Đủ nắng hoa sẽ nở 23

Tác giả: An Yên

Thiên Vương lái xe đến quán Bar S. Những lúc căng thẳng, anh lại đến đây uống một chút. Dĩ nhiên là với đặc thù nghề nghiệp, anh sẽ không uống say. Vả lại, Thiên Vương không thuộc tuýp người cứ chán nản lại say mềm. Anh chỉ uống một chút để tâm trạng ổn định hơn thôi. Lần này cũng vậy. Vừa thấy anh, cậu Trường bảo vệ đã cười tươi:

– Bác sĩ Vương đến tìm anh Khiêm ạ?

Vương lắc đầu:

– À không, anh vào uống một vài ly lấy ϮιпҺ thần thôi.

Trường nhìn khuôn mặt khá mệt mỏi của Vương, vội nhanh chân bước vào nói nhỏ gì đó với nhân viên pha chế rồi bấm điện thoại gọi cho Chivas:
– Anh Khiêm. Em thấy bác sĩ Vương mới đến đây và trông anh ấy mệt mỏi lắm, em sợ anh ấy buồn việc gì rồi uống say anh ạ. Em có dặn nhân viên pha chế rồi nhưng nghĩ vẫn nên báo với anh ạ.
Gia Khiêm nghe đến đó thì hiểu ngay cơ sự. Chắc là anh Kem chưa giải quyết được chuyện với Tuệ An nên chán nản đây mà. Nhưng Chivas biết, anh Kem không bao giờ uống say đâu. Anh nói với Trường:
– OK, em làm tốt lắm. Để anh tới đó xem sao!
Nghe tiếng “dạ” của Trường, Gia Khiêm bước vào bếp, thấy Dạ Quỳnh đang cắt trái cây liền nói:
– Để đó anh làm cho!
Quỳnh cười:
– Chuyện nhỏ mà, anh ra ngoài đi, em xong rồi đây!

Khiêm ôm lấy eo vợ:
– Anh đến quán Bar một lát, Trường bảo là anh Kem đến đó uống ɾượu. Chắc là chuyện lúc trưa chưa xong nên buồn.
Quỳnh nhíu mày:
– Cái cô Lê Na gì đó cũng mặt dày thật, kiếm chuyện hết anh này sang anh khác. Cà Chua nó hiền chứ phải em thì cô đó được một trận rồi!
Gia Khiêm xoa xoa lưng vợ. Quỳnh là thế, thẳng thắn lắm. Sau chuyện năm cũ, cô và Cà Chua trở nên thân thiết như với các chị em khác. Khiêm nói:
– Được rồi, có người trước đây cũng rơi nước mắt còn gì! Nhiều khi yêu lại khó kiểm soát cảm xúc!
Quỳnh gật đầu:
– Chồng nói đúng, nghĩ cũng Ϯộι con bé. Thôi, anh đến quán bar đi xem anh Kem thế nào.

Gia Khiêm hôn lên má vợ rồi nói:
– Ừ, lát nữa anh về nhé!
Trong lúc đó, Kem đang ngồi nhâm nhi ly cocktail mà nhân viên pha chế vừa đưa tới thì một giọng nói lả lơi vang lên:
– Ồ, anh Kem. Sao hôm nay anh lại có nhã hứng đến đây? Mà sao lại uống loại này? Cũng đắt đỏ đấy nhưng không đủ đô đâu!
Thiên Vương đưa ánh mắt sang người vừa phát ngôn – là Lê Na:
– Vậy cậu muốn tôi bị cα̉пh sάϮ giao thông thổi nồng độ cồn hay gì? Hay là cậu nghĩ tôi nên bước vào phòng phẫu thuật với trạng thái ngà ngà say?
Lê Na mỉm cười:
– Uống với tôi một ly nhé!
Đúng lúc đó, một thanh âm vang lên:
– Thôi chị già về nhà dưỡng thai đi, đừng lượn lờ đấy nữa. Chị bảo có thai mà nốc ɾượu và quẩy tưng bừng mỗi tối như thế thì ai tin nổi?
Sonic vừa nói vừa xua xua tay như đuổi ruồi. Lê Na còn chưa kịp phản ứng thì Gia Khiêm lên tiếng:
– Ồ, chị dâu hụt à? Chị ᵭάпҺ hơi nhanh quá. Chị nên dành thời gian về giũa lại cái nết của chị đi đã. Quán bar của em không tiếp chị được ạ!
Lê Na trừng mắt nhìn hai người trước mặt nhưng nào dám nói gì, rồi đủng đỉnh quay lưng bước đi.

