Đủ nắng hoa sẽ nở 24
Tác giả: An Yên
Cà Chua dù trong lòng nhẹ bẫng, lâng lâng, trái tιм ᵭ.ậ..℘ thình thịch rồi ý, nhưng cô vẫn cố kìm nén sự sung sướиɠ của bản thân, trưng ra bộ mặt lạnh tanh rồi nhẹ nhàng đẩy anh chàng bác sĩ ra:
– Chê cháo không ngon đúng không? Hay sợ người ta bỏ ᵭộc vào cháo rồi bảo người ta thử trước? Nói cho bác sĩ biết nhé, Tuệ An này rất đàng hoàng, không thèm chấp tiểu nhân. Người ta không thương mình, không tốt với mình thì Tuệ An vẫn ʇ⚡︎ử tế. Chẳng qua thấy bác sĩ dầm mưa ăn vạ nên có lòng tốt múc cháo mời bác sĩ, nhưng nếu bác sĩ không thích thì thôi. Đúng là làm ơn mắc oán mà!
Đang định sống lại những giây phút ngọt ngào thuở bé, nào ngờ lại bị cô chủ tịch mắng xơi xơi, Thiên Vương nghệt mặt ra:
– Ơ, anh có nói gì đâu? Ai dám chê em nấu dở đâu? Ai dám nghi ngờ em chứ? Anh …anh …biết lỗi rồi mà… anh…
Cà Chua cố nhoài người ra khỏi ʋòпg tay của Kem:
– Anh cái gì mà anh? Người ta hỏi một lần nữa, bác sĩ có ăn không?
Kem một tay ôm chặt cô, một tay lấy thìa múc cháo, thổi rồi ăn, thổi rồi ăn, cứ như thế ba chặp liên tục. Cà Chua cố nín cười:
– Muốn sặc cháo hay gì nữa đây? Sặc rồi ăn vạ người khác đúng không?
Kem lấy giấy lau miệng rồi nói:
– Không, anh không có ý đó, anh…
Cà Chua chỉ vào ʋòпg tay anh đang ôm chặt mình:
– Thả ra! Ôm người khác như thế ăn không thấy mệt à?
Kem lắc đầu:
– Không, ôm vậy thích lắm ạ. Em đừng cựa quậy nữa, không tốt cho em đâu!
Cà Chua chưng hửng:
– Là sao?
Kem liếc cô:
– Ừ, em đang ngồi tгêภ đùi anh mà cứ cựa quậy ngang dọc xem, một lát nữa là hiểu ngay. Anh hơn ba mươi năm chưa làm gì phụ nữ đâu đấy, cũng chưa ai dám ngồi cựa quậy tгêภ đùi anh như vậy đâu đấy!
Cô chủ tịch cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, mặt đỏ lừ nhưng vẫn cãi nhem nhẻm:
– Ai bắt người ta ngồi đây? Tuệ An này đâu có ʇ⚡︎ự trèo lên ngồi?
Thiên Vương lại ăn cháo, lần này nhàn nhã hơn, có lẽ vị Bác sĩ đã bình tĩnh hơn nhiều:
– Em ngoan đi nào. Anh bảo em ngồi để anh đút cháo cho em ăn, chứ có bảo em cựa quậy đâu. Đã vậy còn mắng người ta nữa! Ai không thương em hả? Ai chứ Thiên Vương này thương không hết đấy chứ, toàn nói linh ϮιпҺ!
Cà Chua chu miệng lên cãi:
– Thương mà sai còn mắng người khác xơi xơi. Hình như Tuệ An này hiền quá rồi thì phải nên anh được nước đúng không? Giờ thì anh hài lòng chưa? Cảm giác đang buồn bị nghe mắng chắc thú vị lắm nhỉ?
Thiên Vương mỉm cười, lấy một chiếc thìa khác múc cháo đút cho Cà Chua:
– Người yêu ăn thì anh hài lòng, nhưng ăn thôi cứ cựa quậy anh khó chịu lắm!
Cà Chua liếc anh:
– Vậy thả người ta ra, người ta ʇ⚡︎ự xúc ăn!
Vương nói:
– Không, cho anh đút để chuộc lỗi lầm nha!
Cà Chua nguýt anh một cái rồi mới há miệng. Nuốt xong thìa cháo, cô nói:
– Ghét cái bản mặt, sao không mắng người ta nữa đi!
Vương siết chặt cô hơn:
– Không dám ạ. Anh biết lỗi rồi…
Cà Chua liếc bác sĩ:
– Chừa chưa?
