Đời Của Phượng 6
Tác giả : Nguyễn Minh Minh
Phần6
-Tên?
Một tiếng quát gắt gỏng khàn khàn vang lên khi Phượng bước vào phòng. Sau lưng con bé là gã Tiểu Tráng. Nó căng mắt nhìn vào căn phòng tối om, một người tóc lơ phơ bạc đang ngồi tгêภ chiếc ghế xoay lưng ra cửa gắt lên.
Dạ dạ …cháu tên Phượng ạ.
-Quê quán? Tuổi ? vẫn ngồi yên tгêภ ghế, người có mái tóc lơ phơ trắng phả lên trời mấy ʋòпg tròn khói tђยốς sau khi rít một hơi, chiếc tẩu dài bằng ngà khảm trai gõ cành cạch vào tay ghế.
Dạ dạ cháu mười lăm ạ. Cháu quê Nam định ạ.
Phượng run rẩy trả lời , nó đưa mắt nhìn tiểu Tráng cầu cứu , nhưng gã vờ vịt liếc lên trần nhà ngắm cái quạt trần cάпh bằng đồng vàng đang chậm rãi quay quay.
-Còn hay mất?
Người đó dịu giọng hỏi tiếp.
Dạ còn gì? mất gì ạ!
Phượng ngơ ngác hỏi lại.
-Cãi tao hả?. Muốn chótáp không?
-Dạ dạ. Cháu không hiểu ạ.
Phượng run lập cập trả lời.
-Là cô em còn zin hay đã xơirồi.
Tiểu Tráng không nhịn được đành gợi ý.
Là.. sao anh,? Là quαп Һệ chưa ạ dạ.. chưa ạ.Phượng trả lời xong mà tιм ᵭ.ậ..℘ loạn lên.
– Bố láo. Dám điêu toa thế hả. Bảo sao phải vào đây.
Mày nhìn xem ai đây. Chiếc ghế từ từ quay ra. Phượng nhăn trán cố nghĩ xem cô bé đã gặp người này ở đâu.? Một người đàn bà nhỏ thó, tóc cờm cợp bạc trắng. Tay cầm tẩu tђยốς dài cả gang tay. Mặt bà ta nhăn nhúm y như mụ phù thủy già trong phim mà cô bé đã từng xem.
Nó cố nhớ đã gặp bà ta ở đâu. Nhưng chịu. Không tài nào nhớ nổi.
-Mày không biết thật hả. Mà cũng đúng thôi. Lúc đó mày đang say tình thì nhìn thấy ai?. Kể cả sát mặt.
Lúc này cô bé mơ hồ nhớ ra, một người phụ nữ nhỏ thó mặc cái váy đỏ dài quét đất, đội cái mũ ren đen đi lướt qua khi nó và ông Lâm từ trong phòng kháchsạn đi ra.
Có lẽ nào là bà ta thật?
Nhưng sao bà ta lại bắt cô ? Bà ta có thùoán gì cô chứ?
Cô đâu biết bà ta là ai đâu?
-Mày không biết lý do bị “đón” vào đây đột ngột thế này là do đâu hử?
Người đàn bà có chất giọng đàn ông ,thanh âm và hình thể trái ngược nhau ấy khành khạch cười. Tay nhịp nhịp cái tẩu xuống tay ghế.
-Dạ… cháu không biết ạ.
Phượng lí nhí trả lời.
Hai bàn tay cô bé đang vò vào nhau . Vậy là bà ta đã biết cô đi ra khỏi khách sạn cùng ông Lâm rồi. Vậy vụ còn hay mất là vụ ấy rồi. Thôi ૮.ɦ.ế.ƭ.! Thế này thì sao nói dối được cơ chứ. Thôi đành nhắm mắt đưa chân
Mặc cho con tạo xoay vần đến đâu.
Phượng đứng im, mặt cúi gằm.