Sonic ngồi xuống cạnh Thiên Vương:
– Anh muốn uống đúng không?
Kem liếc Sonic:
– Anh chỉ uống một ly cock tail thôi mà, ổn định tâm trạng một chút thôi, không đến mức tiêu cực đâu.
Sonic nhìn Kem:

– Rõ ràng là chuyện chẳng có gì, nhưng chắc chắn với một người hay suy nghĩ như chị ấy chị sẽ thấy tổn thương.
Kem gật đầu, khẽ “ Ừ “. Gia Khiêm vỗ vai Kem:
– Thôi, để Cà Chua có chút thời gian. Mà anh gặp con bé chưa?
Kem kể lại chuyện ban nãy rồi thở dài:
– Thật sự nhìn An khóc, anh không chịu nổi!
Gia Khiêm liếc Kem:
– Không chịu nổi mà anh chơi cái bài đó thì ҳάc định bị giận là đúng rồi. Thảo nào ế lâu bền. Người ta là phụ nữ, anh phải nâng niu chứ anh cứ quen cầm d.a.o m.ổ rồi giờ nhìn người yêu cũng ra Ьệпh nhân hay gì mà đòi phẫu thuật tâm lý người ta hả? Con bé có mắng thì anh cũng im lặng, khi nào chuyện qua rồi, mình từ từ nói chứ?
Vương lim dim mắt cảm nhận vị ɾượu tan trong miệng:

– Anh biết mình quá nặng lời nhưng quả thật hôm nay anh hơi mệt mỏi, có lẽ nhiều việc xảy ra quá, thành ra khó kiểm soát cảm xúc!
Sonic đứng dậy nói:
– Anh làm gì thì làm, đừng để khi hạnh phúc không còn trong tay mình nữa lại ân hận. Em về đây!
Sonic nói xong thì quay lưng bước đi, Gia Khiêm nói:
. – Thôi anh cứ bình tĩnh giải quyết, Cà Chua cũng hiền tính, em nghĩ sẽ ổn mà!
Kem đứng dậy sau khi uống xong ly cocktail:
. – Anh biết rồi, anh đỡ hơn rồi .
Anh nói xong thì quay qua thanh toán tiền, nhưng Gia Khiiêm ngăn lại:
– Thôi, có đáng mấy đâu, anh về nghỉ đi. Ly ɾượu này xem như em mời bác sĩ đã đỡ nhờ người đỡ đẻ cho vợ em!

Thiên Vương cười:
– Em có chế ra ɾượu đâu mà mời ?
Kem nói xong, lại thanh toán tiền rồi mới chịu về. Anh quyết định về nhà pha mì tôm ăn rồi gọi cho An một lần nữa xem thế nào. Thế nhưng, Kem còn chưa kịp nấu mì thì bỗng thấy trời nổi gió khá to, rồi sấm chớp nổi lên. Chắc là sắp có giông! Ngôi biệt thự có khá nhiều cửa kính, dù được cách âm vẫn nghe tiếng đì đùng vọng vào và những tia chớp lóe lên sáng cả không gian. Vương vội kéo rèm cửa và trong đầu anh hiện lên hình ảnh Cà Chua – cô sợ tiếng động lớn, sợ sấm sét…

Thiên Vương vội cầm chìa khóa xe và lao ngay đến biệt thự của cô. Biệt thự đó rất nhiều cửa kính để đón ánh sáng, nhưng trong thời tiết này sẽ khiến Cà Chua sợ hãï. Vương biết, những hôm trời mưa to, cô sẽ về nhà bố mẹ. Hôm nay, với tâm trạng đó, chắc chắn cô sẽ ở lại biệt thự của mình.
Xe dừng trước cổng, Vương lúc này mới sực nhớ ra rằng anh đã quên điều khiển cổng tгêภ bàn ăn của cô lúc chiều. Thiên Vương nhìn vào trong, căn biệt thự đỏ đèn sáng trưng. Dĩ nhiên rồi, nếu tắt đèn thì dù có kéo rèm kín đến mấy, những tia chớp vẫn rọi vào nhà. Vương vội mở cửa xe và bấm chuông. Sấm ngày càng lớn, anh cứ bấm, bấm không biết bao nhiêu lần vẫn chưa thấy Cà Chua xuống mở cửa. Anh quyết định đứng như vậy bấm chuông đến khi nào cô chịu mở cửa mới thôi.

