Đủ nắng hoa sẽ nở 15

Tác giả: An Yên

Vương mỉm cười nhẹ nhàng:

– Tôi biết rồi, chào công chúa của tập thể mầm non. Nàng về lâu chưa vậy?

Phía bên kia cười vui vẻ:

– Mình mới về sáng nay thôi sáng giờ hơi bận nên giờ mới gọi cho soái ca đây!
Kem cười:
– Về lấy chồng hả?
Cô gáι kia có vẻ ngại ngùng:
– Cũng đang yêu thôi, nhưng lấy hay không thì chưa tính!
Vương ngạc nhiên:
– Cái gì? Lê Na mà cũng có lúc phải tính à?
Cô gáι tên Lê Na cười lớn:

– Phải tính thời điểm hợp lý chứ, bác sĩ nói hay nhỉ?
Kem gật đầu:
– OK, khi nào cưới thì báo trước nhé, để tôi còn chuẩn bị chứ bác sĩ nghèo lắm, nếu cậu không báo trước thì tôi sẽ đi phong bì không đấy!
Lê Na bĩu môi:
– Thôi thôi, nhà giàu thường hay than vãn như thế. Gia phả nhà ông giàu truyền kiếp, ai mà chẳng biết. Thế nên từ mầm non tôi mới chơi với ông và mặc nhiên nhận quà từ ông chứ. Ở ông luôn toát ra mùi vị của sự giàu có mà. Yên tâm, người yêu tôi cũng ở thành phố C nên chẳng phải đi xa đâu, nhưng anh ấy rất bận nên tôi cũng cần tính toán.
Vương gật đầu:
– Được rồi. Ở đây thì sẽ cố gắng tranh thủ đi cưới công chúa, bà du học ở Úc lâu như thế, chắc là chồng của bà cũng học bên Úc à?
Lê Na lắc đầu:
– À không, gia đình anh ấy kinh doanh ở thành phố C này. Nhà cậu làm bên ngành y chắc không rành bên giới kinh doanh, chứ Gia đình anh ấy nổi tiếng lắm, có dịp chắc chắn tôi sẽ giới thiệu với cậu.

Vương nói:
– Ồ giới đại gia thì tôi không quen nhiều đâu. Tôi cũng có mấy đứa em thân thiết làm kinh doanh, nhưng chắc không phải là chồng cậu vì nếu chúng yêu và ҳάc định cưới thì đã kể với tôi rồi.

Lê Na gật đầu:
– Ừ, Chắc chắn không phải đâu, vì anh ấy nhiều tuổi hơn chúng ta mà.
Vương nói:
– À, vậy thì tôi không biết là đúng rồi. Nhưng cũng chúc mừng cậu trước, cưới nhớ bao đấy nhé!
Lê Na cũng OK rồi tạm biệt Vương. Anh vừa tắt máy thì nhận được tin nhắn của An:
– Anh Thiên Vương, Anh về đến nhà chưa ạ?
Vương mỉm cười rồi gọi video cho cô. Anh chợt thấy lòng dễ chịu khi nhìn thấy An mặc một bộ đồ ở nhà dễ thương:
– Anh về được một lúc rồi. Có người bạn du học ở Úc lâu năm mới về sáng nay, ban nãy có gọi cho anh nên giờ anh mới gọi cho em được.
An “ à” lên một tiếng rồi nói:
– Vậy anh nghỉ ngơi đi, lỡ đêm lại có việc phải đi!
Thấy cô nhắc đi nhắc lại việc này mấy lần, anh phì cười:
– Anh thuộc làu câu đó rồi. Công việc của anh quen rồi, anh biết lượng sức mình mà, em không phải lo đâu. Em cũng nghỉ ngơi đi, sáng mai anh qua đón em đi ăn sáng nhé!
Cà Chua gật đầu:
– Dạ, công việc của em cũng mới bàn giao cho Hoàng Oanh hôm qua nên hôm nay cũng chưa có việc gì. Sáng mai em sẽ lên tập đoàn luôn.
Vương nói:
– Nếu em mệt thì cứ nghỉ ngơi, chắc chắn mấy tuần vừa rồi em đã làm việc rất ҡıṅһ ҡһủṅɢ để bàn giao công việc còn gì.

