Đời Của Phượng 10
Tác giả : Nguyễn Minh Minh
Phần 10.
Định viết 10 phần thôi. Mà sợ phần này dài quá mn đọc mỏi mắt nên đành ngắt ra nhé. Mọi người đọc và tương tác cho MM nhé. Cảm ơn nhiều!
Ba mươi năm sau. Giữa Sài gòn hoa lệ. Phượng lúc này không còn là một cô bé vẻ măt non tơ, xinh tươi, mà nội tâm đầy toan tính ngày nào. Thay vào đó là một quý bà hiền dịu, đằm thắm. Phượng vẫn đẹp và trẻ hơn nhiều so với cái tuổi bốn nhăm của mình. Ai mới gặp chỉ đoán cô ba mươi là cùng.
Cô có một xưởng may chuyên may đồ cưới phục vụ khách hàng và cung cấp cho chuỗi cửa hàng trang điểm, cho thuê váy cưới của mình.
Cô liên tiếp mở các lớp đào tạo học viên về trang điểm cô dâu, trang điểm sự kiện.
Học viên của cô rất nhiều người đã thành danh, và có thu nhập cao.
Nay ngày rằm. Sáng sớm cô đậy tập vài động tác yoga cho ấm người và thả hồn trong bản nhạc thiền du dương.
Sau đó cô dặn Ngọc, đứa con nuôi bị khuyết tật chân.
-Lát má lên chùa. Con xuống xưởng kiểm tra lô hàng xuất ra Bắc giúp má. Rồi hướng dẫn cho thợ cắt mẫu mới nha con.
Đi sớm về sớm má đón đi ăn bup phê chay nha.
-Dạ má.
Con nghe.
Ngọc cười bẻn lẻn đáp lời.
Nó nhớ lại lần đầu tiên gặp Má Phượng cũng vào ngày rằm mười năm trước. Hôm đó trời mưa to lắm mưa Sài gòn cứ bất dưng đổ xuống rồi lại tạnh. Nó cầm xấp vé số lang thang khắp các quán cà fe, bún phở mà vẫn còn nhiều lắm. Đại lý đã giao hẹn không bán hết là không trả tiền cọc. Mà bán hết tập vé nó mới kiếm được năm chục ngàn. Số tiền đủ cho nó ăn và mua tђยốς cho căn Ьệпh hen mãn tính của nó.
Theo lời ông Năm cùng bán vé với nó, thì nó đã mười lăm tuổi. Nhưng vì nó bị mẹ đẻ bỏ rơi sau khi chào đời còn nguyên dây rốn ngoài bãi rác.
Bữa ấy bà Ba thọt đi bới rác sớm thấy cái bọc nilon đen sột soạt thì nghi nghi, bà mới đưa cây gậy móc rác khều khều. Bà hoảng hồn khi phát hiện ra trong bọc là một đứa trẻ nguyên dây rốn gót chân bị chuột gặm nham nhở. Bà mừng hú khi thấy đứa trẻ còn sống. Bà cởi áo bọc nó mang về xóm trọ. Nó lớn lên nhờ nước cháo loãng của bà, từ sữa bú rình cô Xoài đang nuôi con cùng xóm trọ. Nhưng do nó sinh thiếu tháng, lại bị chuột gặm chân sau này thành tật đi cà thọt giống bà Ba. Và do nằm ngoài trời cả đêm nên nó phổi nó yếu, bị hen suyễn thở như người kéo đàn cò chùng dây. Người nó còi cọc, bé như đứa trẻ lên tám lên chín. Bà Ba thọt nuôi nó được sáu năm thì bà Ьệпh mà mất. Nó theo ông Năm đi bán vé số từ đó. Hôm bữa nó ế vé, trời lại mưa quá, nó ngồi trú mưa trước hiên một ngôi nhà mới xây xong. Ngôi nhà khá đẹp, vị trí tuy không ở mặt đường lớn nhưng cũng đủ để xe ô tô nhỏ qua lại. Nó dựa lưng vào cửa mệt mỏi ngủ thϊếp đi lúc nào không hay. Nó mơ gặp bà Ba thọt. Bà cười chỉ tay nó vào ngôi nhà mới ϮιпҺ bảo rằng.