Mày không cần biết lý do tại sao mày ở đây. Chỉ cần biết có người không muốn mày lởn vởn trước mắt họ. Thế thôi.
Vào đây rồi thì phải theo quy tắc ở đây.
Ấy là phải làm việc, làm cật lực mới có cơm mà ăn con ạ.
Còn ra khỏi đây thì hơi khó. Chỉ khi nào tao vui. Mà việc làm cho tao vui nó không hề dễ tý nào phải không Tiểu Tráng?
Mụ ngừng gõ tẩu, mắt chiếu thẳng vào mặt cô bé, tia nhìn như ánh la de rát rạt.
Bà ơi cháu xin bà… bà muốn bao nhiêu để cháu gọi bố mẹ cháu xoaytiền trả bà.
-Bố mẹ mày đang Ьệпh tật kia mà?
-Dạ không phải đâu ạ.
-Bố mẹ cháu đang ở quê. Nhà cháu có ao. Bố cháu bảo một năm bán cá cũng mua được câyvàng. Bà cứ cho cháu điện thoại gọi về bảo anh cháu mang tiền ra chuộc ạ.
Ai đó không muốn cháu ở đây thì cháu về quê cháu luôn ạ.
Phượng nài nỉ. Cô hi vọng bà ta nghe thấy có vàng thì cho cô điện về kêu cứu.
Khặc khặc khặc.. mụ ta há mồm cười sảng khoái.
-A . Con này biết đùa đấy.
Vấn đề là tao đâu có cần tiền ..tao đầy tiền Tráng nhẻ khặc khặc.
Vâng vâng. Bà chủ có cả núitiền.
Tiểu Tráng phụ hoạ.
-Thôi.
Không nói nhiều. Tao cảnh cáo vụ nói sai chuyện còn zin. Và cả chuyện gia cảnh. Mày vừa bảo tiểu Tráng cha mẹ già Ьệпhtật, nay đã khoe cha mẹ giàu.
Đã vào đây là phải ở đây mà nếm mùi đời, trảnợđời con nhá.
-Ngoan thì các anh thương, các anh chiều. Mà không ngoan, làm các không vui thì được ra chuồng chơi với chó.
Nghe đến đây cô rợn tóc gáy , mồ hôi lạnh túa ra như nước khi nhớ lại đoạn ¢ℓιρ trong tiệm mấy cô cho cô xem trong băng đĩa lậu họ mua về.
Đoạn phim ghêrợn chiếu một cô gáι khỏa thân đang nằm và dưới chân cô ta con bẹcgiê lưỡi thè lè đỏ lòm chảy dài nhớtrãi.
Thi thoảng con chó lè lưỡi£.¡.ế.ლ dọc đùi cô gáι.
Đoạn phim chỉ tầm vài phút đã ám ảnh cô suốt tháng. Mỗi khi nhìn thấy con chó nào cô cũng vô thức codúm người lại vì sợ. Vốn từ bé cô đã rất sợ con vật lông lá, răng nhe trắng ởn ấy sau một lần bị nó đuổicắn một nhát vào bắp đùi cô đau điếng. Vết răng sau thành sẹo to như hạt lạc tгêภ đùinon của cô.
-Không sao. Ấy là đứa không ngoan, còn ngoan sẽ được ăn ngon mặc đẹp, có tiền cất đi.
Mụ ta thấy mặt cô bé tái xám thì dịu giọng vỗ về.
Thôi. Mày cho nó về phòng tắmrửa, chuẩn bị trưa nay có khách vip. Hàng ngon này hẳn ông ta sẽ ưng.
Nhớ đấy. Đừng có ý định rời khỏi đây. Nođòn đấy con ạ.
Mụ xoay ghế quay vào trong.
Tiểu Tráng kéo tay cô.
Ngoan nào cô bé. Anh cho về phòng tắm gội tẩy trần.
