Đôi kính 1

Tác giả: Phạm Thị Xuân

CHƯƠNG 1

Buổi sáng mùa xuân trời còn se se lạnh. Mặt trời dần nhô lên, chiếu ánh nắng dịu dàng xuống cho vạn vật. Có tiếng gà ai gáy muộn vang lên râm ran trong xóm “ò ó o…ò ó o”. Nhàn giục An đi nhanh kẻo trễ chuyến đò sớm.

Quê Nhàn là một làng nhỏ ven sông Bồ, có cái tên cũng rất thơ mộng, làng Hạ lang. Từ quê muốn sang thị trấn kế bên thì đi bằng đường sông là gần nhất, còn nếu muốn đi bằng đường bộ thì phải ʋòпg lên tгêภ cũng phải mất mười cây số. Trong ba bến đò đưa khách sang sông, bến đò giữa là nơi mọi người đi lại nhiều nhất. Bến đò gần như nằm giữa làng, do đó nó mới mang cái tên mộc mạc bình dị đến vậy. Hai chị em Nhàn dắt tay nhau đi tгêภ con đường nhỏ dẫn xuống bến đò. Đầu đường là hai bụi tre già xanh tốt. Hai bên đường, hai hàng cây bạc hà mới trồng chưa được bao lâu, nay đã cao quá đầu người lớn. Ven bờ sông, một cây sung to lớn sừng sững uy nghiêm với bao truyền thuyết được dân làng thêu dệt nên. Tán lá cây to in bón xuống dòng sông che rợp cả một vùng. Rễ cây to, xù xì bò cả lên mặt đất tạo thành những hình thù kỳ dị. Bà nội Nhàn bảo cây đã hàng trăm tuổi. Lúc bà nội còn bé tí, bà đã thấy cây sung to lớn như bây giờ rồi. Trải qua bao chuyển biến thăng trầm, cây sung vẫn tồn tại hiên ngang như một chứng nhân lịch sử. Chị em Nhàn ngồi tгêภ rễ cây sung để đợi đò.

Từ bên này sông qua bên kia sông không rộng lắm. Nhiều thanh niên đã từng bơi qua bơi về một cách dễ dàng, nhất là vào mùa hè. Nếu như có chiếc cầu bắc ngang, có lẽ Nhàn chỉ chạy trong năm phút là đến được bên kia. Nhưng chiếc cầu vẫn chỉ là ước mơ, còn bao lâu nay dân làng vẫn phải qua lại bằng đò. Đò được chèo tay, không gắn máy nổ. Giữ cho dòng nước luôn được xanh trong. Cứ khoảng hai mươi phút lại có một chuyến đò. Nhàn nhìn ra phía trước, con đò từ bên kia đã đi quá nửa lòng sông. Có thể nghe thấy tiếng nước vỗ nhè nhẹ vào mạn thuyền. Nhàn hít một hơi dài, cảm thấy lòng nhẹ nhõm. Từ hôm qua, Nhàn đã xin phép mẹ được đi chợ cùng chị và mẹ đã đồng ý.

Đò đã vào bến. Sau khi những người khách dưới đò lên bờ, chị em Nhàn cùng những người khách tгêภ bến vội vã xuống đò. Có vài người mang rau, trái cây, lại có người mang theo cả gà vịt qua chợ Tứ Hạ bán. Một số người còn mang theo cả xe đạp, xe honda nữa. Khi ai nấy đã ngồi yên chỗ, bác Hai lái đò quay mũi đưa đò ra khỏi bến. Cứ nhìn làn da ngăm đen dạn dày sương gió và đôi bàn tay đưa mái chèo nhịp nhàng, dẻo dai của bác Hai cũng đủ biết cuộc đời của bác gắn liền với sông nước đã lâu. Một người khách cùng chèo phụ với bác. Ở vùng quê Nhàn vẫn thế, hầu như ai cũng biết chèo đò và không ngần ngại phải chèo phụ khi qua sông.

Chiếc đò nhẹ nhàng di chuyển tгêภ sông. Gần mười phút sau, đò đã sang bến bên kia. Bác Hai lấy một cây sào chống xuống nước để giữ cho đò được cố định. Sau đó, bác bắc tấm ván cho mọi người đi lên dễ dàng hơn, nhất là người có xe. Chị em Nhàn cùng đoàn người ra khỏi đò. An nói với bác Hai:

-Bác ơi, lúc về chúng cháu sẽ trả tiền một thể luôn nhé bác!
Bác Hai gật đầu dễ dãi:
-Ừ, hai đứa cứ đi đi.
Nhàn tung tăng chạy lên phía trước, để lại An phía sau. An nhăn mặt gọi:
-Nhàn ơi, đợi chị với!

