Đời Của Phượng 9
Tác giả : Nguyễn Minh Minh
phần 9
Tránh bị quét nên tác giả đành phải viết ngắn gọn lại.
Bực ghê.
Đã ba tháng trôi qua. Tin tức về con bé Phượng vẫn bặt vô âm tín. Trong khi bà Hoa thì nằm trong trại tạm giam chờ ngày xét xử. Bà làm sao mà biết được chính gã đàn ông đổ hàng cho bà lại là kẻ hở miệng vụ nhà bà gămpháo trong nhà đợi tết bán.
Số là bữa đó gã ngồi nhậu bên quán ϮhịϮ chó đối diện nhà bà, trong lúc nhậu say, gã đã thì thào với cả bàn tết muốn có pháođốt thì gặp bà Hoa. Có cả bao.
Mấy gã không tin vặn lại. Hàngcấm đó, nếu có thì ăn đủ à.
Mấy năm trước chưa cấmđốt thì ai có tiền găm hàng sớm đã lãi gấp đôi khi tết tung ra bán.
Nay nhà nướccấm mà găm được, rồi bán chui thì càng lãi to. Vốn đời là thế, cái gì càng c.ấm, thì càng ham muốn phải có. Có gã trong làng thèm nghe tiếng pháo nổ, thèm ngửi mùi pháo đêm giao thừa đã sẵn sàng bỏ cả mớ tiền ra mua pháo về, đêm ba mươi gần lúc sang canh, gã len lén mang ra treo tгêภ cành đa đầu làng, dưới đất ốt đống rơm tướng.
Đợi đúng lúc sang canh thì cầm bật lửa châm, lửa bén vào đống rơm là chạy chối ૮.ɦ.ế.ƭ vì sợ bị bắt.
Có lẽ cái cảm giác bao nhiêu năm phong tục đốt pháo đêm giao thừa đã ăn sâu vào tâm khảm mỗi người dân ta. Nên nay không có thì cảm giác thiếu hụt chơi vơi.
Vậy là cho dù biết là ρҺα̣м ρҺάρ thì vẫn cứ ham.
Thông tin nhà bà Hoa có pháo nhanh chóng đến tai mấy anh h.ành p.háp. Và giờ bà đang nằm trong bốn bức tường lạnh lẽo.
Nỗi sợ hãï bị tutoi không lớn bằng nỗi lo tin tức về đứa con gáι của mình vẫn mù mịt chưa hề có một manh mối nào.
Anh Lan, anh trai cả của bé Phượng vẫn lăn xả từ các động lớn, đến tιмc vào tận các động nhỏ sâu tít trong các ngõ nhỏ.
Anh rảitiền, nhờ các anh chị trong giới gianghồ, rải tiền nhờ các quán nước nghe ngóng thông tin của em gáι
Vậy mà bóng chim tăm cá nào thấy em đâu.?
Mụ Diễm lúc đầu còn xốt xắng đi tìm cùng, nhưng rồi sau khi sang nước bạn, dò tìm trong các động ngầm gần biên giới thì mụ trốn biệt không về nữa. Ông Lâm sau khi dò hỏi bạn bè và nhờ những mối quen biết tìm tung tích cô bé vẫn không thấy thì cũng nản, rồi công việc cuối năm thuế má ngập đầu, lại thêm vụ sập lò làm ૮.ɦ.ế.ƭ ba người khiến ông chả còn tâm trí đâu mà đi tìm cô gáι bé nhỏ mà ông đã từng ăn nằm.
Tất cả giờ chỉ còn trông chờ vào anh Lan.
Trong lúc này, Phượng vẫn bị giam lỏng trong căn phòng đầy đủ tiện nghi ăn ngủ, tắm gội tại chỗ.
Số lượng người mà cô bé phải phục vụ lên tới hàng chục người một ngày, đỉnh điểm có ngày cô phải tiếp tới năm chục khách. Lúc ấy cô còn không phải mặc đồ, cứ kẻ này ra kẻ khác vào. Mỗi một gã đàn ông đến đây mua vui đều có các hành động rất quái ,họ tận dụng con bé từng phút từng giây bởi vì giá vào phòng này không hề rẻ một chút nào. Con bé mới mười lăm tuổi đầu, dù thân thể có phát triển sớm hơn các cô gáι khác thì nó vẫn chỉ là một cô bé. Vậy mà
…. đau đớn thay.!
Chỉ trừ ngày đến kỳ thì nó mới được nghỉ ngơi, còn không là phải phục vụ khách.
Sau giờ tiếp khách nó sẽ được mụ Sương bồi bổ những món ngon bổ dưỡng, được mụ ta cho ngâm trong bồn tђยốς ấm rồi xoa Ϧóþ matxa cho rất chu đáo.
Nó nhớ lại hôm đầu tiên nó phải tiếp khách, vị khách ấy nhỏ thó, da xám xịt. Lão ta nằm ườn ra gi…ường bắt con bé dùng m..iệng phụcvụ. Con bé không chịu thì ngay lập tức lão ta gõ cây ba tong xuống thành giường ba cái. Ngay lập tức cửa phòng bật mở, gã xăm trổ hôm trước thò đầu vào. Gã hất hàm.
Muốn ra c …hó t…áp hả.?
Ngoan thì làm đi.
Nghĩ đến hàm răng trắng nhởn của con c..hó trong p..him con bé sợ dúm người đành phải nhắm mắt làm theo.
Sau khi bắt Phượng dùng m…ieng . Lão bắt cô ngồi lên mặt lão để lão th.. ỏa mãn cơn thèm thuồng.
Lão hú hét ầm ỹ khi cho là con bé vẫn còn z..in.
Sau cuộc mua bán kinh dị ấy con bé phát sốt ốm lù ốm liệt mất ba ngày. Mụ già tóc lơ phơ phải cho cô bé nghỉ. Nhưng rồi sau khi khỏi ốm thì nó đã phải làm việc cật lực. Mụ Sương đã tiết lộ trong phòng có đặt máy quay nên nhắc con bé không được có ý định cầu xin khách giúp mình bỏ trốn.
Bất cứ một lời nói nào của nó mụ chủ cũng nghe thấy hết. Mụ khuyên nó phải cẩn trọng từng lời nói, hành động với khách. Trước đây có người trong lúc hành sự đã cầu cứu khách hàng giúp mình, vậy là cô gáι đó đã vĩnh viễn nằm ngoài đáy sông lớn.
Phượng vốn là một cô bé thông minh, nó đã có kế hoạch cho cuộc đói của mình từ lâu, nó cũng được dạy dỗ về cách ứng xử làm sao thật có lợi nhất cho mình khi gặp chuyện không may. Nhưng có lẽ vì quá hoảng sợ khi vào đây, bị ҟҺốпg chế từ lời ăn tiếng nói và giới hạn tất cả giao tiếp với xã hội. Nó chỉ biết ăn, ngủ, tắm và làmviệc. Một công việc ghêrợn, tởm.lom. nó mụ mị đầu óc hành động như một cái máy đã lập trình sẵn.
Mụ Sương lúc này có vẻ xót xa và thương nó thật lòng khi nhìn thấy con bé tàn tạ đi rất nhiều so với ngày đầu tiên bịbắt.