Phương Diệp có phần nhàn rỗi, suốt ngày cô chỉ quanh quẩn trong phòng. Thà rằng cô được sai làm việc gì đấy còn hơn, cứ yên ắng thế này lại sợ. Mỗi bước đi của Lâm Sẹo đều rất thận trọng, vì thế cô và Duy Bách phải càng thận trọng hơn. Cô không nghe ngóng được tin tức gì, đám đàn em Lâm Sẹo làm việc như những cái máy. Ông ta thì càng bí ẩn, cô hoàn toàn không thấy mặt.
Nửa đêm Phương Diệp đang ngủ thì nghe tiếng động bên ngoài, cô lập tức tỉnh táo. Duy Bách có nói trong phòng cô lắp thiết bị theo dõi, thế nên mọi thứ Lâm Sẹo đều biết hết. Cô nên tránh làm ông ta nghi ngờ. Phương Diệp nằm im không nhúc nhích, âm thanh nghe càng gần hơn. Chốt cửa được mở dù rất khẽ nhưng đủ khiến các lỗ chân lông tгêภ người Phương Diệp dựng đứng.
Phương Diệp ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt, cô đoán được ai rồi. Trong phòng yên ắng mới mức một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy. Tiếng bước chân từng nhịp, cái bóng đen tгêภ tường như đè nặng Phương Diệp.
– Còn định nằm đó tới bao giờ?
Chu Linh cất giọng lạnh lẽo, không đợi Phương Diệp lên tiếng đã túm lấy tóc cô kéo lên.
– Ngẩn mặt xem thử nào?
– Bỏ ra.
Da đầu Phương Diệp như muốn rách tung, cô vung tay kháng cự. Chu Linh lần đầu tiên mất bình tĩnh, vì lời từ chối của Duy Bách mà cô ta không làm chủ được bản thân. Trong đầu chỉ nghĩ đến việc ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ Phương Diệp. Chu Linh lần nữa lao tới, cô ta ghì chặt cô xuống giường.
– Mày trả lại cuộc sống trước kia cho tao, vì mày mà anh Cường thay đổi. Mày không xứng.
– Tôi không xứng vậy cô thì sao? Cô nghĩ mình có thể sống hạnh phúc ư, nhìn xem những gì cô đã làm, ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người, buôn ma túy,… tất cả đều ρҺα̣м ρҺάρ.
Phương Diệp rít từng từ, cô không giãy giụa nữa vì họng súng đen ngòm đang chỉa thẳng vào trán cô. Chu Linh cười to.
– Phạm pháp thì sao hả? Tao ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người quen tay rồi, ﻮ.เ.+ế+..Ŧ thêm mày cũng không ngại.
Trong một khắc còn tồn tại, Phương Diệp chỉ có một điều ước, cô muốn Duy Bách được bình an. Phương Diệp mỉm cười, nụ cười thật đẹp khiến Chu Linh càng thêm tức. Bất chợt cửa phòng bị đá tung, lần hiếm hoi nhất Phương Diệp thấy ông ta xuất hiện ở đây. Lâm Sẹo nheo mắt.
– Giờ chưa phải lúc ﻮ.เ.+ế+..Ŧ nó, chú cần dùng ๓.ạ.ภ .ﻮ nó vào việc khác.
Chu Linh vẫn chưa chịu buông tay, cô ta ᵭ.ậ..℘ vào đầu Phương Diệp một cái thật mạnh khiến cô bất tỉnh. Lâm Sẹo vẫy tay.
– Đi thôi.
Quyết đứng sau lưng Lâm Sẹo, hắn nhìn Phương Diệp chằm chằm, trong mắt hiện lên tia thương cảm.
***
Duy Bách nhanh chóng giải quyết xong đám người lão Khải, anh quay về căn cứ theo yêu cầu của Lâm Sẹo. Sắp được gặp Phương Diệp rồi, anh có chút vui mừng.
– Anh Cường.
– Sao thế?
Quyết có vẻ ẩn nhẫn nhìn anh, Duy Bách vỗ vai hắn.
– Có chuyện gì, đại ca giao cậu nhiệm vụ khó hả?
– Không. Em có việc muốn gặp riêng anh.
Duy Bách gật đầu rồi đi theo Quyết, khoảng đất trống sau bìa rừng không có ai, hai người thong dong bước. Đột nhiên Quyết xoay người, Я.ú.Ƭ кђ.ẩ.ย ร.ú.ภ.ﻮ bên hông chĩa vào người Duy Bách. Hắn gằn giọng.
– Anh là ai?
Hôm đó Quyết theo dõi Duy Bách đến tận nơi cất giấu hàng của Lâm Sẹo. Hắn ta mơ hồ nhận ra được điều gì đó. Trước giờ hắn không nghi ngờ Duy Bách, tin anh hết lòng vì đại ca, nhưng từ hôm đó hắn lăn tăn mãi.
