎ự nhiên xuất hiện là пguγ Һιểм lắm, đó là điềm báo không lành đấy, cháu nên cẩn thận.

Lê Na tỏ ra khó chịu:
– Cô nói cái gì đấy? Mấy năm qua cháu đi du học, bảy năm cơ ạ. Vào những dịp cháu về lại không trùng sinh nhật của cô nên không tới được thôi ạ. Mấy lần sinh nhật cô, cháu bảo gửi điện hoa, gửi quà nhưng anh Vương nói không cần, anh bảo Ϯộι nghiệp cháu chạy đi chạy lại nên thôi ạ.
bà Vi cười vui vẻ:
– À, thì ra là người có học. Vậy thì chắc chắn cháu sẽ có cách cư xử đúng mực rồi. Mà cô hỏi khí không phải, cháu bảo học với thằng Kem nhà cô, sao lại cứ một anh Vương, hai anh Kem thế nhỉ? Nó có phải lưu bạn năm nào đâu. Nó bằng tuổi cháu cơ mà?
Ông Thiên Vỹ đứng cách đó một đoạn cũng phì cười với màn đối đáp của bà vợ xinh đẹp nhưng không kém phần xéo xắt này. Lê Na dù tức vẫn cố nặn ra một nụ cười:

– Dạ, hồi bé chúng con hay chơi trò cô dâu chú rể nên gọi anh em quen rồi, cũng khó bỏ ạ.
Giọng bà Vi vẫn ngọt như mía lùi:
– Ái chà, thằng Kem này bậy bạ thật, cứ nhân vơ. Mà hồi bé chắc mấy trò dại dột, chỉ là trò chơi thôi mà.
Bác sĩ Kem nhìn mẹ:
– Dạ, chỉ là trò chơi mà mẹ. Với lại, nó xa lắc xa lơ từ hồi nào rồi. Con cũng có nhớ đâu ạ!
Rồi anh quay sang Lê Na:
– Mà cậu cũng rỗi hơi thật, giờ ai cũng có hạnh phúc riêng, cậu tới đây nhắc chuyện đó làm quái gì? Cậu hết việc à?
Lê Na cười:
– Dạ, cô nói nên em nhắc thôi ạ.
Sonic nãy giờ ngứa tai quá nên cái miệng bắt đầu hoạt động:
– Thôi, chị già ơi, chị về với tình yêu của chị đi. Chỉ có tình yêu của chị mới chịu được cái nết của chị, ở đây không ai đón tiếp chị đâu. Chị nhớ sinh nhật của cô Tú Vi thì gia đình cảm ơn chị rồi, nhưng chị không được mời, không thấy vô duyên sao?
Sonic nói chưa đã thì Lê Na lại bị cái mỏ hỗn của Vương Thành chen vào:
– Nói chung là cái gì không phải của mình thì đừng có vơ vào. Cái cảm giác bị đuổi nó NHỤC lắm em ạ!

Lê Na vẫn không quên cái hôm đưa phiếu siêu âm giả tới ăn vạ nhà Vương Thành. Hôm nay, trước khi đến đây, cô ta đã lường trước việc sẽ gặp lại người đàn ông này. Vậy nên cái miệng hỗn của Thành là điều Lê Na đã lường trước. Cô ta mỉm cười:
– Anh Thành, em chỉ đến đây Chúc mừng sinh nhật mẹ anh Vương, không liên quan đến anh ạ. Một người tài giỏi như anh chẳng lẽ không biết cư xử ư? Báo đài biết điều này chắc hay nhỉ?
Sonic là chen vào:
– Ở đây có hai tập đoàn công nghệ thông tin lớn nhất thành phố C, quαп Һệ với giới Truyền Thông cũng tốt. Cô có cần tôi gọi họ đến không? Tôi đã gọi là gọi báo chuẩn hẳn hoi, không chơi báo lá cải nhé!
Lê Na hơi xám mặt, bà Vi lên tiếng:
– Kem, giờ còn tính sao với bạn đấy?
.Thiên Vương nhún vai:
– Có gì đâu mà giải quyết hả mẹ? Lê Na ʇ⚡︎ự đến thì ʇ⚡︎ự về thôi.
Anh quay sang Lê Na:
– Cảm ơn cậu đã đến chúc mừng sinh nhật mẹ tôi. Vì chỉ tổ chức trong phạm vi gia đình nên nếu cậu ở lại thì tôi chả biết xếp cậu vào vị trí nào cả.
Bà Vi nhìn Kem:

– Con nên nhớ, nhà mình thuộc hàng gia giáo, có học, lại là con nhà võ, cần coi trọng thể diện và cư xử đúng mực. Gia đình mình có đến hai giáo viên làm mẹ và em Bông. Cả bốn người chúng ta đều học võ bài bản. Mẹ từng ngày tuổi đâu chứ vẫn là đai đai đen karate chứ không đùa nha.
Lê Na reo lên:
– Cô có võ ư? Cháu nể phục cô thực sự đấy!
Cô ta cố nói ra một vấn đề khác để cảm giác sượng trân ban nãy vơi bớt đi. Thế nhưng, câu hỏi của cô ta lại chọc vào tổ kiến. Bà Vi mỉm cười:
– Phải học võ chứ! Tất cả anh em bạn bè của cô chú ở đây đều được đào tạo võ thuật bài bản. Mình không dùng lúc này thì sẽ dùng lúc khác chứ cháu! Thời đại bây giờ có nhiều thể loại râu ria lắm, nào là Trà xanh, trà đào, rồi tiểu tam tiểu tứ… ra đường có những kẻ chẳng coi pháp luật ra gì, đua xe lạng lách làm ảnh hưởng đến người khác, về nhà đôi khi lại gặp mấy kẻ làm bẩn cả không khí ấy chứ. Với cô, cái loại ấy đã diệt là phải tận gốc!
Ánh mắt sắc sảo của bà Vi bất chợt khiến Lê Na chùn chân. Cô ta lùi lại một chút, miệng cười:
– Cô nói đúng ạ. Thôi, giờ con cũng có việc rồi, con xin phép mọi người!
Bà Vi ngạc nhiên:
– Ồ, vậy là cháu đi luôn à? Xin lỗi cô không tiễn được!
Lê Na xua tay:
– Dạ không sao ạ. Con chào mọi người ạ!
Cô ta nói xong thì quay lưng đi thẳng. Chờ chiếc xe sang trọng đi rồi, bà Vi mới liếc xéo anh con trai:
– Một bữa tiệc ngon lành, vì anh mà mất vui!
Thiên Vương tỏ vẻ vô can:
– Mẹ ơi, con có biết cô đã đến đâu ạ? Tự nhiên lại đổ lỗi cho con!
Ông Vỹ ôm ngang eo vợ:
– Vợ này, hôm nay là sinh nhật của mình, bớt xéo xắt lại được không?
Bà Vi bực dọc:
– Tại con trai anh đấy, ʇ⚡︎ự nhiên quen với loại không đâu. Mất cả hứng!

Ông Bá Trọng cười:
– Vĩ, tối nay phải lấy lại hứng cho Vi nghe chưa? Nhiệm vụ của ông đấy!
Mọi người cười ồ lên. Bà Vi kéo tay An:
– Con lại đây ngồi với mẹ, không cần đôi cặp gì với thằng Kem hết, tối nay cho nó ngồi một mình, ngủ một mình để nó hiểu thế nào là lễ độ!
Kem nói:
– Ơ, mẹ yêu nói hay nhỉ? Ai lại chia cắt tình duyên của con cái như vậy bao giờ?
Bà Vi nói:
– Anh làm mẹ mất vui, lại tốn công sức giảng đạo cho cái con kia. Anh làm vợ anh chạnh lòng, xứng đáng bị cô ᵭộc trong đêm,.thế thôi.
Thiên Vương nói:
– Không phải chứ, con vô can mà.
Bà Vi nói:
– Tối nay Cà Chua và Cu Tí ở lại đây, còn anh thì không nhé!
Thiên Vương nhún vai:
– Mẹ ơi, con mới là người mẹ sinh ra và con được lớn lên ở ngôi nhà này đấy ạ!

Bà Vi nói:
– Đó là chuyện quá khứ rồi, đừng lèo nhèo!
Bà vừa nói vừa kéo tay An và Cu Tí đi. Thằng bé quen với mọi người rất nhanh vì ai cũng thân thiện, ai cũng mến và cưng cu Tí. Thằng bé thực sự cảm thấy an toàn. Khi ở đây, cu Tí được vui chơi, được học tập theo đúng nghĩa của tuổi thơ, nó bớt lo bớt nghĩ. Thế nên, chưa đầy một tuần, nó đã hòa đồng với tất cả. Thấy bà Vi kéo đi, nó cố ngoái lại nói với Thiên Vương:
– Chú Vương, chú làm bà và cô An buồn thì ʇ⚡︎ự chấp nhận đi ạ!
Trong lúc Thiên Vương đang há hốc miệng ngạc nhiên thì ông Trọng nói:
– Có gì đâu, nó chả khác con ngày xưa là mấy. Dù không ruột ϮhịϮ nhưng ngày trước mồm mép của con y như thế thế. Lúc mới bốn tuổi, con đã nói chú Bảo Long nếu không tán được cô Đan Thư thì nên xem lại bản thân kia mà.

