Tg Antoni Phenix
Nghề cửu vạn cũng rất hay, rất phù hợp với An vì anh không phải bỏ vốn ra mà thu nhập lại rất hợp lý. An làm tốt tất cả các công việc được chủ giao cho. Nhưng công việc cửu vạn đâu có nhiều đề mà làm ?
Thời gian đi cửu vạn lại không phụ thuộc vào mình mà phụ thuộc vào chủ soái. Mình phải luôn luôn làm theo ý muốn của chủ.
Với lại An còn phải sắp xếp thời gian làm việc với giáo sư Zeman nữa, nên có khi đã giành được suất đi cửu vạn rồi mà anh đành phải bỏ.
Sau một thời gian đi cửu vạn, An nhìn thấy cuộc đại chiến cửu vạn thật khốc liệt…thì anh không còn thích đi làm cửu vạn nữa.
Nhưng không làm thì lấy gì mà sống đây ? Một câu hỏi thường xuyên có trong đầu của anh .
Kôi một tay cửu vạn cừ khôi. Kôi cũng thuê nhà ở gần nhà của An. Thỉnh thoảng hai anh em vẫn gặp trao đổi, trò chuyện…
– Chào Kôi ! Ông bạn đi đâu mà muộn thế này .
– Xin chào ! Tớ đi dạo cho nó đỡ nhớ mặt đất . Suốt ngày ngồi tгêภ tàu hỏa từ Praha đi Matxcova rồi lại từ Matxcova quay trở lại Praha…tớ cũng chán rồi .
– Kôi chán bao giờ thì ới cho tớ một câu nhé, tớ không có ai gọi đi cửu vạn mấy khi .
– Cậu nói tiếng Nga tốt, tiếng Tiệp rất tốt thì phải biết quảng bá cho mình chứ ? Mà phải biết nịnh chủ nữa thì mới có việc làm thường xuyên chứ.
– Cả hai việc này đối với tớ đều khó lắm Kôi ơi ! Tớ không biết phải làm như thế nào cả.
– Hi, hi…Tớ lấy ví dụ tớ vẫn khoe với rất nhiều người để đến tai chủ là tớ giỏi tiếng Nga hơn mấy thằng hải quan Liên Xô…đấy là quảng bá cho mình .
– Cậu giỏi thì mới nói như vậy được chứ.
-An à, cậu biết thừa là tớ nói không đúng vì bọn Liên xô từ lúc mới lọt lòng mẹ nó đã nói tiếng Nga, tiếng mẹ đẻ rồi. Mình làm sao mà hơn chúng nó được ? Tớ nói vậy để ʇ⚡︎ự quảng bá cho tớ thôi. Còn cái quan trọng nữa là phải khen các soái thường xuyên là chúng rất giỏi mặc dù chúng dốt .
– Những nghệ thuật cao siêu này của Kôi thì tớ chịu. Nếu tớ có học thì nó cũng không vào đầu .
– Thế thì cậu khó thành công tгêภ đất Tiệp này lắm . Người ta vẫn nói : giàu đi Đức, kiến thức đi Nga, ba hoa đi Tiệp. Cậu không biết à ?
– Tớ chịu . Chào Kôi nhé !
– Chào tạm biệt !
Kôi đi rồi, An biết Kôi là người không ra gì, nhưng được cái anh ta nói thật . Những chuyện anh ta làm như bịa đặt, nịnh nọt để thắng trong những cuộc cạnh tranh thì An không biết làm. Ngay cả khi có thể làm được thì anh cũng quyết không làm.
An muốn khi đã cạnh tranh thì phải cạnh tranh lành mạnh. Anh nghĩ trước sau gì thì cũng phải bỏ cái nghề cửu vạn này thôi.
Đi buôn trong nước anh còn hú hồn hú vía, huống chi là phải đi buôn ở nước ngoài xuyên biên giới.
An tính trước mắt cứ đi cửu vạn khi có cơ hội. Bao giờ có đủ tiền mua một hoặc hai cái máy tính thì anh sẽ tìm đến đồng nghiệp, đồng môn hoặc đồng hương nhờ giúp đỡ.
Qua tìm hiểu thì An biết cả đồng nghiệp, đồng môn và đồng hương đều là những người có điều tiếng. Họ đều ʇ⚡︎ự xưng họ là soái tướng gì đó. Không biết thực lực của họ thế nào nhưng chắc chắn là họ đã sang Praha đến ba bốn năm rồi và cũng tích cực làm ăn .
An quyết định tìm đến đồng nghiệp đầu tiên . Anh Duy là cάп bộ giảng dạy ngành chế tạo máy. Anh Duy hơn An đến 4,5 tuổi. Hai anh em trong nước đã vài lần đi hỏi thi, đi công tác chung với nhau. Nói chung là quá thân thiết thì không, nhưng hai anh em cũng quý nhau từ cái thuở cơ hàn.