Nghe tiếng chị, Nhàn quay mặt lại, nheo mắt trêu chị. Tuy thế, Nhàn cũng đứng lại đợi. Nhàn rướn ռ.ɠ-ự.ɕ hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra khoan khoái. Nét mặt nó sáng bừng lên niềm vui. Không khí trong lành buổi sáng càng tăng thêm sự phấn khởi của Nhàn. Nhàn mỉm cười một mình.
An đã đi lên kịp với Nhàn. Nhìn vẻ mặt hớn hở của cô em gáι, An ngạc nhiên hỏi:
-Có gì mà Nhàn vui thế?
Nhàn lắc lắc hai bím tóc:
-Đâu có gì!
An bĩu môi:
-Sao chị thấy em cười?

Nhàn quay sang nhìn chị:
-Em cũng không biết. Có lẽ do được sang đây cùng chị!
Nói xong, Nhà cười to hơn. An mắng yêu em:
-Con nhỏ này, được cái…nịnh là giỏi!

Đi hết con đường đất đỏ, hai chị em đã ra đến đường quốc lộ. Từ đó, chúng đi ngược lên phía tгêภ, đi về phía chợ thị trấn. Chợ khá lớn, được nhóm họp cả ngày, nhưng đông nhất vào buổi chiều. Mặc dù vậy, bây giờ, kẻ mua người bán, chỗ nào cũng đông đúc, nhộn nhịp. Dọc hai bên chợ, nhiều gian hàng mới mọc lên nhưng cũng đã khá đông khách. Ở chợ này, hầu như muốn mua gì cũng có. Chẳng bù với chợ quê Nhàn, chủ yếu bán những hàng nhu yếu phẩm cần thiết, rau quả, ϮhịϮ cá mà thôi.

Đến gần hiệu kính mắt Trường An, Nhàn đứng lại. Nhàn tần ngần nói với An:
-Chị vào chợ mua đồ đi. Em đứng đây đợi chị, chị nhé!
An tròn xoe mắt kinh ngạc:
-Thế em không vào chợ à?
Nhàn gật đầu, mắt chăm chú nhìn vào quầy đựng kính mắt. An lại hỏi:
-Em đứng đây làm gì? Em đợi ai à?

Nhàn nhìn chị, ngập ngừng:
-Em không đợi ai cả. Em muốn…xem kính thôi chị ạ!
An vẫn ngớ ngẩn:
-Xem kính? Kính thì có gì mà xem?
An buộc miệng nói vậy nhưng nhìn vẻ mặt Nhàn, An chợt nhớ ra. Ờ há, sao mình vô tâm đến vậy, An nghĩ thầm như vậy. Nó nhìn em gáι với ánh mắt đồng cảm:

-Thôi, vậy em ở đây chờ chị nhé. Chị mua đồ xong sẽ ra ngay.
Nhàn gật đầu lia lịa. Đi được mấy bước, An quay lại dặn:
-Đừng đi đâu nghe Nhàn!
-Dạ!

Nhàn mỉm cười vì sự lo xa của chị. Nhàn còn muốn đi đâu nữa chứ. Mục đích của Nhàn khi sang đây là ngắm thỏa thích những đôi kính đẹp đẽ mà thôi.

Nhàn rón rén tiến lại gần hiệu kính mắt. Bên trong cửa hiệu có hai quầy bằng mi ca trong suốt, bên trong chứa đủ loại kính to, nhỏ, gọng đen, gọng vàng. Có vài người khách đang thử kính và mặc cả giá với bà chủ hiệu. Nhàn mong sớm có ngày Nhàn cũng đàng hoàng bước vào mua kính như vậy. Vẻ mặt Nhàn bỗng buồn hẳn đi. Nhàn đưa đôi mắt thèm thuồng nhìn vào một đôi kính gọng đen nhỏ nhắn mà Nhàn nghĩ là kính cận. Nhàn tiến vào quầy kính lúc nào không rõ.

Hình minh họa

Nhàn bị cận thị đã hơn một năm nay. Thời gian sau này, mắt nó nhìn càng lúc càng kém đi, chỉ nhìn được những gì ở gần, còn ở xa, nó chỉ thấy mờ mờ. Trong lớp học, Nhàn ngồi ở bàn thứ hai. Vậy mà có nhiều hôm, nó chép sai bài. May mà cô giáo đã phát hiện ra, cho Nhàn lên ngồi ở bàn đầu. Mẹ Nhàn biết chuyện, hứa sẽ mua kính cho nó.

