Cớm áo gạo tiền – Chương 11

Tg Antoni Phenix

Năm học này kết thúc và sinh viên bắt đầu được nghỉ hè. Giáo sư Szafir của thầy An cũng đã đến lúc nghỉ hưu.

Theo kế hoạch thì năm tới, thầy An sẽ không còn giảng dạy tại Bratislava nữa. Thầy An sẽ chuyển lên Praha làm việc với giáo sư Zeman. Nếu được giáo sư tiếp nhận thì anh còn phải tính đến chuyện thuê nhà lâu dài ở Praha.

An sang nhà anh Mỹ chơi và nói về kế hoạch của mình. Anh Mỹ nói:

– An à! Em nghĩ vậy cũng đúng. Lên tгêภ Praha em sẽ có nhiều có hội kiếm tiền. Ở dưới Bratislava này chỉ có mỗi một cái ngạch là đi mua tђยốς kháng sinh gửi về Việt Nam bán, mà em lại không chịu đi.
– Không phải là em không chịu đi. Em cũng đã thử đi hai, ba lần rồi…mà không mua được viên tђยốς nào cả ! Thuốc kháng sinh là họ bán theo đơn của bác sĩ, mà em làm gì có đơn tђยốς. Ngay cả có đơn tђยốς của bác sĩ, thì cũng chỉ mua được vài vỉ thôi anh à !
– Cái thằng người đời ! Đi mua tђยốς phải biết cách hối lộ thì mới mua được chứ .
– Thế thì em chịu . Em chỉ muốn làm cái gì đàng hoàng thôi .
– Vậy thì khó lắm đấy chú em à !
– Em định chuyển lên Praha, xin làm nghiên cứu sinh ở Viện Hàn lâm khoa học. Học bổng toàn phần rất khó xin vì tình hình kinh tế Tiệp khắc khó khăn. Mà xin học bổng bán phần thì nhiều phần xin được..nhưng còn phải làm việc gì có tiền để sống đây ? Em chưa biết rồi sẽ ra sao nhưng trước mắt em phải thuê được cái nhà đã.
– Anh được biết là anh Phi sắp về Việt Nam rồi đấy. Cái nhà anh Phi thuê là một phòng nằm trong căn hộ cùng với chủ nhà. Giá thuê nhà tương đối rẻ vì phải ở chung với chủ nhà. Em lên tгêภ đó liên hệ với anh Phi mà thuê lại nhé!

– Vâng ! Cảm ơn anh nhiều ! Ngày mai em đi luôn Praha rồi ạ.
Đang tгêภ đường đi về nhà thì An gặp ngay nhóm sinh viên quen biết học năm thứ hai, cái lớp mà anh dạy chữa bài tập. Họ đang ҳάch vali, đồ đạc ra tàu xe để về quê nghỉ hè. Đối với sinh viên thì không có gì vui hơn là mỗi lần thi xong tất cả các môn học và được về nhà nghỉ hè .
Cả nhóm sinh viên dừng lại, các em vui vẻ đứng vây xung quanh chào thầy giáo An:
– Chúng em chào thầy An ạ ! Mấy em sinh viên cùng nhao nhao lên tiếng chào.
– Chúng em muốn tìm thầy để chia tay mà mãi bây giờ mới gặp. Một em sinh viên nữ nhanh nhẩu nói.
– Chào các em ! Chúc các em có một kỳ nghỉ hè vui vẻ nhé !
– Sang năm thầy có còn dạy lớp học của chúng em nữa không ạ ?
– Chưa thể biết trước được, các em à ! Tất cả còn phụ thuộc vào nhà trường.

– Chúng em sẽ lên khoa đề nghị xin cho thầy dạy lớp chúng em.
– Tôi đang tính sẽ chuyển lên Praha làm việc tại viện Hàn Lâm Khoa Học.
– Thầy đừng đi. Thầy ở lại với chúng em đi. Chúng em nhớ thầy lắm.
Đám sinh viên bịn rịn chia tay thầy giáo An, có lẽ vì chúng cảm thấy đây rất có thể là lần gặp gỡ cuối cùng.
Sáng sớm hôm sau thầy An ra ga tàu hỏa, mua vé đi lên thủ đô Praha.
Việc trước tiên là anh đến tìm gặp giáo sư Zeman. Giáo sư Zeman là học trò của giáo sư Szafir. Giáo sư Zeman còn rất trẻ, chỉ hơn An có vài tuổi thôi.
Giáo sư Zeman đã được giáo sư Szafir thông báo trước rồi, cho nên hai người nhanh chóng vào việc ngay.

