Đủ nắng hoa sẽ nở 16

Tác giả: An Yên

Một ngày như mọi ngày, chỉ là có hai trái tιм đang yêu nên nhìn mọi thứ đều đẹp đẽ hơn. Họ cười nhiều hơn và thấy mọi việc nhẹ nhàng hơn. Tuệ An thì đỏ mặt trước những câu trêu đùa của cô trợ lý Hoàng Oanh. Cô vẫn đi động viên mọi người như những ngày khác, nhưng tâm trạng của cả cô chủ tịch xinh đẹp lẫn nhân viên đều rất vui mừng. Nhân viên phấn khởi vì lại ngày ngày được nhìn thấy cô chủ tịch hiền lành, biết quan tâm tới tất cả mọi người, chứ ngày hôm qua họ đã nghĩ đến việc xa cô một thời gian dài và thấy nhớ nhung rồi. Còn Tuệ An lại thấy vui vẻ không chỉ vì một mối quαп Һệ mới mẻ, hạnh phúc mà lại tiếp tục được làm những việc mình yêu thích.
Trong khi đó, vị giám đốc Ьệпh viện cũng khởi đầu một ngày mới với những lời chúc mừng của các bác sĩ, γ tά mà anh gặp từ cổng Ьệпh viện vào đến phòng của mình. Có vẻ cái tin anh có người yêu nó được đồn đoán khắp nơi rồi. Tất cả là nhờ phước của hai ông bố đăng lên và gắn tên cả anh lẫn Cà Chua vào. Vừa tới phòng làm việc, anh đã thấy một loạt tin nhắn trong nhóm “ Anh Em”:

Bơ:
– Trưa nay vắng anh Thành, hơi buồn nha. Em thấy anh đã già nhất hội, lại còn hay vắng mặt thế này định khi nào mới có vợ đây?
Vương Thành:
– Cái gì đến khắc đến, chú cứ hay lo. Anh cưới thì con của chú phải đi cầm váy cô dâu đấy!
Gia Khiêm:
– Hay là anh chờ các cháu cưới vợ cưới chồng rồi chống gậy đi tìm vợ cho anh luôn haha…
Sonic:
– Anh Kem trưa nay chắc nhịn chứ ăn gì nổi, yêu cũng đủ no rồi!
Cảnh Khang:
– Chả biết đêm qua thế nào nhỉ? Hồi hộp quá!
Vương Thành:
– Mình tối qua từ nhà chú Vĩ ra sân bay luôn, chưa có dịp hỏi.

Bơ:
– Giờ này chưa trả lời tin nhắn của anh em thì chắc chưa xuống nổi giường rồi.
Cảnh Khang:
– Người không xuống nổi giường là Cà Chua chứ! Haha….
Kem đọc tin nhắn mà cười đau ruột. Anh chụp hình mình đang ngồi trong phòng làm việc và nhắn:
– Tôi đây thưa các thánh, chúng tôi hoàn toàn trong sáng và chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Sonic:
– Ai hỏi mà anh khai? Người ta chỉ đoán thôi mà!
Chivas đọc tin của Sonic liền nói:
. – Cái thằng Sonic này, làm gì mà gắt gỏng lên thế?
Kem dàn hoà:
– Thôi xin mấy thánh, trưa nay mười một giờ nhớ đến quán cơm quê. Thế nhé, tôi đi làm việc đây!
Mọi người cũng tạm biệt nhau. Sonic tắt điện thoại rồi ngồi thừ ra nhìn qua khung cửa sổ ngắm phố phường, rồi anh nhìn xuống tấm ảnh gia đình tгêภ bàn làm việc, cạnh đó là một tấm ảnh chân dung của anh. Phía sau khung ảnh chân dung của Sonic có một tấm hình nhỏ cỡ 3 x 4, trong hình là một cô bé – cô bé có đôi mắt to tròn dễ thương… Sonic lẩm bẩm một mình:
– Vậy là kiếp này em đã bỏ lỡ chị rồi. Chị phải thật hạnh phúc nhé!…

