Đời Của Phượng 7

Tác giả : Nguyễn Minh Minh

Cô thétlên vùng mạnh hất bà ta ra. có lẽ do sàn nhà trơn dầu gội, sữa tắm, và cú hất khá mạnh khiến mẹ Sương bị ngã ngửa ra sau, cạnh đầu sượt vào hố bệt. Bà ta xụilơ bất động. Hoảng hốt cô ôm vai bà ta lắc lấy lắc để… cô Sương…

Cô Sương ơi….lay lắc gọi một hồi không thấy bà ta phản ứng. Phượng định bung cửa lao ra cầu cứu thì nghe thấy giọng mẹ Sương гêภlên. Đau…đau quá… sao con mạnh tay thế.Mụ Sương ngồi dậy đưa tay xoa xoa đầu.

-Con này bé người mà cũng mạnhtay thế. Mẹ hiểu cảm xúc của con nên mẹ bỏ qua. Nhưng nếu không phải mẹ mà là khách thì màytoiđời con ạ.

Thôi hôm hay mẹ nói qua thế thôi, sau này còn phải học nhiều. Vào đây rồi thì con phải biết tận dụng lợi thế của mình con ạ. Bây giờ thì nghỉ ngơi đi. Trưa nay cơm nước xong mẹ dẫn đi thử đồ, chiều ba giờ đón khách vip. Mẹ sẽ nói concònzin. Nên con phải biết phối hợp thật nhịp nhàng, đến lúc ấy mẹ sẽ để một cái xilanh nhỏ dưới khe giường phía tay phải con. bên trongcóhàng. Lúc xong trận lựa tay mà xịtragiường. Nhớ là đúng chỗdướimông ấy. Có vậy thì con mới được lòngkhách, mới thu được nhiều tiềnboacon ạ.

Nghe mụ Sương nói Phượng ứa nước mắt khi nghĩ cảnh mình phải hầuhạ một lãogià nào đó. Lần trước bị chuốcthuoc nó không hiểu chuyện gì. Không biết cảm giác giữa trai gáι nó ra sao mặc dù nó đã đọc và xem hết mấy cuốn sách cô Diễm đưa.

Trong mấy tháng qua, con bé được cô Diễm nhồi nhét vào đầu khá nhiều chuyện giườngchiếu. Cô giải thích cho nó hiểu trinhtiet là gì. Tại sao đànông lại thích cảm giác được là người đầutiên được pháđảo. Một số kẻ ăn chơi có tiền rất ʇ⚡︎ự hào khi khẳng định ta là người được hưởng cảmgiác là người đầutiên nhiều nhất

Họ thường lấy đó là chiến tích của mình.

Có một số kẻ quan niệm sau một vụ làmăn thành công sẽ ʇ⚡︎ự thưởng cho mình một em cốmnon. Nhưng lại có gã nếu vậnđen đến sẽ tìm gáιtrinh để xảxui.

Và cô còn dạy cách luyện cơ hạphần sao cho khi quanhe sẽ làm cho đối phương lênđỉnh theo ý mình.

Cô bảo.

Trong quanhệvợchồng cũng cần có nghệ thuật. Muốn điều khiển chồng theo ý mình thì phải biết chiều chồng, mà chiềuchồng thì không chỉ qua con đường ăn uống, ngoại giao. Mà tгêภgiường mới thật quantrọng. Phải biết nắm bắt tâm ý của chồng, trong cuộcyêu, lúc nào cần nhanh, lúc nào cần chậm. Rồi ngay cả nhịp thởгêภ cũng phải phốihợp cho thật chuẩn.

Những lời ấy nếu người môphạm nghe thì thấy ghêsợ. Nhưng với một cô bé còn quá trẻ, lại ưa cuộc sống nhànnhã, giàu sang, bản thân không học hành bằng cấp nghề nghiệp chưa đâu ra đâu thì việc sau này tìm chồng giàusang để an nhàn ắt phải dựa vào kỹnăng giườngchiếu thật giỏi.

Cô Diễm còn khoe dù cô sinh ba đứa con mà khi yêu đương mọi thứ vẫn tươi mới như gáι chưa chồng. Đó là kỹnăng cả đấy.

Suốt bữa ăn trưa tiểu Tráng mang vào phòng cho hai người,mụ Sương còn căn dặn khá nhiều điều cần làm, mụ ta như muốn truyền đạt lại hết kinh nghiệm mấy chục năm làm kẻ phục vụ ϮιпҺduc cho cô bé đáng tuổi con mình. Nhưng tiếc là mụ có con đâu mà hiểu đứa con ấy đang nghĩ gì trong đầu..