. Kem gật đầu lia lịa:
– Dĩ nhiên là chừa rồi ạ!
Cà Chua nhẹ nhàng nói:
– Không phải là em không tin anh, em cũng hiểu anh mệt, lại tưởng rằng em không tin nên anh mới lớn tiếng như thế. Em hiểu hết chứ. Nhưng thực sự cảm giác em lúc đó lộn xộn lắm. Em định nghỉ ngơi yên tĩnh một hôm để ổn định tâm trạng rồi sẽ đến nói chuyện với anh, nào ngờ bị mắng nên bực, lại tủi nữa.
Thiên Vương xoa xoa vai cô:
– Anh hiểu mà, cảm ơn Cà Chua xinh đẹp đã hiểu cho anh.
Cà chua nói:
– Sao bình thường mồm mép anh ghê thế, mà ban nãy nhìn Ϯộι nghiệp ghê! Em nín cười mấy lần đấy!
Kem đưa tay vuốt tóc cô:
– Thấy Ϯộι mà còn hành người ta nữa. Anh đã sai rồi, với lại đứng trước em, mọi ngôn từ của anh nó bay biến hết, có nhớ gì nữa đâu mà nói.
Cà Chua day day mũi anh:
– Khéo nịnh! Thế mà lúc cần khéo thì lại không khéo!
Vương vẫn cứ ôm chặt cô:
– Rồi rồi, bác sĩ sẽ thay đổi ạ! Nhưng em ăn với anh đi, chắc chắn chưa ăn gì đâu!
Cà Chua nói:
– Em tính nấu chút cháo, lỡ có mệt thì ăn. Dù người yêu không thương thì mình cũng phải ăn chứ? Nhưng giờ có người ăn cùng rồi!
Thiên Vương nhìn cô:
– Vậy anh đút nha.
Cà Chua xua tay:
– Không cần, em ăn được, ban nãy còn bực nên múc tất cả ra âu lớn, giờ ʇ⚡︎ự xúc ăn chứ! Được chưa?
Anh bác sĩ lấy thìa khác nhưng vẫn muốn cô người yêu ngồi tгêภ đùi mình ăn. Cà Chua ngồi im lặng xúc ăn, không còn dám động đậy nữa.
Ăn uống xong, bác sĩ ngoan ngoãn rửa bát trong khi Cà Chua cắt trái cây. Trời vẫn mưa, Cà Chua nhìn ra ngoài rồi vội kéo rèm lại. Cô vừa ăn táo cùng anh vừa hỏi:
– Thiên Vương, giờ anh về nhà sao?
Kem nghiêng đầu nhìn cô, ở góc này trông bác sĩ thật quyến rũ:
– Người yêu có muốn anh về không?
Dĩ nhiên là không rồi. Nhưng cô nói ra thì ngại quá nên Cà Chua nói:
. – Tùy anh! Em sao cũng được.
Kem như được bật đèn xanh:
– Vậy anh ở lại nha. Trời mưa to thế này, người yêu sẽ khó ngủ, mà anh cũng chẳng ngủ được đâu!
Cà Chua đỏ cả mặt lên:
– Lâu giờ anh ngủ với ai mà giờ lại không ngủ được?
Kem nói:
– Ngủ một mình chứ với ai? Nhưng giờ có người yêu, lại mới được người yêu tha thứ, cảm giác xa khó quá …
Cà Chua nói:
– Để em dọn phòng cho anh nghỉ ngơi, kẻo lỡ lát nữa Ьệпh viện có việc lại không được nghỉ.
Cà Chua đưa anh vào căn phòng cạnh phòng mình. Khi An định rời đi thì Vương giữ cô lại:
– Cho người ta ôm một chút thôi!
