Đủ nắng hoa sẽ nở 25
Tác giả: An Yên
Nghe Thiên Vương hỏi, Tuệ An hiểu là anh đang thấy rất khó chịu. Cũng phải thôi, thà rằng không nhìn thấy thì chẳng sao cả, nhưng có người đứng dưới mưa trước cửa nhà người yêu mình – lại là một chàng trai trẻ, chưa vợ, tốt tính như vậy thì sẽ nảy sinh những nghi ngờ. Vừa tháo gỡ được những vướng mắc, giờ lại thế này, sao vậy nhỉ? Cô lắc đầu:
– Em cũng không biết ạ!
Thế nhưng, cách trả lời nhẹ nhàng ấy cùng với ánh mắt của Cà Chua vẫn nhìn ra cổng khiến Thiên Vương càng tò mò. Để câu chuyện không dẫn đến căng thẳng, anh nói:
– Ừ, vậy em đi ngủ đi!
Cà Chua biết bác sĩ nói vậy cho xong chuyện thôi, ôm một bụng thắc mắc thì ngủ làm sao nổi. Cô nói:
– Sao anh lại hỏi em như vậy? Em thật sự không biết mà!
Thiên Vương nói:
– Anh thấy lạ thì hỏi thôi. Em và Sonic làm cùng ngành nên chắc là có nhiều chuyện để bàn với nhau. Anh thấy cậu ấy đứng khá lâu, lại không bấm chuông. Anh nghĩ chắc cậu ấy có gọi điện thoại để bàn công việc với em, nhưng nghĩ lại nếu gọi điện thì sao là phải đến đây giữa trời mưa gió thế này? Vậy nên anh buột miệng hỏi em thôi vì đây là nhà của em mà!
Tuệ An cau mày lại, cô nhìn thẳng Thiên Vương:
– Anh chưa đủ niềm tin để yêu em đúng không? Anh có cần em đưa điện thoại cho anh kiểm tra không? Để xem em và Sonic có gì mờ ám không, hay ít nhất cũng xem vừa rồi cậu ấy có gọi cho em không?
Thiên Vương lắc đầu:
– Không cần thiết đâu! Thứ nhất, nếu em có điều gì đó giấu anh thì chỉ cần một nút xóa là xong. Thứ hai, Sonic là anh em tốt với anh, một người tốt như thế quan tâm em cũng là điều bình thường thôi, bởi em xứng đáng được nhiều người yêu quý mà!
Đến nước này thì Tuệ An tỏ ra khó chịu:
– Yêu quý khác với tình cảm nam nữ. Anh đã không vui khi thấy xe của Sonic đỗ ở dưới kia. Cậu ấy đến đây làm gì? Vì sao cậu ấy lại đến? – Cái đó chính em cũng không biết, làm sao em trả lời anh được? Thà rằng anh nói thẳng với em là anh đang rất khó chịu, rằng anh không thích người đàn ông khác quan tâm em, như thế em còn cảm thấy đỡ ấm ức hơn đấy!
Thật tình Thiên Vương không muốn lắm chuyện. Là đàn ông với nhau, lại là anh em tốt, anh hiểu rõ được cách quan tâm của Sonic – đó là kiểu quan tâm không phải của một người em dành cho chị của mình. Nhưng có thể Cà Chua không nhận ra thật vì cô bé rất thật thà, thẳng thắn, trừ khi đối phương nói ra, còn với những dấu hiệu ấy, nếu cà chua không để ý thì chẳng nhận ra được. Anh nói:
– Anh không có ý gì cả. Anh chỉ thấy hơi lạ thôi, em nghĩ nhiều quá rồi, đi nghỉ đi!
Cà Chua nhìn anh và nói:
– Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ, tùy anh. Em mệt rồi!
