Đôi kính 4

ĐÔI KÍNH

Phạm Thị Xuân

CHƯƠNG 4

Thế rồi ngày thi cũng đã đến. Buổi chiều trước đó, Tùng và Nhàn được bác Trương chở ra Phòng Giáo dục huyện tập trung. Hai đứa cùng các bạn khác nghe thầy giáo, trưởng phòng, dặn dò lần cuối trước khi lên đường tham gia cuộc thi học sinh giỏi tỉnh lớp năm. Sau đó, một chiếc xe của Phòng Giáo dục huyện chở đoàn học sinh vào thành phố. Đi theo đoàn có hai thầy cô phụ trách. Tùng đi xe không quen, cậu ta ói suốt dọc đường, may mà bác Hà đã chuẩn bị sẵn bì ni lon. Nhàn cứ nhìn cậu bạn lo lắng. Tới nơi, mặt Tùng tái nhợt, thấy thương.

Cả đoàn được đưa đến một khách sạn nhỏ, cả mười đứa và hai thầy cô chỉ được bố trí chung hai phòng. Phòng không rộng lắm, có kê hai chiếc giường rộng. Bọn con gáι đến sáu đứa, với thêm cô giáo nữa, ở chung một phòng. Thầy và bốn đứa con trai còn lại ở phòng còn lại. Phải tiết kiệm thế, vì kinh phí của phòng giáo dục khá hạn hẹp. Hơn nữa, bọn chúng chỉ ở một đêm một ngày thôi rồi sẽ trở về, chẳng sao cả.

Trước khi đi, thầy hiệu trưởng trường Nhàn có phát cho mỗi đứa hai chục ngàn. Mẹ Nhàn cũng dúi vào tay nó tờ mười ngàn đồng. Nhưng Nhàn không hề đụng đến số tiền ấy. Tiền ăn ở đã có phòng giáo dục lo. Nhàn sẽ để dành tiền ấy lại để mua kính. Lúc nào Nhàn cũng nghĩ đến đôi kính cận như một ước mơ cần đạt được. Thời gian sau này, khi có dịp đi ngang qua quầy kính mắt của Sương, Nhàn đều ghé vào. Mẹ Sương cho biết giá kính cận loại rẻ nhất chỉ năm chục ngàn, nếu có tiền mua loại tốt hơn thì cả trăm ngàn hoặc hơn nữa.

Sau khi ăn tối xong, ở trong phòng bí bách quá, Nhàn và các bạn được phép đi dạo một ʋòпg những con đường ở gần khách sạn. Cảnh thành phố về đêm thật nhộn nhịp. Dưới ánh đèn né-on sáng lóa, người và xe cộ qua lại tấp nập. Các cửa hàng, các tiệm hàng tạp hóa,.. vẫn mở cửa, đèn điện sáng trưng, người mua kẻ bán đông đúc. Tiếng động cơ xe, tiếng rao hàng đêm, tiếng người cười nói tạo thanh những âm thanh lạ tai. Nhàn nghe không quen, nhưng vẫn thấy thú vị. Đến một cửa hàng sách, cả bọn kéo nhau vào. Đứa nào cũng moa một quyển sách làm kỷ niệm. Nhàn chọn mãi, cuối cùng cũng mua một quyển truyện tranh Doremon tặng cho hai đứa em. Tùng mua đến bốn quyển Chín viên ngọc rồng. Cậu đưa cho Nhàn một quyển:

-Nhàn cầm quyển này đi. Tùng tặng Nhàn đấy.
Nhàn hơi ngạc nhiên:
-Nhàn không lấy đâu!
Tùng cứ dúi quyển sách vào tay Nhàn:
-Nhàn nhận đi. Quà tặng may mắn đó. Chúc Nhàn ngày mai làm bài thật tốt.
Nhàn hơi cảm động, không từ chối nữa. Tùng mỉm cười:
-Thế mới là bạn bè chứ.

Nhàn cũng cười:
-Cám ơn Tùng nha. Nhàn cũng chúc Tùng như vậy.
Rồi Nhàn ngập ngừng nói thêm:
-Tùng say xe thế có ảnh hưởng gì không?
Tùng hơi thẹn:
-Không sao, Tùng khỏe rồi!

Rời cửa hàng sách, cả bọn đi dọc theo con đường có hai hàng phượng vĩ dày lá. Nhàn nhìn lên, vài chùm phượng nở sớm khoe sắc trong bầu trời đêm. Nhàn như nghe có mùi hương phảng phất trong gió. Ở đây, đêm thật đẹp.

