Đời Của Phượng 8
Tác giả : Nguyễn Minh Minh
ĐỜI CỦA PHƯỢNG P8
tsb cái thằng mắc lông xoăn.
Bài như này mà cứ đăng vào nhóm là nó gỡ.
Mời mn đọc ở đây nhé. Nhớ tương tác động viên tg
Chứ ức con bà chế lắm rồi.
Vấn đề bây giờ là tìm con bé ở đâu?
Bị ๒.ắ.t ς-.ó.ς thì hẳn bị đưa vào động rồi. Nhưng khó khăn là cái tỉnh QN này nó rộng lớn lại giáp biên, địa hình thì đồi núi biển đảo heo hút thế này thì tìm thế nào bây giờ?
Nhận điện thoại của Diễm ông thừ người suy nghĩ? Tại sao con bé lại biến mất.? Có lý nào nó gặp ai đó hơn mình nên đi theo?
Ông biết bản thân mình có lỗi trong việc đã ςư-ớ.ק đời con gáι của nó. Lòng nhủ lòng ông coi đó là tai пα̣п và không hiểu sao hôm đó bản năng con người trong ông lại lớn vậy. Bình thường ông là người điềm đạm, trọng vợ, trọng gia đình. Thế mà… sau lần hi hữu ấy, ông tránh gặp người đàn bà mang tên Diễm ấy. Nhưng ông không ngờ cô ta lại dắt con bé tới nhà thăm vợ ông, lại còn lấy vụ lá số gì gì để xin bà Quế nhận con bé làm con nuôi. Bữa ấy đi làm về thấy hộp quà to tướng để chình ình tгêภ bàn giữa nhà, ông ngạc nhiên hỏi vợ:
-Quà em mua chuẩn bị đi đâu à?
Bà Quế đưa mắt nhìn ông cười mỉm
-Không. Quà con nuôi của ông mang đến.
Hoảng hồn ông gặng.
– Con nuôi nào?
Tôi có nhận đứa nào làm con nuôi đâu?
-À thì con bé Phượng đấy anh. Em xem ʇ⚡︎ử vi thấy nó có cung mệnh hợp với anh. Mộc tương sinh với Hỏa còn gì. Vậy nên em cũng thấy hay hay. Nhìn ra xung quanh cũng thấy nhiều người nhận con nuôi tạo phúc lại ăn nên làm ra nên em định bàn với anh nao chọn ngày đẹp đẹp, làm vài mâm bạn bè giới thiệu con bé. Trước mắt cứ để nó học xong nghề nó thích, sau cho đi học lớp vi tính, đủ tuổi cho về làm văn phòng, soạn thảo văn bản, nhận giấy tờ rồi đi tiếp khách thay em chứ em có tuổi rồi mệt lắm. Lại có cháu rồi em chỉ thích chơi với cháu thôi anh ạ.
Ông nghe bà nói thế, lại thấy thái độ vui vẻ thì yên tâm gật gật đầu.
Ừ.
Em nói cũng có lý. Chứ hai đứa nhà mình chúng nó chả về, nhà có hai thân già trơ trọi cũng buồn. Anh thấy con bé cũng nhanh nhẹn, thông minh và ngoan đấy.
Nói xong câu này ông mới nhớ ra mình lỡ lời. Ờ hóa ra ông biết con bé trước bà hả?
Nhận ra mình hớ hênh, ông vội vàng ᵭάпҺ trống lấp.
Mà thôi. Em mở ra xem là gì. Thích thì dùng, không thì cho nhân viên cho gọn nhà. Anh nay uống hơi nhiều mệt rồi đi ngủ đây.
Vâng. Anh đi nghỉ đi.
Nói rồi bà Quế đứng dậy, bước ra sân, bà gọi xuống nhà ngang.
– Nụ ới Nụ ơi. Lên cô bảo.
Nụ là người giúp việc nhà bà, năm nay hai nhăm tuổi. Nụ bị tật một bên mắt do xưa bị Ьệпh sốt co giật. Chưa chồng con gì, là họ hàng xa của bà. Bà đã nhận cô vào làm năm sáu năm nay.
Cô chạy lên.
-Dạ cô gọi cháu ạ.
-Ừ.
Mang cái này xuống mở ra xem cái gì. Cô cho đấy.
-Dạ vâng ạ. Cháu xin cô.
Ôi!. Hộp to thế.
Chắc quà xịn đây.
Nói rồi Nụ bê hộp quà xuống nhà dưới nơi cô ăn ngủ mở ra. Thì ra đó là một chiếc túi bằng mây tre đan, cái túi cô Diễm đi chơi mua về. Nụ cầm cái túi giơ lên khó hiểu.
