Đời mặn Chương 4

TG : Cao Nguyen
Phần bốn

Bủn rủn cả người, Huệ quay lại nhận ra bà Hòa, bây giờ mới đi chùa về . Huệ bảo :

_ Bác ơi xuống xem bà thế nào .

Bà Hòa gắt :

_ Thế nào là thế nào ?

_ Bà cứ nấc lên cháu sợ bà ૮.ɦ.ế.ƭ .

Bà Hòa hiểu ra lý do Huệ gõ cửa phòng ông Tuấn , giọng nhẹ đi:

_ Cứ về với bà , lát nữa có người xuống .

Đêm đó cụ Lài mất . Đám tang được tổ chức hết sức trọng thể . Từ lâu vợ chồng ông Tuấn đã đón đợi ngày này . Cúng ba ngày Huệ mang quần áo của cụ Lài ra nghĩa địa đốt . Tгêภ đường về nó điện cho mẹ báo tin và xin phép về quê . Mẹ Huệ đồng ý. Rửa xong bát đĩa , nó vui mừng khấp khởi lên phòng vợ chồng ông Tuấn. Phòng ông bà chỉ khép hờ , trong phòng có đủ mặt ông Tuấn bà Hòa và anh Hùng chị Thủy . Họ đang lầm rầm kiểm tra và thống kê các phong bì phúng viếng . Có tiếng anh Hùng hỏi :

_ Được bao nhiêu hả mẹ ? Lần này cho con đổi xe ô tô khác nhé !

Bà Hòa quát:

_ Mày có im đi không , phá như thế chưa đủ sao ?

_ Gớm . Con tiêu thế có đáng là bao .

Huệ không dám nghe hết cuộc đối thoại vội đi xuống cầu thang. Khi thấy Hùng lái xe ra khỏi nhà, Huệ đoán mọi việc đã xong xuôi , nó lại lên phòng vợ chồng ông Tuấn .

Nghe Huệ xin phép về quê, bà Hòa nhấm nhẳng :

_ Nếu có về cháu phải đợi hết tháng . Chứ cháu về thế này biết thanh toán cho cháu ra sao ?

Ông Tuấn gạt đi :

_ Thôi cứ để cháu nó về . Bà thanh toán ba tháng tiền lương theo thỏa thuận cho cháu .

Bà Hòa ra lấy túi tiền , nói rạch ròi :

_ Nếu tính thì cháu còn năm ngày nữa mới tròn ba tháng . Nhưng hai bác cứ coi như tròn ba tháng vị chi là ba mươi triệu . Vì cháu chịu khó hai bác cho thêm bộ quần áo .

Thủy lảnh lót :

_ Ba mươi triệu bằng cả năm nhà mày làm còn gì . Sướng nhé !

Bà Hòa đưa tiền và bộ quần áo , Huệ giơ cả hai tay ra đỡ .

Ông Tuấn đứng lên như người có việc :

_ Thôi bây giờ vẫn còn sớm , cháu ra phố sắm gì thì sắm .

Huệ lễ phép :

_ Cám ơn hai bác cháu không sắm cái gì , xin phép hai bác cho cháu xuống nhà ạ .

Bà Hòa gật đầu .

Chờ ông Tuấn đi ra khỏi phòng , Huệ mới đứng lên đi xuống cầu thang về phòng của cụ Lài . Chiếc giường của cụ Lài đã được vứt ra bãi rác , chỉ còn chiếc giường một của Huệ nên căn phòng rộng hẳn ra. Có mùi lành lạnh lẫn mùi tђยốς tây thoang thoảng . Cụ Lài mất Huệ không thấy sợ , nó chỉ có cảm giác cụ đi vắng đâu đây . Ngồi tгêภ giường Huệ cẩn thận gập tư trang đồ dùng cá nhân cho vào chiếc túi nhỏ . Ba tháng xa quê, Huệ mong chờ từng phút ngày này . Huệ mệt mỏi thϊếp đi lúc nào không biết .

Đêm mười bảy trăng khuya vằng vặc . Tгêภ phòng vợ chồng ông Tuấn chỉ còn bà Hòa và Thủy . Thủy ghé vào tai mẹ thì thào:

_ Mẹ phải kiểm tra xem bà có cho con Huệ cái gì không ? Con đoán chắc thế nào bà cũng cho nó tiền vì nhà mình ai bà cũng ghét, cũng cҺửι , chỉ có nó là bà không nặng lời bao giờ .

Bà Hòa đồng tình :

_ Ờ . Chờ nó ngủ say con vào lấy cái túi ra kiểm tra .

Thủy dúm người lại :

_Ở đấy bà vừa mới ૮.ɦ.ế.ƭ con sợ lắm không vào đâu

_ Cô đúng là là vô tích sự.

Đêm . Nghe ngóng thấy Huệ đã ngủ say, bà Hòa không khó khăn gì vào giường lấy được chiếc túi ra . Cái túi du lịch của Huệ có hai ngăn . Ngăn ngoài chỉ bỏ quyến sổ , ngăn rộng hơn Huệ bỏ đồ dùng cá nhân . Bà Hòa bỏ từng thứ ra kiểm tra nhưng không thấy gì ngoài gói tiền lúc tối bà đưa và mấy bộ quần áo . Bà lẳng lặng mang túi đặt vào chỗ cũ .