Đúng chín giờ, cả bọn quay về khách sạn như lời hẹn với cô giáo. Cô giáo các em học sinh phải đi ngủ sớm để sáng mai đầu óc thanh thản, làm bài tốt hơn. Nằm tгêภ chiếc giường lạ, lại được trải nệm, Nhàn cứ trằn trọc không sao ngủ được. Giá như thời gian qua, mẹ đừng bị Ьệпh thì Nhàn đã có nhiều thời gian học tập hơn. Giá như Nhàn có một đôi kính cận thì Nhàn đã không phải nhức đầu, căng mắt ra nhìn các con chữ, con số. Lan man với những suy nghĩ vẩn vơ, cuối cùng Nhàn cũng ngủ được. Trong giấc mơ, Nhàn thấy cô Lan mặc một chiếc váy như cô tiên trong phim cổ tích. Cô đội một chiếc vương miện sáng lấp lánh, tay cầm một chiếc đũa vàng sáng chói. Giọng cô dịu dàng:

-Nhàn, cô sẽ cho con một điều ước. Con muốn ước gì nào?
Nhàn có nhiều ước mơ lắm nhưng trong nhất thời, Nhàn chưa nghĩ ra nên ước điều gì. Nhàn đã từng mong muốn gia đình mình bớt nghèo, mong có một chiếc xe đạp để đi học. Nhàn cũng ước mơ đạt kết quả cao trong học tập, một đôi kính cận đeo mắt. Nhàn ρhâп vân. Cô Lan khích lệ:
-Em muốn ước gì, hãy nói cho cô nghe. Nhưng nhớ, chỉ một điều thôi nhé, điều gì thiết thực nhất ấy.

Nhàn suy nghĩ thật nhanh. Cuối cùng Nhàn quyết định:
-Cô ơi, bây giờ em chỉ ước có một đôi kính cận thôi.
Cô Lan hơi ngạc nhiên:
-Điều ước của em giản dị thế thôi à? Sao em không ước giàu sang, thi đạt giải nhất…?

Nhàn mỉm cười:
-Ngày mai em thi, em chỉ ước có đôi kính giúp em khỏi điều tiết mắt, như vậy thì kết quả thi tốt hơn ạ. Em cũng mong giàu sang, nhưng em không dám tham lam ạ!
Cô Lan mỉm cười:
-Em hãy nhận món quà của mình nhé.

Cô Lan dùng chiếc đũa vẽ một ʋòпg tròn trong không trung. Tức thì một đôi kính gọng vàng xinh xắn hiện ra. Cô lan đưa cho Nhàn. Nhàn cầm lấy kính, nâng niu trân trọng. Sau đó, Nhàn từ từ đeo lên mắt. Chao ơi, sao mà vừa vặn thế, sao mà nhìn rõ thế. Trong giấc ngủ, mặt Nhàn sáng bừng lên. Chợt có tiếng cô giáo gọi:
-Các em ơi, dậy thôi.

Nhàn giật mình mở mắt. Thì ra chỉ là giấc mơ. Nhàn thấy bàng hoàng luyến tiếc. Nhưng dẫu sao đây cũng là một điềm may, Nhàn phấn chấn với suy nghĩ ấy.

Bước vào phòng thi, Nhàn thấy hồi hộp nhưng không còn lo lắng nữa. Đề thi không khó sao với sức của Nhàn. Ngòi bút chạy đều tгêภ trang giấy. Nhàn mải miết làm bài cho đến khi thầy giám thị coi thi cho biết năm phút nữa là nộp bài, Nhàn mới nghỉ tay. Bài cũng vừa làm xong. Nhàn thở phào nhẹ nhõm, nó đọc lại bài một lần rồi đợi thầy giám thị gọi đến tên mình. Lòng Nhàn tràn đầy tin tưởng và hy vọng.

Buổi chiều, đề thi toán khó hơn. Nhàn cố gắng lắm cũng chỉ làm được ba bài, còn bài hình học, Nhàn nghĩ mãi không ra. Cô bé ngồi bên cạnh Nhàn cắn bút loay hoay mãi, rồi hỏi Nhàn:
-Bạn làm bài số hai chưa, bày cho mình với.

Nhàn định trả lời thì cô giám thị đã nhắc nhở:
-Các em trật ʇ⚡︎ự, không được trao đổi bài nhé.
Nhàn đành im lặng. Cô bé liếc nhìn cô rồi lại cúi xuống, di di cây bút. Nhàn lại suy nghĩ về bài toán còn lại, nhưng cuối cùng vẫn không giải được.

Nộp bài thi xong, Nhàn lững thững đi ra phía cổng trường. Cả bọn đang đứng chờ Nhàn. Cô Lan hỏi:
-Chiều nay các em làm bài được không?
Mấy đưa nhao nhao:
-Đề toán khó cô ơi!
Cô Lan lại hỏi:
-Các em làm được mấy bài?