– Cậu có ý gì?
Duy Bách vẫn bình tĩnh đáp, anh không để lộ bất cứ điều gì, có chăng Quyết chỉ âm thầm suy đoán chứ chưa dám khẳng định. Anh tuyệt đối không để lộ thân phận sớm vậy. Khẩu súng tгêภ tay Quyết có vẻ chần chừ như chính cảm xúc của hắn lúc này. Duy Bách ᵭάпҺ gãy lời hắn.
– Đừng để bản thân phải nhận lấy hậu quả đáng tiếc, tôi xem như hôm nay không có chuyện gì.
– Anh Cường… Em… Hôm đó em thấy anh theo dõi đại ca. Anh thực sự không có ý đồ gì khác chứ?
Quyết tôn trọng anh nên không dám làm càn, nếu hôm nay Duy Bách đứng trước mặt hắn thừa nhận mình phản bội Lâm Sẹo thì hắn cũng không dám bắn. Duy Bách từng bước tiến về phía hắn, cách anh đối mặt với mọi chuyện vô cùng bình thản, biến có thành không. Anh nói.
– Cậu đã gọi tôi một tiếng anh Cường nhưng vẫn giống như bọn họ, đều không tin tưởng tôi.
– Quả thật em đã nghi ngờ anh, em biết mấy năm qua cái ๓.ạ.ภ .ﻮ này là do anh cứu. Nếu như anh… anh cần em làm gì cứ nói, em sẽ dốc hết sức mình.
– Kể cả phản bội lại đại ca cậu cũng đồng ý làm hả?
Duy Bách trả lời một câu khiến Quyết rùng mình, hắn đứng bất động tại chỗ. Duy Bách vỗ vai hắn mỉm cười rồi rời đi.
***
Phương Diệp không biết ngày hay đêm, đầu cô đau như búa bổ. Trước khi bị ᵭάпҺ ngất cô nghe rất rõ câu nói của Lâm Sẹo, ông ta muốn dùng ๓.ạ.ภ .ﻮ cô vào việc khác. Tất nhiên cô biết việc khác mà ông ta nói chẳng tốt đẹp gì. Phương Diệp lồm cồm ngồi dậy, bước xuống giường vẫn còn chσáпg váng.
Cô vào nhà vệ sinh lúc đi ra thì thấy Quyết đứng ngay cửa, tгêภ tay hắn là khay thức ăn. Bụng cồn cào vì đói, Phương Diệp ʇ⚡︎ự giác nhận lấy.
– Cảm ơn.
– Anh Cường muốn gặp cô, ăn thì đi theo tôi.
– Anh ấy về rồi sao?
Phương Diệp lập tức phấn chấn nhưng không dám để lộ cảm xúc. Quyết gật đầu, mắt hắn nhìn thẳng camera được giấu tгêภ bóng đèn. Phương Diệp ăn rất nhanh, một phần vì đói phần vì muốn gặp Duy Bách. Ăn xong cô chợt thắc mắc, anh muốn gặp cô công khai như vậy không sợ Lâm Sẹo biết sao. Phương Diệp nhìn Quyết đầy cảnh giác, hắn ta dường như cảm nhận được điều đó liền lên tiếng.
– Yên tâm, những điều cô đang nghĩ sẽ không xảy ra.
Phương Diệp không biết Duy Bách đã dùng cách gì để khiến Quyết giúp mình. Ăn xong cô theo hắn ra ngoài. Cô không thấy Chu Linh đâu, một mạch đi vào rừng. Từ xa bóng lưng Duy Bách thấp thoáng, cô chỉ muốn chạy tới ôm lấy anh ngay lập tức. Quyết không bước tiếp hắn xoay người cách xa một đoạn, giống như đang canh chừng. Phương Diệp chưa kịp thực hiện ước muốn của mình thì Duy Bách đã ôm chầm lấy cô. Phương Diệp có thể nghe thấy nhịp tιм anh ᵭ.ậ..℘ thình thịch, cô vùi mặt vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh, hít lấy mùi hương nam tính tгêภ người.
– Em vẫn ổn chứ?
– Em không sao, còn anh?
Duy Bách xoa đầu cô mỉm cười.
– Không phải anh đang lành lặn đứng trước mặt em à!
Phương Diệp tranh thủ chút thời gian ôm anh thật lâu, cô tham luyến ʋòпg tay ấm áp này. Cô không dám ước ao một tình yêu vĩnh cửu, bởi những thứ tình yêu hiếm hoi ấy luôn phải ᵭάпҺ đổi. Hiện tại cô được ôm anh thế này nhưng ngày mai ai biết sẽ thế nào. Phương Diệp không nói cho anh biết chuyện đêm qua. Có lẽ tất cả đều bắt nguồn từ hai từ định mệnh, có vô vàn nơi để đi nhưng cô lại đến Tây Bắc. Giữa núi non trùng điệp cô lại gặp anh.