Ở trong nhà, Tuệ An ngồi thu lu trong phòng ngủ. Dù đóng tất cả cửa rồi nhưng nhìn những tia chớp lóe lên, lọt vào trong cô cũng đủ hiểu ngoài trời sắp có mưa to. Tiếng chuông cửa vang lên liên hồi, Cà Chua hé rèm nhìn xuống – là Thiên Vương. Cô có nên mở cửa không đây? Sao anh lại đến giờ này nhỉ? Thật ra, cô rất nhớ anh. Nhưng thái độ của anh lúc chiều khiến cô thấy sợ. Lúc đầu, nghe tiếng chuông, cô định mặc kệ, anh bấm chán rồi cũng về thôi. Nhưng sau đó, An nhìn thấy những hạt mưa bắt đầu rơi xuống. Mưa mỗi lúc một to. Hình ảnh Thiên Vương đứng dưới mưa khiến cô ૮.ɦ.ế.ƭ lặng. Ba chân bốn cẳng, Tuệ An vội vàng chạy xuống. Nhà cô có một mái hiên di động lớn. Lúc mưa to, chỉ cần bấm điều khiển thì mái sẽ ʇ⚡︎ự động kéo ra đến tận cổng Biệt thự. Xe của anh đứng cách cổng một quãng, còn anh đang đứng ngay cổng. Chạy ra đến nơi, cô vội vàng mở cổng. Thiên Vương hỏi dồn dập:
– Em có làm sao không? Có sợ lắm không? Anh biết em sợ sấm sét nên chạy đến đây, em có ổn không Cà Chua?
Nhìn anh, cô vừa thương vừa giận. Cà Chua hét lên trong màn mưa:
– Anh có biết trời đang mưa không? Anh định đứng đây cả đêm đấy à? Nếu như em không ở nhà thì sao hả?
Vương nói:
– Anh biết em đang buồn nên sẽ không về nhà bố mẹ, sẽ sợ cho nên…

Cà Chua ngán ngẩm với vị bác sĩ ngốc nghếch này:
– Vậy bây giờ có định vào nhà nhanh lên không? Hay anh đứng đây để người ta đi vào?
Thiên Vương nói, giọng bắt đầu run:
– Nhưng… Cà Chua còn giận anh không? Nếu còn giận, anh vào sẽ vào xe cũng được. Anh sẽ ở đây cả đêm nên em đừng sợ…
Chưa thấy ai ngốc như ông bác sĩ này. Người ta xem đây là cơ hội làm lành, còn ông ấy lại nguyện đứng ngoài cổng để bảo vệ người yêu. Cà Chua bực bội nói:

– Được, vậy bác sĩ cứ vào xe đi, rồi anh ngồi ướt sũng như thế cả đêm cho ốm ra. Anh ốm thì chỉ một mình anh đau, một mình anh mệt thôi, đúng không? Giờ anh không định vào nhà chứ gì?
Thiên Vương gật gật, người đã run lên vì lạnh:
– Vào… anh vào chứ!
Cà Chua đưa tay ra:
– Anh đưa chìa khóa xe đây để người ta lái xe vào gara cho, người anh ướt nhẹp rồi đừng ngồi vào xe nữa! Vào nhà đi!
Thiên Vương đưa chìa khóa cho Cà Chua rồi nhanh chân bước vào trong. Còn cô bật dù bước lại xe anh và lái vào gara. Cà Chua dừng xe anh cạnh xe cô. Thấy Thiên Vương vẫn đứng ở cửa, cô cau mày:
– Anh có biết người ướt sũng sẽ ốm ra không? Hay là anh sợ ướt nhà? Cứ vào đi, lát nữa người ta lau nhà!

