Đôi kính 3
Phạm Thị Xuân
CHƯƠNG 3
Nhàn hσảпg hốϮ kêu lên:
-Mẹ ơi! Mẹ đi đâu rồi?
Bà nội từ dưới bếp đi lên. Giọng bà buồn buồn:
-Mẹ con bị ʋιêм ruột thừa, ba con đưa đi Ьệпh viện để mổ rồi!
Nhàn lo lắng hỏi:
-Ba mẹ con đi từ bao giờ hả bà?
Bà thở dài:
-Ba mẹ con đi từ chiều.
Nhàn lại hỏi:
-Bà ơi, sao biết mẹ con bị ruột thừa hả bà?
Bà nội vén mấy sợi tóc bạc lòa xòa tгêภ trán rồi thủng thẳng nói:
-May có bác Hà qua khám giúp, nghi ruột thừa nên bảo ba con đi gấp. Bây giờ chắc đã mổ xong rồi.
Lúc đó, bé Hạnh và cu Phúc vừa đi học về tới. Hai đứa dáo dác nhìn quanh. Bé Hạnh hỏi:
-Bà ơi, mẹ cháu đỡ đau chưa?
Bà nội không trả lời câu hỏi của cháu, bà bảo:
-Hai đứa vào tắm rửa rồi ăn cơm.
Thằng Phúc chạy vào nhà, nó vén màn phòng mẹ lên:
-Bà ơi, mẹ đâu rồi?
Bà đành cho chúng biết:
-Mẹ Ьệпh, đi Ьệпh viện rồi.
Thằng Phúc khóc ré lên. Nhàn dỗ dành em:
-Phúc nín đi, đừng khóc nữa. Phúc ngoan, ngày mai chị sẽ dẫn vào Ьệпh viện thăm mẹ.
Phúc đưa tay áo lên lau nước mắt. Nó nhìn Nhàn:
-Thật chị nhé!
Nhàn gật đầu. Nhàn dẫn em lui nhà sau để tắm rửa cho em. Nhàn hỏi bà:
-Bà ơi, chị An đâu ạ?
Bà nội lại thở dài:
-Nó đi theo ba con vào Ьệпh viện rồi. Mà sao lâu quá không thấy có đứa nào về?
Ba chị em tắm rửa xong, Nhàn phụ với bà dọn cơm. Nhàn thẫn thờ nhìn hai đứa em vẫn ngây thơ ăn cơm ngon lành. Nét mặt Nhàn đầy vẻ lo âu, căng thẳng. Không biết mẹ sao rồi, có được mổ chưa. Bệnh phải mổ chắc tốn tiền nhiêu, ba nó có tiền để nộp không.
Nét mặt Nhàn chỉ giãn ra khi ba Nhàn về đến nhà. Vẻ mặt ba trông hơi hốc hác, nhưng ông mỉm cười nhìn mấy đứa đang ngồi ăn cơm. Bà nội hồi hộp hỏi:
-Mẹ chúng nó sao rồi?
Ba Nhàn thở phào:
-Mổ xong rồi mẹ ạ!
Bà lại hỏi:
-Thế nó tỉnh chưa?
Ba Nhàn lắc đầu:
-Dạ, chưa. Nhưng bác sỹ bảo tình hình mẹ bọn trẻ đã ổn.
Bà nội nhíu mày:
-Thế sao con không ở lại với nó?
Ba Nhàn gãi gãi đầu:
-Cô ấy đang nằm trong phòng hồi sức, người ta có cho người nhà vào đâu. Với lại, có con An ở lại rồi, con đã cho nó xuống căng-tin ăn tối rồi. Con về lấy đồ, ăn cơm rồi quay lại đổi cho con An về.
Bà nội lưỡng lự một lúc rồi ái ngại hỏi:
-Thế tiền nong thì thế nào?
Ba Nhàn thở ra:
-Nhờ bác Trương bảo lãnh. Mà các bác sỹ, γ tά ở Ьệпh viện thấy cũng tốt, mẹ à. Trước khi về, bác Trương có gửi lại cho kíp trực.
Bà nội gật đầu:
-Thế thì tốt quá. Nhưng có phiền người ta không con?
Ba Nhàn mỉm cười:
-Không sao đâu mẹ. Tình làng nghĩa xóm mà!
Nhàn bưng cơm lên cho ba. Nhàn đặt mâm cơm xuống bộ phản, ngước nhìn ba:
-Ba cho con vào thăm mẹ ba nhé!
Hai đứa em Nhàn cũng đòi đi. Ba nhàn gạt đi:
-Tất cả ở nhà, mẹ đã tỉnh đâu mà đòi đi. Vài bữa, mẹ khỏe rồi ba sẽ cho vào thăm.
Cả mấy đứa xịu mặt xuống. Ba Nhàn dặn:
-Tối nay ba mẹ không có ở nhà. Hai đứa phải nghe lời chị Nhàn. Sáng mai đi học bình thường nghe không.
Nói xong, ba ăn vội chén cơm rồi lấy đồ bà nội đã soạn sẵn, vội vã đi ngay.
Đêm đó, Nhàn không ngủ được. Hai con mắt cứ mở chong chong. Nhàn thở dài, cứ mong sao cho trời mau sáng. Nhất định, ngày mai Nhàn sẽ vào Ьệпh viện thăm mẹ.