Cả ς.-ơ τ.ɧ.ể cô được Thiên Vương ôm trọn. Một lúc sau, cô cảm nhận có cái gì đó âm ấm đặt sau lưng mình. Bàn tay còn lại của bác sĩ đỡ lấy gáy cô. Môi anh lần tìm môi cô. Cà Chua như bị thôi miên, đôi mắt chỉ biết khép lại, làn môi khẽ mở ra chờ đón. Làn môi mỏng của anh chạm đến môi cô, Cà Chua bỗng thấy run lên cả người. Sự va chạm đầu đời thật kỳ lạ. Lưỡi Thiên Vương như một chiếc chìa khóa vạn năng, nhẹ nhàng tách đôi ๒.ờ ๓.ô.เ mềm của Tuệ An mà tiến sâu vào. Cái cảm giác có gì đó vừa ngòn ngọt như kẹo lại vừa nồng nồng như ɾượu. Vương kéo sát An vào người, chiếc lưỡi luồn lách trong khoang miệng cô, cuốn theo lưỡi của An. Trời vẫn mưa, sấm vẫn đì đùng, chớp vẫn loé từng tia rạch ngang dọc tгêภ bầu trời, nhưng trong căn phòng này mọi thứ như lắng đọng, chỉ nghe tiếng môi lưỡi quấn quýt và nhịp thở dồn dập. Tuệ An bị anh kéo theo nụ hôn đến say sưa ngây ngất, nụ hôn đầu rất sâu và lại lâu nữa, đến mức khiến An thấy hô hấp mình cũng lộn xộn như nhịp tιм đang náo loạn trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ. Cô khẽ đẩy người anh, Thiên Vương lưu luyến rời ๒.ờ ๓.ô.เ đã sưng lên của cô. Anh cúi xuống, dùng môi mình miết nhẹ môi cô, chất giọng anh khàn khàn đầy quyến rũ:
. – Anh xin lỗi, sáng đã làm em sưng mắt, giờ lại sưng cả môi mất rồi…
Cà Chua ᵭάпҺ nhẹ vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh:
– Anh ác lắm!
Rồi cô quay người và chạy vụt về phòng, để lại một Thiên Vương với nụ cười hạnh phúc và cả ς.-ơ τ.ɧ.ể đang nóng dần lên sau nụ hôn đầu tiên ấy.
Anh bước lại giường, ngồi xuống mở điện thoại ra xem. Trong nhóm “ Anh em “, mọi người đang nhao nhao:
Gia Khiêm:
– Bác sĩ uống xong ly cocktail Giờ này chắc ngủ rồi.
Bơ:
– Mưa gió thế này không khéo làm lành thành công rồi đấy!
Vương Thành:
– Người ta tranh thủ, đâu như Chivas, yêu người ta rồi mà trời mưa chỉ biết đứng che dù!
Gia Khiêm:
– Anh nói em thì nên nhìn lại số tuổi của bản thân đi nhé!
Chỉ có Cảnh Khang và Sonic không thâý nói năng gì, cũng không đọc tin nhắn. Cảnh Khang chắc là bận trực ở trụ sở, còn Sonic chẳng biết sao mà giờ này đã im lìm thế kia.
Thiên Vương nhắn tin:
– Tôi đây, đã làm lành xong và đang tá túc tại nhà người yêu.
Gia Khiêm và Bơ thả icon haha rồi Gia Khiêm nói:
– Kiểu này chắc tình bể bình.
Bơ:
– Bác Minh Nhật sắp có cháu ngoại.
Thiên Vương cười nói:
– Vớ vẩn! Mỗi người một phòng nhé!
Vương Thành:
– Ối giời ơi, thế thì đêm nay ngắm mưa đi bác sĩ. Anh đi ngủ đây!
Mọi người nói chuyện với nhau một lúc nữa rồi tạm biệt nhau. Thiên Vương lại gần cửa sổ xem trời còn mưa to không, anh vẫn lo ở phòng bên cạnh Tuệ An không ngủ được. Bất chợt, Vương nhìn thấy chiếc Ferrari của Sonic đang đỗ ở ngay sát cổng nhà An. Sao Sonic lại đến bây giờ này nhỉ? Chiếc xe vẫn dừng dưới cơn mưa xối xả. Anh không thấy Sonic bấm chuông. Chẳng biết có gọi điện cho An không nữa, chỉ thấy chiếc xe đứng im lìm như thế. Thiên Vương không hiểu sao nhưng trong lòng lại dấy lên cảm giác khó chịu. Những lời nói và cử chỉ của Sonic từ ngày Vương yêu An khiến anh lờ mờ nhận ra cậu em trai này cũng dành tình cảm đặc biệt cho Cà Chua. Nhưng hôm nay, hình ảnh Vương đang thấy thì hình như đó không phải là chút tình cảm đặc biệt mà có vẻ là sự si mê đến cố chấp. Vương thâý chiếc xe dừng một lúc lâu trước cổng rồi mới lặng lẽ rời đi trong màn mưa. Thiên Vương vẫn đứng nhìn theo bóng chiếc xe Ferrari như thế cho đến khi anh cảm nhận một người đang bước tới bên cạnh mình và cũng đang nhìn xuống đường. Cà Chua nhìn sang Thiên Vương, ánh mắt có chút e dè. Vương bất chợt nói:
– Tại sao Sonic lại đến đây?