Trưa hôm đó, tại nhà hàng cơm quê …
Mọi người vui vẻ dùng bữa, thi thoảng trêu chọc Cà Chua. Bá Tùng vừa cười vừa nói:
– Kể ra anh Kem cũng khôn thật, lấy vợ không chỉ giỏi làm kinh tế mà còn nấu ăn ngon. Nếu giận vợ thì đi ra đây ăn, không lẽ nhân viên lấy tiền, khỏe re luôn!
Gia Khiêm thêm vào:
– Anh ấy chào đời trước chúng ta, khôn hơn là đúng rồi, mỗi Ϯộι nhát gáι nên suýt mất người yêu thôi. Như em đây, vợ giận thì ra quán cà phê ngồi, ʇ⚡︎ự ship đồ ăn nếu còn có hứng ăn, chứ lúc đó về nhà bố mẹ chỉ có ăn mắng thôi.

Cảnh Khang đến muộn nhất vì bận họp vụ án mới:
– Xin lỗi mọi người nhé, bọn Ϯộι phạm lộng hành quá, họp từ sáng đến giờ ong hết cả đầu luôn. Anh Phú còn nói chắc mấy anh em phải uống tђยốς cân bằng huyết áp với bọn này.
Sonic nãy giờ im lặng, anh quan sát Thiên Vương chăm sóc cho Tuệ An, chút cảm xúc phức tạp trong lòng có vẻ được bão hòa. Nhưng anh lại tập trung hơn vào câu chuyện Cảnh Khang vừa nói:
– Đúng là nghề nào cũng có cái vất vả anh Khang nhỉ? Vậy lần này anh có phải đi ᵭάпҺ án không ạ?
Khang nói:
– Đang khoanh vùng em ạ. Thôi, chúng ta ăn đi, lỡ lát nữa ông Phú lại gọi về gấp. Vừa lo việc cơ quan, vừa lo Bắp sắp sinh nữa. Đúng là làm cα̉пh sάϮ đã vất vả, cô ấy lại còn vừa làm vợ cα̉пh sάϮ nữa càng vất vả hơn.
Bơ lên tiếng:
– Không sao đâu, cứ lo công việc ở sở cα̉пh sάϮ đi, việc dân việc nước lo trước. Chứ Bắp thì còn khối người ở nhà lo mà!
Cảnh Khang gật gật đầu:
– Cũng may có mọi người, chứ không thì em chẳng biết làm sao.
Mọi người đều hiểu Cảnh Khang lái câu chuyện sang việc khác vì những điều tuyệt mật trong công việc, anh không bao giờ tiết lộ. Tất cả quay lại với bữa ăn cùng câu chuyện về kinh nghiệm lần đầu làm bố được Bơ và Gia Khiêm kể rất tỉ mỉ. Hôm nay các bà vợ đều không đến vì bận con nhỏ, Cẩm Trang lại chuẩn bị sinh nên mỗi Cà Chua là phái nữ, được chăm sóc đặc biệt luôn.
Khi các anh em ra khỏi nhà hàng đã gần mười hai giờ. Cảnh Khang vội vã xin phép đi trước vì anh có ý định qua nhà với vợ một chút, đầu giờ chiều lại lên đội. Những người còn lại vừa đi vừa trò chuyện. Tới sảnh nhà hàng, Vương nghe một âm thanh vang lên:
– Ồ, bác sĩ Kem!
Anh và các anh em đều dừng chân nhìn một cô gáι cao ráo, xinh đẹp ăn mặc rất hấp dẫn bước vào nhà hàng. Thiên Vương mỉm cười:
– Lê Na, cậu đến đây ăn trưa hả? Đây là nhà hàng mà sáng nay tớ nói với cậu đấy!
Và cũng không để Lê Na kịp nói, anh quay sang Cà Chua, nhìn cô với ánh mắt đầy cưng chiều:
– Còn đây là Tuệ An, vợ sắp cưới của tớ, cũng là chủ nhà hàng này!
Anh lại chỉ tay sang Lê Na và nói với Cà Chua:
– Cà Chua à, đây là Lê Na, người sáng nay gọi điện thoại cho anh đấy!
Trong khi An lịch sự cúi chào Lê Na thì cô nàng kia nhìn An một lượt từ chân lên đến đầu, rồi lại từ đầu xuống chân và nói:
– Ồ, mình công nhận Thiên Vương có cái gu nhìn phụ nữ khác người thật. Hay là do cậu học hành nhiều quá nên vớ ai thì yêu người đó? Tớ cứ tưởng người cậu sắp cưới là một cô nàng hiện đại, hấp dẫn chứ?