Sáng ra rất sớm , Huệ đã dậy , đợi vợ chồng ông Tuấn xuống tầng một chuẩn bị ăn sáng , nó xin phép lên thắp hương cho cụ Lài . Cơm sáng xong , Huệ chào ông bà Tuấn anh Hùng chị Thủy rồi bắt xe ôm ra bến xe .

*****

Ông Tuấn cảm thấy lòng nhẹ nhõm . Ông kiên quyết bán nhà cửa ở quê, đưa bà lên đây chăm sóc gần nửa năm thật là nhất cử lưỡng tiện . Mọi người đều ca ngợi ông là người con hiếu thảo . Mẹ ông về chốn cực lạc tây phương âu cũng là giải thoát nỗi đau trần tục cho cụ . Dân tình trầm trồ đám tang của cụ Lài đông nhất từ trước đến nay . Các đoàn Tỉnh ủy , Ủy ban nhân dân tỉnh , Hội đồng nhân dân tỉnh , các ban ngành đoàn thể của tỉnh , của huyện cứ nườm nượp đến viếng . Rồi các doanh nghiệp , các cá nhân , bà con nội ngoại , bà con khối phố , bạn bè gần xa , thôi thì đủ các thành phần , đến viếng cụ Lài . Cũng được vài tỉ tiền phúng viếng . Ông Tuấn bảo bà Hòa và Thủy ghi chép cẩn thận tiền phúng viếng của mọi người .

Ông Tuấn nói với mọi người :

_ Mai bà với Hùng tìm thuê người dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa . Lăn sơn lại phòng của bà, chiếc giường một của cái Huệ cũng vứt ra bãi rác . Mọi người ai có ý kiến gì không ?

Bà Hòa đã lâu rồi không nhúng tay vào việc nội trợ nên toàn gọi cơm hộp hoặc đi ăn cơm hàng . Bà ngại nên đưa ra giải pháp :

_ Một là thuê ô sin . Hai nếu không thuê ô sin thì quần áo ai lấy giặt. Tôi chỉ chịu trách nhiệm gọi cơm hộp cho cả nhà .

Mọi người đồng ý thuê ô sin , nhưng lương trả ít hơn .

Ông Tuấn ngồi xem các công văn giấy tờ mấy hôm bận việc tang gia ùn lại. Ông ngạc nhiên thấy trong cặp có một gói giấy nhỏ. Tò mò ông mở ra . Trời ơi ! Gói tiền của cái Huệ . Ông đọc nhanh tờ giấy đi kèm với hàng chữ :

” Kính gửi bác Tuấn !

Cháu là con của mẹ Hồng chứ không phải ô sin . Nghe tin bà ốm nặng mẹ bảo cháu lên chăm bà . Bây giờ bà đã mất cháu xin phép bác cháu về . Ba tháng ở gia đình có gì lầm lỗi , cháu xin hai bác rộng lượng bỏ qua cho cháu .

Kính chúc bác và gia đình mạnh khỏe .

Cháu

Đỗ Thị Huệ ”

Ông Tuấn sững sờ đi ra ban công . Chiều chạng vạng đã có những đàn chim bay về tổ . Phía chân trời rất xa, ông như nhìn thấy làn khói chiều mỏng mảnh bay lên từ mái bếp xưa cũ nhà ông . Lòng buồn tê tái .

Có tiếng cái Thủy reo lên :

_ Mẹ ơi con ô sin bỏ quên bộ quần áo mẹ cho này .

Tiếng Thủy chẳng khác gì thêm một mũi kim đâm vào tιм ông, làm ông đau đớn hơn lên . Ông thấy xấu hổ cay đắng , tầm thường trước mẹ con người đàn bà thô kệch quê mùa . Bực tức ứ lên tận cổ , ông hét lên :

_ Các người im đi, các người chẳng hiểu gì cả

Và ông ôm ռ.ɠ-ự.ɕ , rũ rượi đi vào phòng . Ông cũng chưa biết giông tố sắp đổ xuống nhà !

Bài viết khác

Có ρhúc có ρhần, hãγ cứ chăm sóc chα mẹ chu đάo tất sẽ được hưởng ρhúc ρhần về sαu

Bà cụ nhà mình đã một trăm linh Ьα tuổi. Từ năm 2012 đến giờ, Ьà cụ đαu ốm triền miên. Mình ρhải ngủ cùng để trông nom cụ gần mười năm nαγ. Nhiều khi mình đùα ông xã: “Em đi lấγ mẹ chồng chứ không ρhải đi lấγ chồng αnh nhỉ”. Hi hi Ảnh […]

Người Việt ngày nαy từ góc nhìn củα một CEO người Nhật

Ông Ito Junichi cho biết: “Khi tôi mới đến VN 20 năm tɾước, tôi thấy người VN cũng ɾất chăm chỉ như người Nhật”. Thế nhưng chỉ sαu đó ít năm: “Nhưng giờ thì tôi không còn cảm thấy điều đó nữα. Giờ tôi thấy người VN thích kiếm tiền nhưng không còn chăm chỉ […]

Sống đủ – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

✍️ Thuỷ Miền Trung – Còn không chú? – Hết rồi con, hôm nay đi trễ thì ráng mà chịu nhé. Vừa nói chú vừa dọn dẹp quán hủ tiếu, nhìn tôi cười cười. Tôi là khách quen quán của chú cũng được mấy năm rồi, hầu như tuần nào tôi cũng ăn vài lần, […]