Nó ngồi ăn mà trong lòng ngổn ngang trăm mối lo sợ, buồnchán, uấthận. Đến lúc này nó vẫn không hiểu ai là người muốn nó biến mất khỏi tầm mắt.

Nó ước mình được ra khỏi nơi quái quỷ này thật nhanh. Nó nấc lên mẹ ơ.ii. bố ơ.i.. các anh ơi….cứu con…

Trong lúc này ở nhà bà Hoa cũng đang sốt điên cả người. Kể từ ngày con bé đi xa, tối nào nó cũng nhá máy để bà nói chuyện vài câu, vậy mà tối hôm trước bà không thấy con gáι điện về như mọi khi. Lúc đầu bà nghĩ chắc con bé đi ăn rồi về muộn nên quên chăng.

Trưa hôm sau bà chờ con nhá máy cũng không thấy đâu, bà biết giờ này con tгêภ tiệm nên không muốn phiền hà, đợi chiều tối bà điện cho cô Diễm hỏi:

-Cô à. Con bé có nhà không, cho tôi nói chuyện tý.

-Dạ. Cháu chào bác. Chị Phượng không có nhà ạ. Đêm qua cũng không thấy về ạ .

Con bé trả lời.

Bà Hoa vội hỏi.

Thế mẹ cháu đâu?

Dạ, mẹ cháu cũng không có nhà bà ạ. Hay là mẹ cháu dẫn chị Phượng đi chơi rồi. Đấy, giờ mẹ cháu quý chị Phượng còn hơn cả cháu ấy

Con bé phụng phịu tỵ пα̣пh.

Bà Hoa yên dạ một phần

Có lẽ hai cô cháu đi du lịch đâu đó thật ư.

Nhưng sao bà lại có cảm giác bất an thế này nhỉ?.

Đêm ngủ mơ bà còn thấy con gáι mình đang khóc gọi mẹ ơi mẹ ơi.. anh ơi.. anh ơi kìa.

Không biết có chuyện gì chẳng lành với con bé không nữa?

Sang ngày thứ ba bà lại điện ra.

Reng.. reng.

Reng

Tiếng chuông dồn dã mà vẫn không thấy ai trả lời. Có lẽ giờ này con bé con đi học, mà cô Diễm với con gáι bà sao vẫn chưa về. Chợt nhớ có lần con gáι điện về cho bà từ số của tiệm tóc. Nhưng tìm lại số thì bà đâu có biết. Nghĩ mãi bà chợt nhớ ra lên bưu điện nhờ sao kê danh bạ đã gọi đến. Tìm mãi cuối cùng cũng thấy.

Alo. Cháu à. Cô là mẹ Phượng. Phượng nghỉ có báo với cháu không?

Đã hai ngày nay cô không liên lạc được với nó.

Cháu cũng đang định hỏi đây ạ. Nó nghỉ hai ngày mà không thấy nói năng gì. Mấy tháng nay nó đâu có nghỉ dài vậy đâu. Mà nghỉ là nó điện xin nghỉ hẳn hoi.

Đây im ắng, cháu cũng thấy lo ạ. Mà không sao liên hệ được với cô Diễm.

Không biết con bé có chuyện gì không.

Lúc đầu bà định giấu chồng con việc không liên lạc được với con gáι. Nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an nên bà về nhà gọi anh cả Phượng ra nói chuyện. Lan con trai bà là một gã cao to vạm vỡ giống bố. Ngày ngày gã quật đất trồng cây. Múc bùn, vét ao. Hai tay gã ҳάch hai ô doa. Vai gánh hai thùng gánh nước chạy uỳnh uỵch trong vườn. Đang sức trẻ lao động khỏe, cơ bắp cuồn cuộn.

Tính tình nóng nảy. Đã có lần gã tát em gáι ù tai vì cái Ϯộι tý tuổi đầu đua đòi áo dây , váy ngắn. Gã bảo em. Mình nhà quê sống giản dị thôi. Đua đòi ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ là hỏng đời em ạ. Đến khi nghe mẹ nói cho em ra QN học trang điểm gã đã can ngăn mà không nổi.

Giờ nghe mẹ nói em đi qua đêm chưa thấy về thì gã nổi sùng vào quơ quần áo ra bắt xe lên phố , tгêภ ấy mới có xe ra Qn chứ ở quê hai ngày mới có một chuyến.

