Con có được đọc sách không – Câu chuyện nhân văn sâu sắc

CON CÓ CÒN ĐỌC SÁCH KHÔNG?

Vào một buổi sáng, lúc xe bus đến trạm dừng, có một cậu bé trên người rất bẩn, đeo một chiếc túi trên lưng đi theo một người đàn ông bước lên xe. Xe bus vào buổi sáng thường đông chật cứng người. Nhìn bộ dạng có vẻ như họ là công nhân xây dựng, vừa lúc có một người xuống xe, cậu bé liền ngồi vào chỗ đó còn người đàn ông thì đứng ở bên cạnh.

Không lâu sau, có một phụ nữ mang thai bước lên xe, cậu bé đứng dậy nhường chỗ và nói: “Cô ơi, cô ngồi xuống đi ạ!”

Người phụ nữ mang thai nhìn liếc qua cậu bé bẩn thỉu mà không nói lời nào. Cậu bé nhẹ nhàng đặt chiếc túi xuống đất, rồi từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay và lau qua lau lại chỗ mình đã ngồi, sau đó mỉm cười nói: “Cô ơi, con lau sạch sẽ rồi, không còn bẩn nữa đâu”. Người phụ nữ nhìn cậu bé chằm chằm rồi đỏ mặt ngồi xuống.

Cậu bé vừa cầm cái túi lên thì đột nhiên chiếc xe phanh gấp, thân hình gầy gò của cậu suýt bổ nhào về phía trước nhưng tay vẫn ôm chặt chiếc túi ở trước ngực.

Một người phụ nữ lớn tuổi ngồi bên cạnh âu yếm nói: “Con thật là một cậu bé ngoan!”

Cậu bé cười một cách ngây thơ rồi nói: “Bà ơi, con không phải là đứa trẻ ngoan lắm đâu, mẹ con luôn mắng con vì lúc nào cũng để ý đến người ta nói gì, nghĩ gì về mình. Nhưng hiện giờ thì con đã dũng cảm như Forrest Gump rồi!”. Người phụ nữ mang thai ngồi trên ghế cúi mặt xuống.

Người phụ nữ lớn tuổi kinh ngạc hỏi: “Con cũng biết Forrest Gump sao?”

“Vâng ạ, mẹ thường đọc cho con nghe”.

“Đọc Forrest Gump con học được những gì?”, bà hỏi.

Cậu bé nói rằng: “Điều con học được là, đừng quan tâm đến ánh mắt của người khác, hãy sống thật tốt và đi theo con đường riêng của mình, vì mỗi người là duy nhất, là riêng biệt, họ giống như đủ loại sôcôla vậy…”

“Mẹ con làm gì?”

“Mẹ con trước đây là giáo viên ở trong làng”.

“Thế còn bây giờ thì sao?”

Cậu bé đỏ hoe đôi mắt nói: “Mẹ con đang ở trong cái túi này!”

Người phụ nữ lặng người, ai ai trên xe bus cũng vậy. Rồi người đàn ông đứng bên cạnh lên tiếng kể hoàn cảnh của cậu bé:

“Tôi là chú của thằng bé này, bố của nó mấy năm trước vì bị bệnh mà chết, mẹ nó một mình nuôi con, chị ấy là một giáo viên ở trong làng tôi, rất được mọi người tôn trọng.

Vì muốn con có cuộc sống tốt hơn nên đã tranh thủ dịp nghỉ hè đưa thằng bé lên thành phố, còn mình thì làm thuê cho công trường xây dựng dự tính đến ngày khai giảng thì sẽ trở về, không ngờ cuối cùng một ngày đang đi làm, thì bị sắt rơi trúng vào người… trong chiếc túi mà thằng bé mang là tro cốt của mẹ nó…”

Người phụ nữ lớn tuổi nước mắt trào ra: “Con có còn đọc sách không?”

Cậu bé nói: “Con mỗi ngày đều đến hiệu sách bên cạnh công trường để đọc sách”.

Rất nhiều người trên xe đều nói trong nhà mình còn nhiều sách và muốn tặng lại cho cậu bé, cậu bé nở nụ cười…

Điều người mẹ vĩ đại này làm được là đã khiến cậu bé không vì nghèo mà cảm thấy kém cỏi, cậu dùng tâm thái lạc quan và rộng lượng để bao dung sự kỳ thị của người khác, hết thảy điều này là có quan hệ với cách giáo dục “đừng để ý ánh mắt của người khác” mà mẹ đã dạy cậu.

Sưu tầm (không rõ tác giả)

Hình minh hoạ sưu tầm

Bài viết khác

Sẻ chia bất hạnh – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn về những tấm lòng vàng

Đêm Halloween 31/10 vừa qua, một tai nạn xảy ra khi một chiếc xe trượt bánh và tông vào một thân cây ở tiểu bang Georgia, Hoa Kỳ. Cả hai vợ chồng dều thiệt mạng. Nathan Bradley, một cảnh sát viên 24 tuổi, có nhiệm vụ báo tin cho thân nhân. Bradley kể lại giây […]

Quốc giα có nền giáo dục tốt nhất thế giới : “Không kiểm tɾα, không bài về nhà, không hình ρhạt” – Câu chuyện thú vị

Tại Phần Lαn, học sinh Ьắt đầu giờ học lúc 9h30, kết thúc tɾước 14h30. Tɾẻ em đến tɾường không ρhải kiểm tɾα, không chịu mọi hình ρhạt, thậm chí không có bài về nhà. Tuy nhiên với nền giáo dục này, Phần Lαn luôn là quốc giα đứng cαo tɾong bảng xếρ hạng học […]

Người chủ quán có tấm lòng nhân hậu – Câu chuyện cảm động đấy ý nghĩα nhân săn sâu sắc về tình người

Anh Hà quản lý và Liên — tạρ vu —vừα rα khỏi nhà hàng thì đúng lúc bà Oαnh — chủ nhà hàng — cũng vừα bước xuống xe .Trong khi Hà cuối chào bà chủ thì Liên lúng túng với cái túi nilon đαng ҳάch trên tαy ,cô ú ớ không rα lời . […]