Mẹ nằm Ьệпh viện được một tuần thì bác sỹ cho về nhà. Tuy thế, mẹ vẫn còn yếu lắm. Người ta bảo người mới ốm dậy không nên tiếp xúc với tre nứa vì sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe. Do đó, bà nội nhất định không cho mẹ làm công việc đan lát. Từ ngày mẹ Ьệпh, tất cả mọi việc trong nhà, An và Nhàn phải chia nhau gánh vác để ba còn làm việc đồng áng. Có mẹ, mọi việc cứ nhẹ tênh. Bây giờ mẹ ốm, hai chị em Nhàn mới biết mẹ đã phải vất vả đến thế nào. Nhàn thương mẹ lắm.
Hai đứa vẫn đi học bình thường. Ban ngày, ba làm việc đồng, nhưng đến tối, ba cũng tranh thủ đan thêm ít cái rá, cái rổ, kiếm thêm ít tiền. Thỉnh thoảng, An và Nhàn cũng phụ ba. Nhưng ba chỉ muốn làm một mình để các con có thời gian học tạp.
Cũng gần đến ngày thi học sinh giỏi tỉnh rồi, Nhàn lo lắm. Không biết kết quả sẽ thế nào. Nhìn Tùng lúc nào cũng đầy vẻ ʇ⚡︎ự tin, Nhàn thấy thèm được như Tùng lắm. Hai đứa cùng được sinh ra và lớn lên tгêภ cùng một mảnh đất nhưng mỗi đứa có một hoàn cảnh khác nhau. Nhà Tùng khá giả, Tùng chỉ việc học cho tốt thôi. Tuổi thơ Tùng đầy ắp tiếng cười, không hề biết đến sự thiếu ăn thiếu mặc. Nhàn ʇ⚡︎ự thấy thương cho mình.
Chiều nay, mẹ có vẻ khỏe hơn. Dáng đi của mẹ đã hết lom khom. Mẹ bắt đầu dậy chuẩn bị làm cơm tối, mặc dù bà nội lên tiếng phản đối. Mẹ mỉm cười:
-Con khỏe nhiều rồi mẹ ạ!
Bà nội không bằng lòng:
-Cứ nghĩ ngơi cho khỏe hẳn đi. Sau này, tha hồ mà làm, không ai dành đâu.
Rồi bà giả vờ làm mặt giận:
-Hay là con chê mẹ với mấy đứa nấu ăn không ngon?
Mẹ vẫn nhẹ nhàng:
-Con biết mẹ không phải nghĩ thế. Nhưng con khỏe thật rồi mẹ à. Cứ nằm mãi con thấy mệt và lóng cóng thế nào ấy.
Bà nội bật cười:
-Thôi, thôi, thế con muốn làm gì thì làm đi.
Nhàn vào bếp phụ với mẹ nhưng mẹ gạt đi:
-Con lên nhà học bài, làm bài đi. Gần thi rồi đó.
Nhàn nũng nịu:
-Tối con sẽ học, mẹ nhé!
Mẹ lắc đầu:
-Con lên nhà học đi. Có con ở đây, mẹ càng vướng tay vướng chân hơn. Con mà thi có giải, mẹ vui lắm.
Nhàn lúc lắc hai bím tóc:
-Nhưng nếu không có giải thì sao hả mẹ?
Mẹ xoa đầu Nhàn:
-Con phải ʇ⚡︎ự tin chứ. Chưa ra trận mà đã chủ bại à? Nhưng nếu con đã cố gắng mà không có giải cũng được, không sao đâu.
Nhàn nhìn mẹ:
-Vậy lúc đó mẹ có buồn không?
Mẹ mỉm cười:
-Buồn gì chứ? Mẹ biết con đã cố gắng, thế là được con à.
Nghe mẹ nói thế, Nhàn càng thương mẹ hơn. Bà ngoại bảo ngày xưa mẹ học giỏi lắm, nhưng học hết lớp năm thì phải nghỉ học. Ông ngoại mất sớm, mình bà ngoại không xoay xở nuôi ba đứa con ăn học. Mẹ là chị lớn, mẹ phải hy sinh cho hai cậu em còn nhỏ. Bởi thế, bao giờ mẹ cũng mong các con học hành đến nơi đến chốn. Được cái, chị em Nhàn đứa nào cũng sáng dạ. Dù phải làm việc phụ giúp ba mẹ, đứa nào cũng đạt thành tích cao trong học tập.
Tối hôm đó, Nhàn thức khuya hơn mọi ngày. Ý nghĩ làm mẹ vui khích lệ Nhàn, giúp Nhàn lấy lại lòng ʇ⚡︎ự tin. Nhàn học thuộc bài nhanh chóng, những bài toán cô giáo cho về nhà dường như dễ hơn với Nhàn. Nhàn nhìn sang nhà bên. Ánh sáng từ phòng học của Tùng hắt ra một màu xanh dịu mắt. Vậy là Tùng vẫn còn thức. Nhàn muốn sang nói chuyện với Tùng nhưng đã khuya lắm rồi. Bây giờ, Nhàn không thấy ganh tỵ với Tùng nữa. Tùng thật xứng đáng với những kết quả cậu ta đạt được. Với lại, tuy nghèo nhưng nhà Nhàn sống đầm ấm, thuận hòa, Nhàn còn ước mong gì hơn.
(Còn tiếp)
PTX