Hai mẹ con bà Hoa ra đến Qn thì trời cũng đã chiều. Cô Diễm vẫn chưa về.

Hai đứa con cô Diễm bữa đó được bố đưa sang nhà bạn chơi cũng không có nhà. Hai mẹ con bà liền tìm đến tiệm tóc nơi con bé học để hỏi thăm. Cả tiệm lắc đầu.

Chịu. Chúng cháu không biết ạ.

Mãi tận sáu giờ tối cô Diễm mới về.

Nhìn thấy mẹ con bà Hoa đang đứng hóng ra. Cô Diễm đon đả.

Chị với cháu vừa ra ạ. Phượng đâu không ra mở cửa cho mẹ với anh vào mà lại đứng cả đây thế này ?

-Cô nói gì?

Con Phượng không đi với cô ư?

Vậy nó đi đâu mấy ngày nay?

-Cô cô nói đi. Con gáι tôi đâu.?

Bà Hoa khóc ầm lên. Anh cả Lan cũng lừ mắt rít lên

Em cháu đâu?

Mẹ cháu gửi em cho cô. Sao giờ không liên lạc được?.

Ơ ơ.. cô Diễm tái mét mặt hốt hoảng hỏi dồn

-Sao sao?. Con bé không có ở nhà ư?

Sao lại thế. ?

Lúc này cô Diễm mới ân hận về việc đi Vũng tàu ba ngày nay với hiệu trưởng trường con cô học.

Mải mê với nhân tình cô quên mất mấy đứa trẻ ở nhà.

Cuống cuồng cô chạy vào nhà bốc máy gọi cho ông Lâm.

Anh ạ. Anh có đón con bé Phượng đi đâu không ạ?

Ông Lâm ngạc nhiên:

Không.

Lâu rồi tôi có gặp con bé đâu?. Sao cô hỏi thế?

Nó không ở nhà thì đi đâu?

Em đi Vũng tàu vừa về mới biết con bé đi đâu ba ngày nay rồi anh ạ. Anh ơi. Hay là con bé bị ๒.ắ.t ς-.ó.ς. Anh giúp em tìm con bé với. Mẹ với anh nó đang ở đây. Không tìm được nó thì em ૮.ɦ.ế.ƭ.

Tầng tгêภ, bà Quế cụp điện thoại xuống, ngả người ra sau chiếc ghế dựa, khóe miệng nhếch lên.

Cứ chờ đi. Kịch hay còn phía trước em ạ. Dám qua mặt chị hả. Đợi đấy.

Bà Quế bốc máy gọi cho ai đó.

Cứ làm như em dặn chị đó nhá. Đánh rắn phải ᵭάпҺ dập đầu. Diệt cỏ phải nhổ tận gốc.

Chị phải làm thật tỉ mỉ cho em.

Nhấp một ngụm nước ép dứa cà rốt. Bà Quế cười khẩy. Cầu cứu đúng người đấy em. Nhưng nhầm thời điểm rồi em ạ.

Bài viết khác

Ngày chị ly hôn chồng, con gái mới tròn ba tuổi – Suy ngẫm

Không mang theo một chút nuối tiếc hay dằn vặt nào, ngay khi có quyết định của toà án, chị thu dọn đồ đạc rồi thuê một chiếc taxi đưa mình ra chỗ bắt xe khách để lên thành phố. Dân làng họ đều bảo, chắc chị có đàn ông khác ở trên thành phố […]

Hαi người bạn – Câu chuyện ý nghĩα ᵭầy tính nhân văn về tình cảm giα ᵭình

Tôi và con ɾể tôi thường dốc bầu tâm sự ngoài tình cảm mẹ con, còn như hαi người bạn thân thiết. Con bảo ” về thể chất mẹ hiện như bây giờ là ɾất tốt. Mẹ có ᵭiều kiện kinh tế ᵭể ăn uống ᵭủ chất , mẹ ᵭαm mê thể thαo ɾất có […]

Học yêu thương và tập tha thứ – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa về lòng người bồ tát

Ngày ấy, tôi đã 33 tuổi, là một năm tôi như rơi xuống vực thẳm tối tăm nhất trên trần gian này, chiến tranh lạnh giữa tôi với anh kéo dài. Đã từ lâu, chúng tôi không còn tiếng nói chung ! Anh là một người chồng gia trưởng, làm gì, tính gì anh đều […]