Vào nhà đi con.
Nó vui quá vỗ tay cười toe toét.
Bỗng ai đó ᵭ.ậ..℘ ᵭ.ậ..℘ vài vai nó gắt.
Dậy dậy. Sao lại ngồi ngủ trước cửa nhà người ta thế này?
Nó giật mình mở choàng mắt. Hóa ra trời đã tạnh mưa từ lúc nào.Trước mắt nó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, nước da trắng mịn, khuôn mặt tròn và đôi môi trái tιм mòng mọng.
Người phụ nữ ấy đứng cạnh một cái ô tô màu đen. Còn người vừa gắt là một gã xăm trổ đầy người.
Nó cuống quýt đứng dậy, và theo phản xạ rất ʇ⚡︎ự nhiên, nó chìa tập vé số.
Con mời chú, con mời cô mua vé dùm con. Vé chiều nay xổ. Nay trời mưa con ế quá cô chú ơi.
Cô chú thương mua dùm con sắp đến giờ xổ rồi..
Nó nói mà nước mắt ưng ứng trực chờ trào ra. Người phụ nữ liếc nhìn đồng hồ, rồi nhìn nó. Và cô ấy chìa tay.
Còn nhiu đưa cô lấy hết, sắp tới giờ xổ rồi. Còn mười lăm phút nữa thôi à.
Em mua chi. Sắp tới giờ còn mua. Gã đàn ông gắt gỏng gàn.
Giọng người phụ nữ nhẹ nhàng, êm ái bao nhiêu thì giọng gã gầm gừ, gắt gỏng bấy nhiêu.
Kệ em.
Đưa cô coi.
Anh mở cửa mang đồ vô cho em lẹ lên.
Nó vội vàng cuống quýt chạy tới dúi tập vé vào tay cô đẹp ( nó nghĩ trong đầu nó sẽ khoe với ông Tám là gặp cô đẹp mua dùm).
Dạ đây cô.
Còn sáu lăm vé cô à. Ba trăm hai lăm ngàn thôi ạ.
Nhiều hen.
Dạ..dạ thôi con lấy gốc cô vậy. Hai trăm chín thôi à Mai trúng số cô cho con nhiu thì cho. Cho con tô hủ tíu cũng được à.
Vậy ha.
Nói rồi cô đẹp cầm tập vé bỏ túi, lại lấy ra bốn tờ mệnh giá một trăm. Thôi cô cho.
Mai trúng số qua cô mời hủ tiếu nghe.
Dạ dạ cô. Thôi con lấy ba trăm.Con cảm ơn cô.! Nói rồi nó dúi lại tay cô đẹp tờ một trăm rồi co giò chạy tuốt về xóm trọ. Nó chạy thật nhanh vì nó sợ cô đẹp đổi ý thì ૮.ɦ.ế.ƭ.
Nó còn nghe cô đẹp nói với phía sau… mai trúng số qua cô ăn hủ tiếu nha.
Vừa chạy nó vừa khấn trời phật, khấn má Ba, khấn ông thần ngoài miếu nhỏ cạnh rìa đường đầu xóm. Khấn luôn con chó già má Ba thọt nó nuôi đến ૮.ɦ.ế.ƭ rồi má con nó đưa ra sông thả cho mát mẻ. Nó chạy lẹ tới nỗi nó quên một chân nó năm xưa bị chuột cắn đứt gân phải đi cà nhắc, nó quên cả việc nó chạy nhanh quá thì sẽ lên cơn hen mà không thở nổi. Kết quả là hôm sau nó ốm phải nằm bệp, mà tђยốς của nó thì hết mất rồi.
Chả hiểu do nó khấn thành tâm hay số cô đẹp đỏ mà sấp vé cô mua có bộ hai mươi vé trúng giải nhất. Thêm hai mươi vé giải bảy.