Cô nói xong thì đi về phòng mình. Thiên Vương thở dài một tiếng rồi lại chiếc bàn cạnh giường ngồi xuống. Một buổi tối đáng lẽ ấm áp lại thành ra thế này…
Trong khi đó, chiếc Ferrari của Sonic lao đi trong mưa. Những lần trước, mỗi khi trời mưa gió, anh đều ghé đến đây. Nhưng mọi lần, biệt thự đóng cửa đèn tắt tối thui. Anh hiểu Cà Chua sợ nên chắc về nhà bố mẹ. Việc chị ấy sợ tiếng động lớn, sợ trời mưa gió thì cả nhóm bạn thân của bố mẹ ai cũng biết. Nhưng lần này, biệt thự sáng đèn và chắc Cà Chua quên đóng cửa gara nên Sonic không khó nhận ra xe của anh Kem dừng cạnh xe cô trong đó. Tình cảm của Sonic dành cho Cà Chua đã xuất hiện từ khi cậu còn bé. Sonic luôn thắc mắc vì sao chị An lại có vẻ trầm tính hơn các anh chị khác. Chị không bao giờ chủ động chơi cùng các anh chị. Chị ấy thường được các anh quan tâm nhưng chơi đùa nhiều nhất với chị Cẩm Tú và chị Cẩm Trang. Những bậc em út như Sonic, Chipu cùng tuổi nhau lại hay chơi với nhau. Tuy nhiên, Sonic thích chị An bởi chị hiền lành, chẳng bao giờ ЬắϮ пα̣t ai cả, cũng không đưa ra mấy trò đùa oái oăm như chị Cẩm Trang hay chị Tú. Dần dần lớn lên, cái nét nhẹ nhàng của Cà Chua đã in sâu trong trái tιм Sonic. Anh cũng không biết tình yêu xuất hiện từ bao giờ, nhưng việc cảm giác chị An luôn cần được che chở, nhất là khi nghe câu chuyện lúc nhỏ thì từng bị b.ắ.t c.ó.c khiến Sonic đã nghĩ rằng sau này anh sẽ luôn âm thầm bảo vệ chị. Tình cảm bé thơ âý đã lớn dần thành một thứ cảm xúc mãnh liệt hơn. Chỉ có điều, Sonic cứ muốn dõi theo chị, chứng kiến nụ cười vui vẻ và cả những lúc chị bình tĩnh đối mặt với khó khăn. Ngày chị mè nheo với anh Chivas, Sonic đã biết chị không để ý đến mình. Ngày chị tỏ tình với anh Kem, Sonic hiểu chị sẽ chẳng bao giờ thuộc về mình. Ngày anh Kem ôm chị ở sân bay, Sonic hiểu chút hi vọng cuối cùng đã vụt tắt và ngày hôm nay, Sonic thấy mình đã đủ can đảm để rời xa chị. Bởi anh biết, chị đã có một bờ vai vững chắc, một người đủ tốt để yêu chị, đủ bản lĩnh để bảo vệ chị, đủ vững vàng để cùng chị vượt qua những cơn giông bão. Tiếng hát của ca sĩ Quốc Thiên vang lên trong màn mưa:
Giờ thì anh đã can đảm để nhìn em mỉm cười
Đừng khóc nhé em người ơi
Dù rằng đường mình chung đôi anh từng ngỡ sẽ dài
Người ta yêu nào đâu cứ phải bên nhau đến cùng
Sonic mỉm cười:
– Cà Chua, hạnh phúc nhé!
Chiếc Ferrari lao Ꮙ-út trong màn đêm của thành phố C. Ngày mai, trời sẽ sáng thôi…
Trong khi đó, ở ngôi biệt thự của Tuệ An…
Thiên Vương cứ ngồi như vậy, anh biết An cũng chẳng thoải mái gì. Cuối cùng, không chịu nổi, anh chàng bác sĩ đứng dậy vào bước qua phòng cô. Cửa đóng im ỉm. Vương định gõ cửa, nhưng lại sợ cô thức giấc. Anh cứ đứng như thế một lúc lâu. Cuối cùng, Vương cầm nắm cửa và thử vặn nhẹ. Cửa không khóa trong, có lẽ Cà Chua biết có anh trong nhà nên không chốt trong. Hé mắt nhìn vào, căn phòng đang bật đèn sáng trưng và Cà Chua đang chuyên tâm làm việc bên cạnh cái laptop. Có lẽ hôm nay, tâm trạng không tốt đã khiến cô bỏ lỡ nhiều công việc hoặc cũng có thể do cô đang bực chuyện ban nãy nên lấy công việc làm khuây. Thiên Vương nhẹ nhàng đi xuống bếp pha một tách trà hoa cúc, rồi lên đặt nhẹ cạnh Cà Chua và nói:
– Dạ dày không tốt, em đừng thức khuya quá. Em có thể để công việc ngày mai tiếp tục làm được không?
Cà Chua giật nhẹ mình, ngạc nhiên nhìn anh:
– Sao anh còn chưa ngủ?
Thiên Vương cười, nụ cười rất nhẹ nhưng ấm áp vô cùng. Anh đặt hai bàn tay lên vai cô, chạm nhẹ vào các huyệt đạo mà bấm rồi xoa Ϧóþ. Lúc đầu, Cà Chua thâý hơi nhột, nhưng quả là bàn tay bác sĩ, anh xoa xoa vai một lúc khiến cô thấy thoải mái hẳn. Thiên Vương nói:
– Càm ràm người khác không chịu lo cho sức khỏe, chứ đến bản thân mình cũng có lo cho sức khỏe đâu. Cứ thế này lại ốm ra mất thôi!