Quái!. Làm túi đeo đi chơi thì to quá, mà đeo đi chợ đựng rau ϮhịϮ thì bé quá. Chả hiểu dùng làm gì nhỉ thôi cứ treo đây. Nao đi chợ thì ҳάch vậy.
Ông Lâm cũng là người có tình, có nghĩa dù gì cũng sắp là bố kết nghĩa kia mà, nên khi nghe tin cô Diễm báo đã vội điện hỏi nhờ tất cả người quen cả dân doanh nghiệp, dân chơi và quan chức nhà nước.
Bà Hoa cùng con trai theo cô Diễm đi tất cả các tụ điểm ăn chơi mà cô biết. Cô cũng điện nhờ khắp bạn bè người quen để ý tìm giúp.
Tất cả mọi người hối hả gấp rút như nước sôi, lửa bỏng. Vậy mà đã năm ngày tất cả đều nhận được cái lắc đầu. Không thấy. Không biết.
Một con người bằng xương bằng ϮhịϮ kia mà, cớ sao lại biến mất không tăm tích?
Nhẽ nào con bé bị đưa khỏi tỉnh? Nhẽ nào đưa sang biên giới?
Bà Hoa thương con, lo con gặp bất trắc đến mất ăn mất ngủ kết quả là đổ Ьệпh phải đưa đi cấp cứu.
Chồng cô Diễm phong thanh biết chuyện cô nối giáo cho giặc, đưa con bé đi dâng cho người cùng với bao năm qua chịu đựng tính lăng nhăng, bỏ bê con cái của cô đã viết đơn ly hôn ký rồi đưa cô, sau đó dắt con về quê không làm ở công ty ông Lâm nữa.
Trước khi dắt con rời khỏi nhà, chồng cô buồn rầu nói với vợ.
-Quay đầu là bờ. Tôi mong cô biết sai mà sửa. Các con cô đang nhìn vào cô đó.
Cô cũng không còn trẻ nữa mà bảo mình nông nổi. Tôi đã nhẫn nhịn cô quá lâu rồi.
Cô Diễm khóc lóc xin lỗi và hứa sẽ thay đổi. Nên đơn cứ để đó chưa giải quyết.
Tuy nhiên, sau khi chồng con về quê, cô vẫn chứng nào tật nấy, ngựa quen đường cũ. Bản chất cô vốn là người ham muốn vật chất, luôn tìm việc nhẹ lương cao để làm. Trong thời gian cô sang biên để tìm người, cô đã gặp một lão người Hoa làm ở bộ phận xuất biên nơi cửa khẩu. Cô cũng nhận ra bên nước bạn rất khan hiếm phụ nữ, trong khi ở quê cô lại có rất nhiều người quá lứa lỡ thì. Sau khi suy tính, cân nhắc cô đã có quyết định của mình. Mặc dù chưa li hôn cô đã sang biên giới ăn ở với gã người Hoa ấy và cũng từ đây cô chính thức bước chân vào con đường làm má mìn.
Bà Hoa ốm nặng, anh cả của Phượng phải đưa bà về nhập viện tỉnh điều trị. Giao mẹ cho các em xong anh lại lên đường tìm em.
Đúng lúc này thì côngan ập vào khám nhà bà Hoa.
Do có người mật báo trong nhà bà có chứapháolậu. Anh trưởng côпg αп xã đi cùng mấy đồng chí tгêภ huyện đã đọc lệnh bắt bà Hoa khẩn cấp khi họ tìm thấy trong gác xép nhà bà một baopháo đủ các loạipháo tôm pháotép, pháocối.
Lệnh cấm đốtphao đã ban ra hai năm, cớ sao bà còn tàng chữ, muabán pháolậu.?
Vậy là trọng trách tìm em đổ hết lên vai anh trai cả của Phượng. Ông bố của Phượng lúc này đành đổvàng ra bán để chạychọt cho vợ, rồi chi phí tìm con rải như lá mùa thu khắp nơi. Việc đi tìm con lại không thể huy động người nhà vì e tai tiếng con gáι bị bán đi lộ ra ngoài, sau này tìm về cũng khó lấy chồng. Vậy là đành phải bỏ tiền ra thuê người lạ. Vàng bạc ông cùng các con vất vả làm lụng, chắt chiu bao năm nay đổ ra hết.
Ông bảo các con. Dẫu có sử dụng hết số của cải tích lũy bao năm, hay phải cắt ao vườn bán bớt ông cũng phải chayan cho vợ và tìm con gáι về bằng được.