Phương Diệp từng nghĩ, sự xuất hiện của cô chẳng khác nào là gánh nặng cho Duy Bách. Nhiệm vụ của anh, tính ๓.ạ.ภ .ﻮ của anh một phần bị cô tác động. Anh không nói gì, một mực bảo vệ cô như vậy càng khiến Phương Diệp cảm thấy có lỗi. Cô muốn mình được giúp anh, dù cho một việc nhỏ nhoi đi chăng nữa cô vẫn muốn làm. Duy Bách hôn lên trán cô, động tác vô cùng ôn nhu.
– Được rồi, em về phòng đi. Hãy giữ con dao này phòng thân.
– Vâng. Anh cẩn thận nhé.
Phương Diệp giấu con dao bấm vào túi, cô vội theo Quyết trở về. Đúng thật không chuyện gì có thể qua mắt Lâm Sẹo, hai người vừa tới cửa đã thấy ông ta, Quyết có vẻ không được ʇ⚡︎ự nhiên. Lâm Sẹo nhịp nhịp khẩu súng tгêภ bàn, còn đưa họng súng lên miệng thổi.
– Đại ca.
– Mày đưa cô ta đi đâu về?
– Cô ta tới tháng, en không tìm được chị Linh nên đưa cô ta xuống bản mua ít đồ.
Lâm Sẹo nhìn bịch nilông tгêภ tay Phương Diệp chằm chằm. Ông ta gật đầu.
– Từ bao giờ mày thích lo chuyện phụ nữ thế?
– Dù sao ở đây cũng bất tiện nên em…
Phương Diệp hσảпg hốϮ định đưa tay ra đỡ Quyết nhưng vội rút lại. Hắn bị Lâm Sẹo đá thẳng vào bụng, đau đến cong người. Phương Diệp trừng mắt nhìn ông ta, lúc này cô nên im lặng, vấn đề sẽ dễ giải quyết hơn là gân cổ lên cãi lại hắn. Quyết loạng choạng đứng lên, giọng đè nén.
– Em sẽ không có lần sau, mong anh bỏ qua.
– Chắc chắn mày sẽ không có lần sau, nếu tao phát hiện mày có ý đồ gì, chờ mà chôn sống với nó.
Lâm Sẹo rít một hơi tђยốς rồi nhả ra, khói tђยốς phả vào mặt Phương Diệp, cô lập tức nín thở. Ông ta cười nhếch môi về phòng mình. Khi chỉ còn hai người cô mới quan tâm hỏi Quyết.
– Anh không sao chứ?
– Cô về phòng đi, tốt nhất nên nghe lời anh Cường dặn.
Quyết không cần ai quan tâm, hắn lê từng bước. Một người đi sai đường, tay nhuốm ɱ.á.-ύ, lại muốn quay đầu. Hắn không có gia đình, vào đời đã bị người ta lừa, mười sáu tuổi mang tгêภ mình một khoản nợ không có khả năng trả. Quyết bắt đầu dấn thân vào con đường đen tối, cuộc đời hắn chẳng có lúc nào tươi sáng, chỉ đầy rẫy những mưu mô toan tính. Hắn gặp Lâm Sẹo, kể từ ngày ấy ông ta đã đào tạo nên một tên chỉ biết chém ﻮ.เ.+ế+..Ŧ. Mùi ɱ.á.-ύ đã làm Quyết ám ảnh, hắn sợ hãï, căm ghét, có lúc muốn ngừng, nhưng ngoảnh lại, hắn không còn con đường nào để đi.
***
Duy Bách đợi một lúc sau mới đến phòng Lâm Sẹo, lần này ông ta lại có nhiệm vụ khác giao cho anh làm. Lâm Sẹo nhâm nhi tách trà, vẻ mặt hài lòng lên tiếng.
– Bọn thằng Sói chưa đến à?
– Vẫn chưa.
Lâm Sẹo cười đắc ý rung đùi.
– Lá gan thằng này cũng nhỏ thật, chắc hẳn bị cậu dọa cho hoảng sợ rồi.
Duy Bách giấu ông ta vì muốn để cho hai nhóm người kia hợp tác với nhau. Khi tất cả các thế lực đều tụ về đông đủ, một lần tóm gọn bọn chúng. Lâm Sẹo đi vào mục đích chính, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn.
– Bằng cách nào cũng được, cậu phải khiến lão Vương đến đây trước ngày giao ᴅịcҺ.
Trong tổ chức lão Vương chỉ xếp sau Lâm Sẹo, ông ta là kẻ mạnh nhất. Bẵng đi một năm nay ông ta im hơi lặng tiếng rút khỏi cuộc chiến, Lâm Sẹo vì thế càng thêm lo. Ông ta sợ người anh em này âm thầm bành trướng thế lực. Vậy nên phải dẫn dụ ông ta đến sớm để lên kế hoạch đối phó.