Anh Duy được sang Praha thực tập ở trường UTP ( trường bách khoa Praha) . Hết hạn thực tập anh Duy không xin được trường bạn cho kéo dài. Mặc dù vậy anh vẫn ở lại làm ăn tại Praha. Anh Duy rất thân với mấy người ở tгêภ sứ quán.
Anh Duy thường ʇ⚡︎ự giới thiệu mình là một trong những soái thuộc hàng top five nhưng cũng không biết ai là top số một. Anh thường khoe là mình có số tiền nhiều đến mức mua được cả dãy phố ở Hà Nội.
Nếu đúng như anh Duy nói thì cũng kinh thật, đáng nể thật. Nhưng ở nước ngoài người ta hay nói cường điệu lên để oai phong, để nhiều người muốn đầu quân .
An tìm đến nhà anh Duy tгêภ phố Zamecova ngay Praha 1 . Căn nhà anh Duy thuê khá lớn có đến 3 phòng ngủ 1 phòng khách.
An gõ cửa và chờ mãi anh Duy mới đi mở cửa mời An vào.
– Chào anh Duy ! Mãi hôm nay em mới tìm được địa chỉ nhà của anh. Hoá ra anh ở ngay trung tâm thành phố..
– Ngồi đi An . Chúng ta cùng trường không cần phải khách sáo thế đâu. Em lên đây ʇ⚡︎ử bao giờ? Có cần anh giúp đỡ cái gì không?
– Em từ Bratislava lên Praha được gần một tháng.
– Bao giờ em về Việt Nam?
– Em chưa về đâu anh . Em xin làm việc được ở viện hàn lâm khoa học rồi. Em đang chờ quyết định của Bộ đại học xong, rồi mới lên trình báo sứ quán.
– Cậu giỏi tiếng Tiệp thì xin bọn Tây không khó khăn gì. Còn anh xin mỏi mồm chúng nó có cho đâu!
-Em xin được nhưng họ chỉ cho học bổng bán phần thôi.
– Thế em sống bằng gì? Định ra xin cơm miễn phí à ?
-Em sống bằng grant khoa học.
– Grant là cái quái gì?
– Viện có nhiều project em tham gia làm và họ trả tiền thưởng.
– Thời buổi kinh tế khó khăn, giáo sư còn chẳng đủ tiền ăn. Sống bằng grant thì ૮.ɦ.ế.ƭ đói à.
– Anh nói đúng đấy. Anh em mình ở Việt Nam có nghiên cứu khoa học nhiều đâu mà hy vọng được grant lớn. Em đến đây xem anh có việc gì cho làm không ạ !
– Cứ từ từ rồi anh tính. Trước mắt thỉnh thoảng đi làm phiên ᴅịcҺ cho anh.
– OK anh .
Ngồi nói chuyện với anh Duy được một lúc thì An thấy từ khu vực phòng ngủ có hai cô gáι khá trẻ đi ra .
– Em Đào và em Hồng đi chợ về thì nấu ăn luôn hai em nhé ! Hôm nay nhà anh có khách . Đây là anh An giáo viên cùng trường với anh.
– Vâng chúng em đi ngay đây.
Đào và Hồng rủ nhau đi chợ nhà quê để mua được đồ ăn vừa ngon vừa rẻ . Ở các quận vùng ven Praha có những chợ quê mà bà con nông dân đem nông sản ra bán rất tươi ngon .
Hai cô vừa ra khỏi cửa . An đã khen một câu:
– Anh Duy giỏi thật. Đem được hai cô em gáι sang nước ngoài. Hai cô em của anh vừa trẻ lại vừa xinh.
– Em nào! Đấy là hai em lao động.
– Vậy thì anh được những hai cô phục vụ, anh Duy giỏi thế!
– Anh sẽ chuyển giao cho các soái khác nay mai . Nhân tiện đây anh nghĩ ra một việc cho cậu đây, nhàn hạ sung sướиɠ mà lại có nhiều tiền.
– Hay quá, việc gì đấy anh ? Em đang thất nghiệp đây.
– Cậu đi xuống các tỉnh, kiếm được các cô gáι xinh xắn mang về đây bàn giao cho các soái là sẽ được họ trả khá tiền.
– Sao? Anh nói gì lạ thế ? Đấy là hành động ρҺα̣м ρҺάρ, là Tú ông Tú bà. Em không bao giờ làm cái việc táng tận lương tâm như vậy. Em thà ૮.ɦ.ế.ƭ đói còn hơn…
– An ? Sao ʇ⚡︎ự nhiên cậu nổi xung như vậy? Không làm thì thôi chứ đừng có dạy đạo đức ở đây. Đúng là cái hội ngu lâu khó đào tạo !
– Anh bảo ai ngu đấy? Em chào anh, em phải về có việc.
– Làm gì mà ҟҺùпg lên vậy? Ở đây ăn cơm chiều với anh. Hai em đi chợ sắp về rồi.
An vừa tức bực định cҺửι cho lão Duy một trận nhưng An lại thôi. Anh chạy như tên bắn ra khỏi nhà lão Duy.