Cô quay sang Tùng;
-Tùng thì thế nào?
Tùng nhíu mày:
-Em làm hết nhưng không có thời gian dò lại, không biết có sai sót gì không.

Cô Lan mỉm cười:
-Sao hôm nay giảm ʇ⚡︎ự tin thế?
Tùng cười cười, gãi gãi đầu:
-Tại đề hơi lạ, mà khó cô à, em nghĩ mãi mới ra.

Tùng là đứa giỏi toán nhất lớp mà phát biểu thế, cô Lan có phần hơi thất vọng. Lúc đó Dũng, Mạnh, Hảo mới nhao nhao:
-Em làm được hai bài thôi cô.
Cô quay sang Nhàn:
-Còn em thì sao?

Nhàn cúi đầu, nét mặt buồn buồn:
-Em chỉ làm được ba bài.
Cô Lan an ủi:
-Ba bài cũng được, miễn là trúng. Thế các em giải thế nào, nói cô xem nào.

Cô vừa nói đến đó thì ba mẹ Tùng xuất hiện. Có lẽ vì Tùng say xe ô tô nên ba mẹ cậu ấy đến đón. Tùng chạy đến bên mẹ, nét mặt hớn hở. Nhàn nghe thấy tiếng bác Hà:
-Thi xong rồi hả con. Ngày hôm qua chắc say xe dữ lắm.
Tùng cười:
-Say nhưng không sao đâu mẹ, tới nơi là con khỏe lại liền.

Bác Hà thở ra:
-Mẹ đã nói để ba đưa đi mà không chịu
-Con đi với bạn cũng vui mà!
Nhìn cảnh mẹ con Tùng, Nhàn chợt thấy chạnh lòng. Nhàn nghĩ đến mẹ. Giờ này, có lẽ mẹ đang mong và lo lắng cho Nhàn.
Mẹ Tùng đã nhìn thấy Nhàn. Bà mỉm cười:
-Nhàn sao có vẻ mệt mỏi thế cháu?

Nhàn gượng cười:
-Dạ, cháu không sao ạ!
Mẹ Tùng định nói thêm câu gì nhưng bác Trương đã giục:
-Chào cô giáo rồi về thôi em, bọn nhỏ đang đợi ở nhà!

Mẹ Tùng khẽ gật đầu. Bà quay sang Nhàn:
-Thế Nhàn về cùng đoàn nhé!
-Dạ!

Sau khi chào cô giáo, cả nhà Tùng cùng lên xe. Tùng giơ tay vẫy tạm biệt Nhàn. Nhàn nhìn theo cho đến khi bóng họ khuất xa. Nhàn hơi ngạc nhiên, không hiểu sao mẹ Tùng không hề hỏi Tùng thi thế nào. Dường như bác ấy không quan trọng kết quả thế nào, hoặc bác ấy quá ʇ⚡︎ự tin vào khả năng của Tùng. Dù sao, Tùng cũng thật hạnh phúc.

(Còn tiếp)

PTX

Bài viết khác

Thằng Hỉ về quê – Câu chuyện ấm lòng đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Nó tên là thằng Hỉ. Tên giấy tờ đàng hoàng chớ không ρhải tên kêu chơi đâu, Tɾần Văn Hỉ. Bởi vì thằng αnh nó lỡ tên Tɾần Văn Hoαn nên nó mαng cái tên không được đẹρ đó, nó là đứα út tɾong 4 αnh em: Giα – Khαng – Hoαn – Hỉ. Quê […]

Bức thư gửi cho thượng đế – Xúc động câu chuyện ý nghĩα sâu sắc đầy nhân văn

Năm 1963, một cô bé tên Mαɾy Benny viết thư cho “Diễn đàn báo Chicαgo”, bởi vì cô bé thật sự không hiểu, tại sαo cô giúρ mẹ đem bánh ngọt đã nướng chín dọn lên bàn cơm, luôn chăm chỉ dọn dẹρ nhà cửα, học luôn được điểm cαo thì chỉ nhận được một […]

Anh ấy là người bình thường mẹ ạ – Câu chuyện ý nghĩα về chàng trαi có trái tim nhân hậu

Một bà cụ nặng nhọc lê bước trên ρhố. Bà cụ đi chân đất. Trên tuyết, một đôi trẻ, tαy ҳάch lỉnh kỉnh những túi to – vừα nói chuyện vừα cười đến nỗi không để ý thấy bà cụ…     Một người mẹ dẫn hαi đứα con nhỏ tới nhà bà ngoại. Họ […]