Cà Chua thấy lòng mình nhẹ bẫng đi. Anh càm ràm nhưng giọng ấm áp lắm, chứa đựng biết bao yêu thương trong từng câu trách móc. Cà Chua nói:
– Bị người ta hiểu lầm, giận hờn không ngủ được. Buổi sáng thì thấy một cô gáι ôm lấy người mình yêu trong thang máy, chiều tối lại bị người yêu mắng xối xả, đến tận tối còn bị người yêu trách cứ toàn chuyện không đâu. Hôm nay là ngày gì không biết, toàn chuyện chẳng đâu vào đâu. Chắc là buổi sáng ra cửa bước nhầm chân!
Thiên Vương cúi xuống sát người cô:
– Hôm nay là ngày đầu tiên người yêu ở lại nhà mình, là ngày mà chúng ta tìm hiểu nhau và yêu nhau nhiều hơn!
Cà Chua liếc nhìn anh:
– Không trách cứ nữa sao? Không hỏi lý do nữa à?
Thiên Vương lắc đầu:
– Không. Trong tình yêu, không ai sai cả. Yêu ai, lấy ai là duyên số. Yêu một người tốt cũng không bằng yêu người hợp với mình. Có những người rất tốt nhưng chẳng thể trở thành người yêu.
Cà Chua ngả đầu vào tay anh:
– Biết thế thì bớt nghi ngờ lại, bớt thắc mắc lại. Giờ thì hiểu cảm giác của người ta lúc trưa nay rồi chứ? Lại còn bảo người ta ích kỷ đi!
Vương cười, thơm nhẹ lên trán cô:
– Không dám nữa đâu. Thực ra, ban nãy anh chỉ hỏi thôi, có khó chịu thật đấy, nhưng không ghen tuông đến mức đó. Giờ em uống trà hoa cúc đi. Nó sẽ giúp ϮιпҺ thần em thư thái hơn, dễ ngủ hơn.
Cà Chua phụng mặt:
– Cũng thư giãn rồi, nhưng thích được Ϧóþ vai như thế này cơ!
Thiên Vương nói:
– Vậy từ nay, tối nào bác sĩ cũng đến Ϧóþ vai cho Cà Chua chịu không? Dĩ nhiên là trừ khi anh đi trực!
Cà chua cười trong veo:
– Này, anh có ý đồ gì đấy hả? Người làm kinh doanh nên dù mê bác sĩ thật đấy, nhưng em vẫn tỉnh táo nhé. Tối nào cũng Ϧóþ vai, tính đến đây ăn vạ hay gì?
Thiên Vương gật đầu, ánh mắt nhìn cô đến si mê:
– Ừ, đúng rồi đấy. Thạc sĩ Kinh tế cảnh giác cao thế? Anh sẽ dọn đến ở đây với em luôn, để em khỏi phải nghĩ linh ϮιпҺ.
Cà Chua xua tay mù mịt:
– Không nha, em không chấp nhận chuyện chưa cưới mà ở chung đâu!
Kem đưa ly trà cho cô, Cà Chua đón lấy và uống từng ngụm. Kem kéo ghế ngồi cạnh cô:
– Nhưng nếu em thức thế này, anh không yên tâm!
Cà Chua uống hết ly trà rồi tắt laptop. Kem bế bổng cô lên và đi lại giường, Cà Chua hoảng sợ giãy giụa:
– Này, anh đang làm cái gì thế hả?
Kem đặt cô ngày ngắn tгêภ giường, điều chỉnh đèn ngủ vừa phải, tắt bóng điện lớn rồi kéo tấm chăn mỏng. Mọi việc đều diễn ra nhẹ nhàng và nhanh nhạy khiến Cà Chua ngơ ngác:
– Này bác sĩ, anh định làm gì?
Kem kéo chăn cho cô rồi nói:
– Ôm em ngủ!
Cà Chua lắc đầu nguầy nguậy:
– Không được! Ai biết họ lại nghĩ linh ϮιпҺ. Với lại, em …em… chưa có sự chuẩn bị …anh về phòng đi…
Nhìn cô luống ca luống cuống, Vương phì cười:
– Trời ạ, em mới là người đang nghĩ linh ϮιпҺ đấy. Anh có làm gì em đâu mà phải chuẩn bị? Vả lại, anh không nói, em không nói thì ai biết mà nghĩ linh ϮιпҺ? Anh chỉ ôm em ngủ thôi mà! Anh hứa sẽ ngoan, đảm bảo sẽ không có bất kỳ một điều gì xảy ra cả!
Cà Chua ngơ ngác:
– Chắc chắn không đấy?
Kem quay sang cô:
– Chắc chắn! Mặt anh có tem bảo hành mà.
Trời vẫn mưa nhưng tiếng sấm không còn đì đùng, chớp cũng không còn rạch ngang dọc tгêภ bầu trời nữa. Cà Chua dúi đầu vào vòm ռ.ɠ-ự.ɕ ấm và ngủ ngon lành…