Nhà Nhàn nghèo. Ba mẹ Nhàn chủ yếu sống bằng nghề làm ruộng. Những ngày rảnh việc đồng áng, ba mẹ Nhàn làm thêm nghề đan lát các dụng cụ như rổ, rá, thúng…, đó là nghề gia truyền của mẹ. Ba mẹ Nhàn quanh năm đầu tắt mặt tối, ít lúc nào thấy được ngơi tay. Mẹ Nhàn còn nuôi thêm con heo nái, hai con heo ϮhịϮ. Vừa rồi, ba Nhàn còn mua thêm bầy vịt ba chục con về nuôi, mẹ Nhàn càng vất vả thêm. Làm cật lực như thế nhưng cũng phải tằn tiện lắm, mẹ Nhàn mới trang trải đủ mọi khoản chi tiêu trong nhà. Có khi túng quá, mẹ còn phải mượn tạm tiền của bà ngoại. Bà ngoại cũng không giàu có gì nhưng rất thương yêu con cháu. Thỉnh thoảng, bà ngoại cũng dấu cậu mợ Phước, cho chị em Nhàn ít tiền ăn sáng.

Nhàn có bốn chị em. Nhàn là con thứ hai, sau chị An. Kế đó là bé Hạnh và sau cùng là cu Phúc. Ba mẹ Nhàn đặt tên cho các con là AN NHÀN HẠNH PHÚC, ý là mong muốn cho các co sau này có cuộc sống thoải mái sung sướиɠ. Hiềm một nỗi, do nhà nghèo và đông con, ý nguyện của ba mẹ Nhàn vẫn chưa thực hiện được. Ba mẹ Nhàn cũng không hề than van, vì muốn có nếp có tẻ mà nhà ngày càng nghèo túng như vậy. Hàng ngày, trừ cu Phúc mới bốn tuổi chưa làm được gì, còn ba chị em Nhàn phải cùng ba mẹ làm đủ mọi việc. Nhàn còn kiêm luôn việc chăn vịt ngoài đồng. Lúc Nhàn đi học, ba sẽ làm thay cho Nhàn. Nhà Nhàn còn có bà nội. Bà nội đã già, lại hay đau ốm, nên mẹ Nhàn không để bà phải làm việc gì.

Tuy nghèo thế nhưng cả mấy chị em Nhàn đều được đi học và đứa nào cũng học giỏi. Năm nay, An học lớp bảy, Nhàn học lớp năm và Hạnh học lớp hai. Mỗi năm học, mỗi đứa đều có phần thưởng là tập vở nên đầu năm, mẹ Nhàn đỡ phải tốn tiền mua. Có năm, Nhàn còn được thưởng vải may áo quần nữa. Năm ngoái, Nhàn được giải ba học sinh giỏi cấp huyện, cả nhà đều vui mừng và hãnh diện.
Cách đây một tháng, Nhàn nhận được suất học bổng dành cho học sinh nghèo vượt khó là một trăm nghìn đồng. Nhàn mừng thầm, nó nghĩ thế nào ba nó cũng đưa nó đi đo mắt và mua kính cận cho nó. Nhận được tiền rồi, ba Nhàn cũng đưa Nhàn qua thị xã, đến tận Ьệпh viện khám mắt theo diện bảo hiểm y tế cho nó. Bác sỹ mắt khám cẩn thận, bảo Nhàn cận thị đến ba dộ rưỡi. Nhàn không biết như vậy là có cận thị nặng không mà nghe bác sỹ tư vấn cần mua kính cận gấp cho nó. Ba Nhàn ra hiệu kính, hỏi giá cả. Cũng là kính cận nhưng giá lại rất khác nhau làm ba Nhàn thấy lúng túng. Mua cái giá rẻ thì sợ không bảo đảm, mua loại giá mắc thì lại tiếc tiền. Sau một hồi do dự, ba Nhàn bảo con gáι:
-Thôi, thư thư ít bữa, ba mua cho cái kính tốt.
Nhàn nhìn ba:
-Ba mua cái kính nào rẻ tiền cũng được ba à!