Cầm tờ kết quả nó quên cả ốm, chạy như bay tới nhà cô đẹp. Nhưng mà đen đủi quá. Cửa nhà vẫn đóng. Cô đẹp không có nhà.
Hôm sau nữa nó đáo qua đáo lại mà vẫn không thấy cô mở cửa. Đến ngày thứ ba thì nó bị ốm. Cợn hen rút cổ mà nó thì hết tђยốς, ông Tám phải nhờ người đưa nó ra ông bác sĩ quen. Ông bác sĩ già thương người xóm trọ thường khám Ьệпh không lấy tiền nằm mất một ngày để ông tiêm truyền.
Ông bảo nó suy dinh dưỡng nặng quá, cần bồi bổ. Bệnh hen mà được ăn uống tẩm bổ nhiều phổi khỏe sẽ khỏi thôi. Mà nó thì lấy đâu tiền bồi dưỡng chứ. Chiều tối nó khỏe khỏe nó lại ra đại lý nhận vé đi bán, lại ghé qua nhà cô đẹp thì thấy nhà cô khá đông người ra vào, hoa tươi xếp cả dãy. Tấm băng rôn đỏ tươi Khai trương áo cưới Hoa Phượng hồng phát. Cửa cuốn kéo lên, bên trong nhà tủ kính lắp điện sáng trưng. Những bộ váy cô dâu trắng muốt lấp lánh chói lòa xếp ràn rạt.
Oa. Nó nhìn mà chói cả mắt. Nó đờ người đứng ngẩn ngơ quên cả mục đích tới nhắc cô đẹp trúng số.
Thấy nó đứng xớ rớ trước cửa. Gã xăm trổ từ trong đi ra quát.
Đứng làm gì đó ?
Ra chỗ khác chơi.
Dạ dạ.. cháu tới nhắc cô nhớ đọ vé. Cô trúng số rồi đó.
Hả trúng số hả?. Thật không?
Gã xăm trổ dịu giọng gọi với vào.
Phượng ơi.. em ra đây lát coi.
Dạ. Đợi em tý.
Gã hỏi lại nó lần nữa.
Mày có tờ so đó không? Đưa đây coi. Mà sao mày biết cô trúng. Trúng nhiu tiền?
-Dạ. Cháu nhớ các bộ vé cháu bán ạ.
Một bộ 20 tờ là được một trăm triệu chú à. Còn bộ giải bẩy được hai trăm rưởi nữa. Cháu nhớ số của cô vì ngày cháu được phát năm bộ thôi à.
À ra thế.gã gật gù.
Phượng bước ra, nay cô thật đẹp và sang trọng quá. Mái tóc dài đen nhánh bới cao cài một cành hoa lan tím hồng, cần cổ cao trắng muốt và chiếc váy đỏ đô cổ thuyền đổ khoe trọn bờ vai thon thả.
Cô bước ra chìa tập vé vừa lấy trong túi cho nó so. Nó nhặt đủ bốn mươi tờ vé trúng và nói cô mang ra đại lý lãnh thưởng.
Phượng cười khoe hàm răng trắng bóng. Mai qua cô ăn hủ tiếu rồi đi lãnh thưởng với cô nhen.
Dạ.nó lí nhí cảm ơn. Nó không phải vì cần bát hủ tiếu như lúc đầu nó nói, mà tại nó thấy cô đẹp, hiền quá nó cứ muốn nhìn.
À mà con tên gì?
Dạ con tên Ngọ ạ.
Ngọ hả. Là con tuổi ngọ hả?
Dạ
Thế con nhiu tuổi rồi? Chín hay mười ? Bộ con không đi học sao?
Phượng chăm chú nhìn con bé nhó thó, còi cọc, đen đúa. Nó có cặp mắt thật sáng.
Dạ con nghe ông Tám nói con sinh năm ngọ. Năm nay con mười lăm cô à.
Cái gì?