Cà Chua cười:

– Dạ giờ nghĩ lại em cũng thấy nổi da gà. Em không nghĩ là mình bị cuốn vào ʋòпg quay công việc như thế, em làm việc bất chấp ngày đêm. Cuối cùng, giờ lại bỏ cả học bổng đi theo tiếng gọi tình yêu.
Vương hỏi cô:
– Vậy em có hối hận không?
Cà Chua lắc đầu:
– Dĩ nhiên là không rồi. Em quyết định đi du học một phần cũng vì để quên bác sĩ. Thế mà tới sân bay, em mới nhận ra rằng mình chẳng thể quên được bác sĩ Kem.
Anh và cô lại tíu tít trò chuyện. Một lát sau, An nói:
– Bác sĩ ngủ đi nha, giữ sức khỏe để còn yêu em chứ!
Anh ra dấu OK, gửi một nụ hôn qua điện thoại cho cô rồi tắt máy đi ngủ.

Sáng hôm sau…
Thiên Vương bấm chuông, cάпh cổng ʇ⚡︎ự động mở. Anh nghĩ chắc An đang chuẩn bị nên không đưa xe vào sân mà bước vào trong nhà. Thế nhưng, Vương thấy An vẫn đeo tạp dề và đang đứng cạnh bếp. Anh ngạc nhiên:
– Ơ, em vào bếp à?

Cô mỉm cười quay lại:

– À, em dậy sớm nấu súp mời bác sĩ ăn súp luôn.
Anh ôm lấy cô từ phía sau:
– Người yêu anh nấu thì ngang đầu bếp khách sạn năm sao rồi, chỉ là anh sợ em cực thôi.
An nói:
– Trời ạ, nấu ăn là sở thích của em mà! Ăn ở nhà vừa sạch sẽ lại vừa đỡ tốn kém nữa.
Vương thơm chụt lên má cô:
– Chưa gì đã muốn tiết kiệm tiền cho bác sĩ à? Sau này lương của anh giao cả cho em quản nhé!
An lắc đầu:
– Không nha, em yêu anh và xây dựng gia đình với anh, còn lương thì không quản đâu ạ, anh cũng phải có ʇ⚡︎ự do của anh mà. Khi cần giải quyết việc gì chung thì chúng ta sẽ bàn bạc. Em không hề muốn chuyện kinh tế ảnh hưởng đến hôn nhân đâu đấy!
Thiên Vương gật gù:
– Em nói cũng phải, tình yêu và hôn nhân không nên để tiền bạc quyết định!
Thế rồi cô với lấy hai cái bát tô nhỏ xuống, Thiên Vương đỡ lấy:
– Để anh múc cho kẻo nóng, em lại bàn ngồi đi!

Cà Chua mỉm cười rồi giao căn bếp lại cho anh. Hai tô súp vừa được đặt xuống bàn, Thiên Vương đã hít hà:
– Chà, súp tình yêu thảo nào thơm ghê!
Cô nhéo tay anh:
– Khéo nịnh! Anh ăn xem đã vừa chưa ạ?
Vương nhìn cô:
– Em luôn biết khẩu vị của anh, không cần thử đâu. Ăn luôn!
Thiên Vương cẩn thận hớt những thìa súp đầu tiên ở phía tгêภ mặt bát, thổi thổi đưa cho An. Cô cầm lấy muỗng và nói:
– Em ʇ⚡︎ự ăn được mà, anh đừng chiều em quá!
Vương nháy mắt:
– Em sinh ra để được cưng chiều mà!

Anh quay lại với bát súp của mình, đang định xúc ăn thì điện thoại reo lên. Màn hình hiện lên hai chữ “ Lê Na”. Anh vẫn để điện thoại tгêภ bàn, lướt nghe và bấm loa to cho Cà Chua cùng nghe:
– Alo tôi đây!
Giọng Lê Na trong veo:
– Vương, cậu ăn sáng chưa?
Vương cười:
– Tôi ăn gần xong rồi, sao thế?
Lê Na nói:
– À, tôi đi bảy năm rồi giờ về thành phố C này thay đổi nhiều quá, đang tính hỏi cậu xem ở đây chỗ nào ăn sáng ngon chứ nhiều hàng quán mọc lên quá, tiếc thật, vậy mà Cậu ăn rồi…
Vương nói:
– À, nhiều chỗ ăn ngon lắm, cậu tới nhà hàng cơm quê, cơ sở chính ngay cạnh khu đô thị cậu ở đấy, chỗ đó vừa ngon lại sạch sẽ.
Lê Na “ à” lên một tiếng rồi nói:
– Cậu hay ăn ở đó à? Hay là cậu đang ăn ở đó? Tôi phi ra luôn! Ăn cho vui!
Vương cười:

– Không. Tôi đang ở nhà người yêu, đang ăn cùng cô ấy. Người yêu tôi là chủ nhà hàng đó!
Lê Na giọng ngạc nhiên:
– Ái chà, yêu bao giờ mà kín tiếng thế? Thì ra là quảng cáo cho người yêu. Thế khi nào cưới?
Vương nói:
– Cậu không cưới nhanh thì tôi sẽ cưới trước đấy. Còn nhà hàng thì không cần quảng cáo đâu, chỗ đó ngon thật. Không phải vì người yêu mà tôi nói đâu. Cậu thử ăn mà xem!
Lê Na cười trong veo:
– Chà, không ngờ Trịnh Thiên Vương lại yêu một cô chủ quán cơm. Lạ thật đấy, gu cậu lạ nhỉ?
Vương tỏ ra ngạc nhiên:
– Thì sao? Chủ quán cơm Chả phải xe vỗ béo cho mình sao?Thôi cậu đi ăn đi nhé, gặp lại sau!

Lê Na cũng “ OK ” rồi tạm biệt Vương. Cà Chua phì cười:
– Lần sau anh cứ ra ngoài nghe hoặc nghe bình thường, không cần phải mở loa to đâu ạ! Em tin anh mà!
Vương nói:
– Anh thích như thế. Anh không muốn em hiểu nhầm bất kỳ điều gì nữa!
Thiên Vương lại vui vẻ hạnh phúc ăn cùng An. Anh cũng tranh luôn phần rửa bát:
– Em lên chuẩn bị đi, anh rửa bát cho. Lát nữa anh chở em tới tập đoàn luôn!
Cà Chua xua tay:
– Không cần đâu ạ, anh cứ đến Ьệпh viện vì anh phải tới sớm, chứ em tám giờ mới làm việc ở tập đoàn, để anh chở như thế lại mất công!

Vương nói:

– À, cũng không xa xôi gì, với lại hiện tại không có gì gấp gáp. Hơn nữa, trưa nay anh hẹn mấy anh em đến nhà hàng của em ăn trưa, tiện thể em chào các anh chị vì hôm ở nhà bố mẹ chưa đầy đủ các anh chị. Hôm nay, anh Thành cũng đi công tác rồi, còn lại Ai cũng mong gặp Cà Chua xinh đẹp với tư cách là người yêu của bác sĩ Kem đấy!

Cô gật đầu thấu hiểu rồi lên phòng thay đồ chuẩn bị cùng anh tới tập đoàn

Bài viết khác

Tình nghĩa vợ chồng, xúc động câu chuyện về một tình yêu đích thực

Hà Nội ρhố tấρ nậρ người qua lại, tôi có chút công việc cũng sắρ đến giờ. Tôi rút điện thoại gọi xe ôm. Cậu xe ôm đến đón, lên xe tôi bảo chị có việc ρhải đi gấρ, em đi nhanh nhanh cho chị, nhưng nhớ đi cẩn thận đừng chạγ ẩu nhé! – […]

Còn nhìn thấy tiền mà không nhắm mắt nổi để về bên kia thế giới, chính là một bi kịch lớn!

BI KỊCH ❗️ Nhiều tiền mà sống quá kham khổ, chết còn nguyên một cục tiền đấy, cũng là một bi kịch! Bà hàng xóm cũ, xưa là một nha sĩ, làm ra nhiều tiền chẳng bao giờ tiêu, dành tiền mua đất đai nhà cửa. Tài sản của bà ngoài những ngôi nhà cho […]

Tao không dảnh để đùa – Đời này vạn sự tuỳ duyên

Tác giả : Loan Ngẫn Người hắn chi chít những hình xăm. Hắn thường hay nghêu ngao: “từng người tình bỏ ta ra đi như những dòng sông nhỏ…lời hẹn thề là những cơn mưa…” hắn cứ rên rỉ lời bài hát ấy khi từng mũi kim xăm lên thịt da hắn. Hình như đau […]