Cô vừa nói vừa nhanh chân bước vào trong, lấy một chiếc khăn bông cho Thiên Vương lau tạm đầu. Rồi Cà Chua vào nhà tắm, nước ấm đã có sẵn vì cô bị Ьệпh xoang mà, mùa này nước luôn ấm. Cà Chua cho nước vào bồn tắm, nhỏ ϮιпҺ dầu tràm rồi bước ra lấy đồ cho Thiên Vương. Mọi thứ xong xuôi, cô thấy anh vẫn đứng ở cửa phòng khách. Cô nói giọng dửng dưng:
– Nước pha rồi đấy, anh vào tắm kẻo ốm ra. Đồ sáng nay đã giặt khô rồi, thay đi!
Nghe giọng của Cà Chua, lại thấy cô nói mà chả thèm nhìn mình, nhưng dẫu sao cô còn lo nghĩa là còn thương. Bác sĩ Kem ngoan ngoãn vào tắm và thay đồ.
Bước ra từ phòng tắm, anh đã nghe thấy mùi cháo thơm phức. Cà Chua còn cho thêm nhiều hành lá và tía tô để phòng cảm cúm cho anh. Bác sĩ Vương bước lại gần cô:

– Thơm quá, sao biết anh đến mà có sẵn cháo vậy? Lỡ anh ăn rồi thì sao? Người yêu không hỏi anh đã ăn hay chưa à?
Cà Chua im lặng múc cháo ra bát, đặt lên bàn ăn rồi lẳng lặng đi về phía phòng mình, miệng càm ràm:
– Người ta nấu đó rồi, ăn thì ăn, không ăn thì đổ đi. Bác sĩ gì mà ngốc thế không biết, chăm lo sức khỏe cho mọi người thì được mà bản thân mình thì không biết thương, không biết xót!
Anh chàng bác sĩ biết cô người yêu vẫn đang dỗi. Anh không chờ cô bước vào phòng, anh vội bước tới, nhanh tay ôm lấy Cà Chua từ phía sau. Cô giãy giụa:

– Thả người ta ra!
Vương đặt cằm mình xuống vai cô:
– Không buông! Đúng là anh rất ngốc. Anh ngốc nên không kiềm chế được, ngốc nên lớn tiếng làm em tổn thương. Cà Chua biết không, từ ngày yêu em, có những cái thuộc về kiến thức trong đầu anh bỗng hóa thành hình dáng em mất rồi. Thế nên càng ngày anh càng ngốc.
Thực ra, lòng Cà Chua đã mềm nhũn nhưng vẫn cứng miệng:

– Nói linh ϮιпҺ! Anh có lại ăn không hay để đổ đi?

Vương bế thốc Cà Chua lại, đặt cô ngồi lên đùi mình như hồi bé. Anh múc một thìa cháo, đưa lên miệng thổi thổi rồi nói:

– Há miệng ra nào!

Bài viết khác

Tâm nguyện cuối đời củα cha – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Anh với chị trước đây là vợ chồng Chị chê αnh đồ đàn ông vô dụng Anh hiền lành ,khô khαn nhưng tốt bụng Biết ρhận mình , αnh cũng chẳng nói chi.     Rạn nứt tăng dần , đỉnh điểm tới khi Bé Hương rα đời bị thiểu năng trí tuệ Chị mắng […]

Chỉ cần bạn lương thiện, trời xanh ắt có sự an bài – Chuγện nhân văn

ĐẠO TÂM! Xưa kia có một vị thư sinh nghèo, sống bằng nghề viết chữ thuê cho người khác. Có một lần gần đến tết âm lịch, vì kiếm được chút tiền từ việc viết câu đối cho người ta nên vị thư sinh nàγ đã mua một con gà trống về giao cho vợ. […]

Lấγ của người khác làm ρhước cho mình thì đâu có gì quan trọng – Ngẫm đời

Xưa có một cô gáι mồ côi cha mẹ, không ai nuôi. Cô ρhải đi ăn xin ngoài chợ. Tối lấγ chiếu quấn nằm ngủ. Một hôm nghe nói Rằm Tháng Bảγ cúng dường Tam Bảo có ρhước lắm, cô tự nghĩ làm sao mình tạo ρhước để khỏi nghèo khổ nữa. Hôm đó xin […]