Vương cười, tay anh nắm chặt tay An:
. – Ôi trời, tôi không hợp với kiểu người hiện đại đó đâu. Cậu cũng biết mà, cái miệng tôi hay nói thôi chứ tôi sống trầm tính, không hướng ngoại nhiều như cậu. Tôi thích vẻ đẹp của An, thế thôi. Và tôi cũng đã có cả một tuổi thơ, một Thanh Xuân bên cô ấy, đủ để thấy không thể sống thiếu cô ấy trong quãng đời còn lại..
An thực sự thấy hạnh phúc trước màn đối đáp của Thiên Vương, quả là mát lòng mát dạ. Cô nghĩ chị Lê Na kia sẽ ʇ⚡︎ự xấu hổ mà cáo lui, nào ngờ cô nhầm, chị ấy nở một nụ cười tươi tắn:
– Kem à, cậu nên hiểu câu “ mây tầng nào sẽ gặp gió tầng ấy”. Một giám đốc Ьệпh viện lớn nhất thành phố C như cậu, một gia đình gia giáo như gia đình cậu, sao lại kết duyên với cô chủ quán cơm chứ? Đành rằng nhà hàng lớn, lại có cả một chuỗi cơ sở ở nhiều nơi nhưng nó không tạo nên đẳng cấp của cô ấy. Tôi cũng nghe nói nhà hàng này ngon và thành công trong việc giữ chân thực khách, nhưng tôi nghĩ dẫu sao cũng không hợp với cậu, còn chưa cưới mà, cậu nên suy nghĩ lại vì tương lai của thế hệ sau.
. Có vẻ như không để ý đến một dàn soái ca đứng sau Thiên Vương, tầm mắt của Lê Na chỉ nhìn chằm chằm vào An và phán xét. Lần này thì An không im lặng, cô nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi lên tiếng:
– Chị Lê Na hơn em nhiều tuổi mà trông vẫn trẻ nhỉ? Người có tiền nhìn khác ngay! Nhưng chị ạ, em nghĩ đây có phải thời phong kiến đâu mà cần môn đăng hộ đối? Anh Vương và em lớn lên bên nhau từ nhỏ, người ta gọi là thanh mai trúc mã đấy. Chúng em hiểu nhau nên chị không phải lo dùm chúng em đâu. Một người có học vị, học thức như anh Kem đủ trình độ để biết nên yêu và lấy người như thế nào. Thú thật, nếu chị không nói là đã có người yêu thì người ta sẽ nghĩ chị là tiểu tam đấy ạ! Giờ mời chị vào thưởng thức đồ ăn của nhà hàng em ạ!
Lê Na tỏ ra bộ mặt cau có trước những câu nói của An. Mấy giây sau, đôi mày cô ta giãn ra, Lê Na “ à “ lên một tiếng như chợt nhớ ra điều gì đó rồi nói:
– Chị nhớ ra em rồi. Em là Cà Chua, con bé suốt ngày lẽo đẽo sau Anh Vương đòi ăn kem nóng, hại anh ấy nhiều hôm đi chơi với bọn chị mà bỏ ngang để chiều mấy sở thích vớ vẩn của em!
Vương nói:

– Sao lại vớ vẩn? Đó là một món ăn đặc biệt tôi phát hiện ra và muốn Tuệ An ăn. Nào ngờ cô ấy cũng thích. Với tôi, chỉ cần An thích là được.
Lê Na lắc đầu:
– Cậu đúng là không có tầm nhìn phụ nữ gì cả. Gia đình cậu gia giáo, tiếng tăm như vậy mà lấy một con bé quê mùa đi bán cơm. Chọn bán cơm chắc hẳn là nó không được học đến nơi đến chốn. Ngay cái tên Cà Chua của nó nghe đã thấy đáng xấu hổ rồi vì quá quê. Đã vậy, tớ nghe mấy bạn trong lớp kể lại mẹ nó ngày xưa bị chồng bỏ lúc đang mang thai nó, sau đó cặp với một ông nào đấy rồi lấy ông đó. Đúng không?
Những lời Lê Na vừa nói khiến Tuệ An không giữ được bình tĩnh nữa. Cô đưa taγ tάt “ bốp” vào mặt Lê Na và nói rành rõ:
– Chị có thể nói tôi quê mùa, có thể nói tên tôi thế này thế nọ vì chị có miệng thì có quyền phán xét thôi. Nhưng tôi cấm chị ҳúc ρhα̣m đến bố mẹ tôi. Cái loại người có chữ mà không biết nghĩ, có пα̃σ mà chỉ là пα̃σ của tôm, có miệng mà nói ra còn thua loài ếch nhái như chị thì không đủ tư cách nhắc đến bố mẹ tôi và cũng không đủ tư cách đứng trước mặt tôi. Xin lỗi, nhà hàng của tôi không có nhã hứng tiếp loại khách như chị. Mời chị đi cho!
Lê Na bị tát bất ngờ, vội đưa tay lên má xoa xoa rồi trợn mắt:
– Con kia! Mày có biết tao là ai không hả? Mày có biết khi đụng vào tao là cái nhà hàng này của mày cùng các cơ sở khác sẽ tan thành mây khói trong ʋòпg một nốt nhạc không hả?
Thiên Vương gằn giọng:
– Tôi thách cô đấy!

Bài viết khác

Người mẹ và 15 tấm ảnh – Câu chuyện cảm động về người mẹ có tấm lòng bồ tát

Trong khi đó hình ảnh thùng hàng từ nước ngoài của những người con bác hàng xóm mỗi tháng gởi về, được đổi thành gạo, thành xe, thành những bữa cơm no đủ thừa mứa… lúc nào cũng ám ảnh, thôi thúc tôi. Bấy giờ tôi có một đứa bạn thân nhà rất giàu có. […]

Chúng con xin được gọi Mẹ ơi – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Tôi lấy chồng năm 18 tuổi ,đã kịρ khôn đâu,vì ở chung nên hαy lục đục với mẹ chồng. Trong một lần hαi vợ chồng đi cuốc đất trồng khoαi. Tôi bàn chồng xin rα ở riêng, chồng không ưng,cãi nhαu,tức lên chồng lấy cάп cuốc ρhαng bα cái . Tôi về nhà mẹ đẻ […]

Mẹ chồng – Suy ngẫm cách cư xử văn minh và ᵭầy tình người một câu chuyện nhân văn

Bà Chung và Ngọc – Cô con dâu là hαi người ᵭàn Ьà góα ᵭã chung sống với nhαu ᵭược mấy năm. Họ giống nhαu nhưng Ьà mẹ chồng thì mαy mắn hơn nàng dâu, Ьởi góα chồng khi ᵭã có cậu con tɾαi, tɾong khi Ngọc lại chưα ᵭược hưởng hết tuần tɾăng mật. […]