Ông Thiên Vỹ cũng cười:
– Ừ, giờ nghe những câu như vậy đã thấm vào đâu. Tôi đang chờ đứa con của anh và Tuệ An ra đời, nó sẽ nói như vỗ mặt để anh hết lên mặt. Anh chỉ giỏi đi dạy đời người khác, chứ đến lượt mình, người ta tỏ tình trước mặt cũng suýt nữa để ŧυộŧ mất. Giờ đêm nay không đưa được con bé An về thì ҳάc định trắng tay.
Bá Tùng vỗ vai Vương:
– Anh lại uống vài chén cho vui!
Vương cười:
– Thôi, chú đừng xui dại anh. Anh là bác sĩ, lỡ Ьệпh viện có việc gì rồi làm sao? Với lại, anh còn phải lái xe nữa.
Bá Tùng thì thào:
– Anh không định chèo kéo bằng được em An về đêm nay à? Lại đây!
Sau lời thì thào, người ta thấy bác sĩ Vương uống liên tục mấy ly. Tuệ An ngồi cách đó hai bàn, thấy anh uống như vậy mà nóng hết cả ruột. Cô lo lắng nói với bà Vy:
– Mẹ ơi, sao anh Kem uống nhiều thế ạ? Có làm sao không mẹ?
Bà Tú Vi nói:
– Mặc kệ nó, lát nữa không lái được xe về thì mẹ cho ra ngủ với mấy con gà cảnh ngoài kia.
Nhưng nhìn dáng ngồi không yên nổi của cô con dâu tương lai, bà cười:
– Con đừng lo, Kem nó biết chừng mực mà, ăn đi!

Bữa tiệc tàn, Bá Tùng và Gia Khiêm phải dìu anh Kem đứng dậy. Tú Uyên cằn nhằn chồng:
– Các anh còn có vợ đưa về, lại không làm nghề như anh Kem, giờ anh ấy uống say bí tỉ thế này thì làm thế nào hả?
Dạ Quỳnh còn thêm vào:
– Thôi, giờ mình chở anh Kem về luôn. Nhưng đêm hôm, lại say thế này, nằm một mình chẳng biết làm sao nhỉ? Anh ấy cứu người chứ giờ anh ấy bị làm sao thì ai cứu?
An vội vàng chạy lại:
– Trời, sao anh ấy uống say như vậy?
Vương Thành đút hai tay vào túi quần:
– Cô Tú Vi không cho em về ngủ với Kem, mà ngủ một mình thì đây là cách OK nhất thôi!
An nhìn Vương Thành:
– Chứ trước khi yêu em chẳng ngủ một mình à?

Vương Thành nói:
– Lúc trước khác, bây giờ khác, chứ quen hơi rồi, ʇ⚡︎ự nhiên như thế này ai mà chịu nổi. Công nhận cô Tú Vi á.c thật!
An quay sang bà Vi:
– Mẹ ơi, thôi để con đưa anh ấy về, chứ say thế này con lo lắm.
Bá Tùng nói:
– Cu Tí tối nay ở với ông bà nhé, lỡ chú Vương ốm thì để cô An chăm chú Vương!
Cu Tí cũng tỏ ra lo lắng. Thằng bé gật đầu, Bá Tùng và Gia Khiêm dìu Thiên Vương ra xe. Trong lúc An đang chào hỏi mọi người trong kia, Khiêm nói nhỏ:
– Tối nay phải diễn cho tròn vai nhé bác sĩ!

Anh chàng bác sĩ Kem nhìn hai người em thân thiết rồi nở một nụ cười ʇ⚡︎ự đắc…

Bài viết khác

Trả nghiệρ – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Vừα nhìn thấy bóng con gáι trước cửα ρhòng, bà Hiền liền xòe bàn tαy chìα rα trước mặt miệng ngọng nghịu: c..hị.. ơi.. αn… bán…   Hình minh hoạ Vừα mở cửα ρhòng mẹ chị Hòα khựng lại vì mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi, chị hốt hoảng lαo tới khi nhìn […]

Khi mẹ còn sống αnh em là một giα đình, khi mẹ quα đời chúng tα chỉ là người thân

Khi mẹ còn sống, αnh em là một giα đình, Nếu như có người hỏi bạn “Nhà bạn ở đâu”, bạn sẽ tɾả lời như thế nào? “Nhà” ɾốt cuộc là căn ρhòng cũ dưới quê nơi chα mẹ đαng chờ, hαy là căn chung cư thành ρhố nơi mà tα đαng ở? Giống với […]

Ô Sin – Câu chuyện ý nghĩα nhân văn và lờі хіn lỗі đầу nướс mắt сủа hаі ᴠợ сhồnɡ

Nhung bàn với chồng : Sắρ tới em sinh, nếu αnh không cάпg đáng được thì ρhải thuê ô-sin thôi! Nαm ái ngại : – Lương hαi vợ chồng chưα nổi 15 tɾiệu bạc, thuê người ở theo giá mặt bằng bây giờ tháng sáu bảy tɾiệu lấy đâu ɾα! – Thế thì em sinh […]