Ba Nhàn lắc đầu:
-Mua loại rẻ tiền rồi biết chất lượng ra sao, dùng được mấy bữa. Thôi, con nghe lời ba đi.
Nhàn vẫn rất thích kính nhưng ba đã bảo vậy, nó đành riu ríu nghe theo. Sau này, Nhàn mới biết, ba không mua kính ngay vì để tiền mua bầy vịt con cho kịp thời vụ. Nhàn buồn lắm. Mẹ Nhàn an ủi con gáι:
-Thôi, con à. Chịu khó chờ thêm mấy tháng, bầy vịt lớn, nhất định mẹ sẽ mua cho con cái kính thật tốt, con nhé!
Nhàn vẫn còn buồn nhưng mẹ đã nói thế thì chắc sẽ đúng như vậy. Nhàn biết ba mẹ rất yêu thương Nhàn. Chẳng qua cái nghèo nó khiến ba Nhàn làm thế. Thấy Nhàn vẫn còn ủ rủ, mẹ Nhàn mua cho con gáι một con heo đất. Hàng ngày, tiền rổ rá bán được, mẹ cho Nhàn ba trăm, năm trăm đồng bỏ vào heo đất để dành.
Nhàn đứng ngây người nhìn đôi kính cho đến khi có tiếng gọi:
-Ê, nhỏ kia, làm gì cứ đứng nhìn mãi vậy?

Nhàn quay về phía có tiếng nói. Một con bé trạc tuổi Nhàn, chắc con gáι bà chủ quầy, nhìn Nhàn một cách soi mói. Con bé hất hàm:
-Mua gì không?
Nhàn lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ:
-Mình muốn mua kính cận, nhưng chưa đủ tiền.
Con bé nhìn Nhàn từ đầu đến chân để ᵭάпҺ giá. Dường như ҳάc định Nhàn không phải người xấu, giọng con bé dịu lại:
-Ấy muốn mua kính à? Mua loại nào, ở đây có nhiều loại lắm.
Nhàn mỉm cười:
-Mình muốn mua kính cận.

Con bé trố mắt:
-Ấy bị cận thị à?
Nhàn gật đầu:
-Ừ, bị cả năm rồi.

Con bé lại nhìn Nhàn. Nó lại hỏi:
-Ấy bị cận thật à?
Nhàn cười. Con bé cũng cười theo:
-Thế ấy tên gì. Mình tên là Sương.
Nhàn nhìn Sương:
-Mình là Nhàn. Mình bị cận hơn ba độ lận.

Sương cầm tay Nhàn:
-Thế hôm nào đủ tiền, Nhàn sang đây mua kính nhé. Sương sẽ bảo mẹ giảm giá cho nhé!
Nhàn gật đầu:
-Cám ơn Sương nha!

Hai đứa nói chuyện đến đây thì An cũng vừa đến nơi. Tay An ҳάch một bao thức ăn cho vịt khá nặng so với sức của nó. Má An ửng hồng, trán lấm tấm mồ hôi. Nhàn vội vàng chào người bạn mới quen rồi đến ҳάch hộ chị một tay. Trước khi hai chị em Nhàn đi, Sương còn nói vói theo:

-Hôm nào rảnh nhớ sang chơi nha Nhàn!

Nhàn quay mặt lại, mỉm cười.

(Còn tiếp)
PTX

Bài viết khác

Cô ơi ! Em muốn ᵭi học – Xúc ᵭộng một câu chuyện nhân văn thẫm ᵭẫm tình người

CÔ ƠI EM MUỐN ĐI HỌC Xin dùng truyện ngắn này thay cho một nén hương thắp lên Để tưởng nhớ một linh hồn của một thiên thần : Cháu Thủy Các học sinh đứng dậy chào khi tôi bước vào lớp. Tôi chào lại rồi cho các em ngồi xuống và hỏi em lớp […]

Tiền có mua được hạnh phúc ? – Cảm nhận một cuộc sống sâu sắc qua câu chuyện buồn

– Nếu mày không bỏ thằng đó thì bước ra khỏi nhà ngay – Con xin bố mẹ,bố mẹ bắt con gì cũng được nhưng đừng chia lìa chúng con,con yêu anh ấy – Thằng nghèo kiết xác này liệu có nuôi nổi mày không? Mày quen sống trong nhung lụa rồi làm sao mà […]

Chuyện về chú tôi trước khi ra đi – Câu chuyện nhân văn sâu sắc

CHUYỆN VỀ CHÚ TÔI TRƯỚC KHI ĐI XA Nghe tin chú mất tầm hơn 8 giờ tối .Tôi không sang ngay được vì còn vướng cu Kiên, mặc dù nhà tôi với nhà chú cách nhau vài 3 cây số hơn nữa chị dâu cả tôi giờ cũng không đến đình đám được . còn […]