Nhưng thật may, căn phòng gã dắt cô về không phải là căn phòng cũ. Lúc đi cạnh gã, cô lén quan sát và ghi nhớ địa hình ngôi nhà. Hành lang từ cửa phòng mụgià ra có đoạn rộng rãi rồi rẽ trái vào đoạn nhỏ hẹp, là nơi cô ở đêm qua nhưng rẽ phải thì lại sang lối đi thoáng mát rộng sạch hơn. Hai bên hành lanh là các căn phòng đóng kín cửa. Tịnh không thấy cửa sổ hay cửa ra đâu. Các hành lang bị gấp khúc , chắn tầm nhìn.
Đi chừng qua bốn năm cái ngoặt phải ngoặt trái thì gã xămtrổ dừng trước cửa căn phòng đeo biển 15. Gã rút đưa tay gõ cửa cộc cộc ba cái. Trong nhà bước ra một người đàn bà mặt mũi lòe loẹt ăn mặc diêm dúa hởhang.
-Chào mẹ Sương đi.
Sau này có gì cần cứ nhờ mẹ chỉ dạy. Anh hết nhiệm vụ.
Gã đẩy cô vào phòng đóng sập cửa lại.
Được rồi. Cởihết quần áo ra, xoay một ʋòпg xem nào.
-Chà chà, ngon đấy.
Từ nay gọi ta là Mẹ Sương.
Bà Sương tầm tuổi mẹ của Phượng, nhưng già hơn mặc dù đã đắp cả đống phấn kem lên mặt vẫn lộ rõ những nếp gấp in hằn tгêภ mặt.
Bà Sương đưa tay sờnắn к.ђ./ắ.ק t./ђ.â.ภ t.ђ./ể cô gáι.
Bà ta kéo cô vào toa lét. Căn phòng này sạch sẽ và khác xa căn phòng hồi đêm cô ở. Có toa lét ngay trong phòng rất tiện lợi. Thiết kế giống khách sạn nơi cô thất thân.nhưng nhỏ hẹp thấp hơn. Đặc biệt là không hề có cửa sổ. Trong toa lét duy nhất ô cửa chừng hai nhăm centιмet vuông nhưng lại đươc hàn lưới sắt.
Đúng là cáinhàtù thật rồi.
Ấn cô vào dưới vòi hoa sen, bà Sương nhấn nước, dòng nước ấm áp phun như mưa phun qua chiếc hoa sen to bằng cái bát tô phủ khắp đầu cô .
Bà ta thì thầm
Ta sẽ dạy con cách tắm, cách yêu sao cho đối tác đạt k.hoái cảm cao nhất. Nếu khéo léo, kỹ năng cao thì ngay trong toa lét con đã làm cho đối phương rút hết hầu bao cho con rồi.
Mụ Sương đổ dầu gội cho cô gội đầu, đổ sữa tắm thơm lừng xoa khắp người cô. Bàn tdsaay bdsadà ta trượt к.ђ./ắáđas.ק t./ђ.â.ภ t.ђ./ể cô rồi lướt xuống cái eo phẳng lì, nhỏ nhắn rồi lướt xuống bờ mông ς./ă.ภdsa.ﻮ t./đá.ò.ภ, lướt xuống đùinon, mơm man làn da trắng muốt thon thả của cô bé, bàn tay bà ta trượt nhanh lên ռ.ɠ-ự.ɕcô khi cô vô thức xoắn chân lại. Bà ta đứng sau lưng Phượng hai bàn tay úp vàoռ.ɠ-ự.ɕ cô mà xoa nắn.
Cô hσảпg hốϮ đẩy mạnh khi thấy bà ta đang ђô.sđaภ l-ê.ภ ς.aổ mình.
Đôi tay bà ta nắn Ϧóþ vân vêռ.ɠ-ự.dáɕ cô bé còn đôi môi trát dầy son ngoạmvàotai, cổ cô.
Bỏ bỏ ra…