Mười lăm tuổi ư?
Phượng rùng mình bởi cái mốc mười lăm tuổi luôn ám ảnh cô suốt mấy chục năm qua. Mỗi khi nghe ai nhắc tới là tιм cô như có trăm ngàn mũikimđâm vào đau buốt, rỉ m.áu.
Cô không muốn nhớ lại một giây phút nào của cái tuổi mười lăm ấy.
Cô nhìn con bé, nhớ lại tuổi mười lăm của mình, ʇ⚡︎ự dưng trong lòng trào dâng nỗi xót xa đau đớn.
Một luồng suy nghĩ chợt đến. Cô nắm tay con bé. Ba mẹ con còn không? Con ở với ai.
Dạ con mồ côi ạ. Con ở xóm trọ ngoài bờ kênh Sài gòn đó cô.
Mồ côi ư?
Tim cô lại nhói đau.
Vậy con có muốn ở đây với cô không?
Làm giúp việc cho cô.
Dạ. Ngọ không ngờ cô đẹp lại đề nghị nó một điều đến mơ nó cũng không nghĩ đến.
Dạ.. có ạ
Nhưng con bị tật, và con bị Ьệпh nữa cô.
Không sao. Cô sẽ đưa con đi chữa Ьệпh.
Con ở với cô nghe.
Em định nhận con bé này vào ở hả?
Thiếu gì đứa khỏe mạnh.
Gã xăm trổ kêu lên.
Không. Em thích con bé.
Vậy nha. Sáng mai tám giờ qua đây nha.
Và cô đã nhận nó vào nhà từ hôm đó. Cô đổi tên cho nó là Ngọc. Làm giấy khai sinh cho nó, cho đi học bổ túc hết cấp hai. Và chữa khỏi hẳn Ьệпh hen suyễn của Ngọc. Cô còn cho nó đi nối gân để chân đi lại bình thường. Cô gọi nó là con xưng má.
Gã đàn ông xăm trổ ấy tên Long. Gã là con trai một đại gia ngành gỗ. Một lần ra bắc ký hợp đồng mua gỗ. Ký xong gã mò đi tìm của lạ, tгêภ đường đến động ngầm của mụ Ngoan quắt do một người bạn trong nam từng chơi giới thiệu, gã đã gặp Phượng. Một cô gáι quần áorách tướp m.áu me đầy người đang được một gã thanh niên cũng m.áume tướp táp dìu chạy. Phía sau một đám xăm trổ vácd.aođuổi ᵭάпҺ.
Gã dừng xe mở cửa cho hai người lên xe và chạy mất để lại đám người đứng ngẩn hua d.ao cҺửι bới ầm ĩ.
Thì ra chiều hôm ấy anh Lan qua một thông tin bí mật đã tìm được đến động của mụ Ngoan Quắt. Mụ là bà con xa của bà Quế.
Để được gặp Phượng, anh Lan đã phải đổ ra trước mặt mụ Ngoan một vốc nhẫn v.àng. Đó là số v.àng cuối cùng của bố anh.
Gã tiểu Tráng đưa anh tới phòng của Phượng. Con bé vừatiếp hai gã chủ bãi than t.hổ p.hỉ xong
Nó chả thèm mặc quầnáo, đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn ra. Nhìn đứa em gáι xinh tươi, non trẻ hôm nào nay nhàu nhĩ, nhợt nhạt và bệ rạc đang nằm ườn tгêภgiường cái chăn mỏng trễ xuống lộ cả nửa bầuռ.ɠ-ự.ɕ. Anh đau lòng quá đỗi. Anh ngồi xuống giường, kéo chăn lên che cho em gáι rồi thì thào.
Phượng.. anh Lan đây.
Phượng vẫn còn lo mơ mệt mỏi sau cuộc quầnthảo của hai gã đàn ông vạm vỡ lâu ngày được xả. Nó đờđẫn nhìn lại. Nó chả nhớ tên nó là gì bởi mấy tháng qua có ai gọi tên nó đâu