-Xin chào giáo sư !
– Chào anh An ! Mời anh ngồi xuống. Giáo sư Szafir đã cho tôi biết hết tất cả các vấn đề của anh rồi. Học bổng toàn phần năm nay thì viện không có tí gì. Còn học bổng bán phần thì có ngay. Tôi đã cho ᵭάпҺ máy văn bản tiếp nhận anh rồi đây. Nhưng tôi còn băn khoăn rằng anh sẽ sống bằng gì ?
– Cảm ơn giáo sư nhiều. Em sẽ xin làm thêm một công việc nào đó ạ!
– Có một phương án nữa là anh An sẽ tham gia các đề án khoa học, thì sẽ có tiền từ các grant.
– Cảm ơn giáo sư nhiều. Em muốn giáo sư chọn cho em đề tài khoa học và giáo sư sẽ trực tiếp hướng dẫn em có được không ạ ?
– Tôi đã chuẩn bị cho anh đầy đủ rồi. Anh thu xếp chuyển lên Praha càng nhanh càng tốt.
– Vâng ạ ! Đầu tuần sau em sẽ lên gặp thầy.
Thế là An đã làm với giáo sư xong xuôi rồi. Như vậy là giấy tờ hợp lệ phía nước bạn đã được giải quyết xong. Nhưng còn phải được sự đồng ý của phía Việt Nam nữa ? Chính ҳάc là phải được sự đồng ý của trường Đại học mà An giảng dạy và Bộ đại học phải đồng ý.
An tìm đến nhà cậu Tiên đằng vợ. Nhờ vả cậu Tiên thông thạo gửi giúp về Việt Nam thật nhanh bộ hồ sơ tiếp nhận của Viện hàn lâm khoa học Tiệp khắc.

Anh viết thư cho Hoài hướng dẫn vợ đến phòng tổ chức nhà trường xin quyết định: đồng ý cho An ở lại Praha công tác…Nếu khó khăn thì Hoài sẽ tìm gặp thầy Quy hiệu trưởng trình bày. Còn lên bộ đại học thì An không biết tiếp cận từ đâu…thôi để Hoài ʇ⚡︎ự giải quyết.

Còn một việc cấp bách mà An thấy phải làm ngay bây giờ là thuê nhà. Thuê nhà đối với An không phải là việc khó khăn gì, vì tiếng tăm anh rất thông thạo. Nếu anh có nhiều tiền, thì khoảng 100 USD một tháng để thuê nhà…quá đơn giản. Anh chỉ cần mua tờ báo đọc xem mục cho thuê nhà và gọi điện thoại, sau đó đi xem nhà là xong.

Nhưng trong tay anh, cả nhà cả cửa chỉ còn có khoảng 800 USD . Vì vậy anh muốn thuê được nhà giá càng rẻ càng tốt.

Trước khi đi Praha, anh Mỹ có đưa cho An số điện thoại của anh Phi. Vì biết anh Phi sắp về nước lại đang ở trong căn nhà thuê giá rẻ chỉ có mấy chục USD một tháng. An tìm mãi mới ra được địa chỉ nhà anh Phi ở quận Praha 7 gẩn metro.

Rất may mắn là lúc đến, An gặp được cả anh Phi và bà chủ đều ở nhà. An vào phòng gặp anh Phi và trình bày về việc tuần sau sẽ lên Praha ở lâu dài, nên rất cần thuê nhà.
Anh Phi nghe xong mắng An té tát :
– Cậu hết hợp đồng ở dưới Bratislava thì về nước ngay chứ sao lại định đảo ngũ ? Định lưu vong à ?
– Anh nói gì mà lạ thế? Em hết hợp đồng dưới Bratislava thì em có thể kéo dài hợp đồng cơ mà. Nhưng em muốn chuyển lên Praha làm việc cho nó tiện, để còn liên hệ dễ dàng với vợ con ở Việt Nam. Em không phải đảo ngũ, mà cũng chẳng phải lưu vong.
– Thế cậu đã có giấy quyết định chưa ?
– Em có giấy quyết định tiếp nhận chính thức của phía nước bạn rồi. Em cũng đã gửi giấy tờ về Việt Nam để xin quyết định của nhà trường và của Bộ đại học, anh à !

– Suốt ngày cậu chỉ tính có chạy chọt…
– Thì em theo gương các anh thôi. Anh thì đi công tác rồi xin ở lại thực tập cao cấp. Còn anh Mỹ hết thời gian thực tập thì xin ở lại làm trong phòng thí nghiệm của trường đại học…
– Cậu nói xấu chúng tớ à ? Tớ không có trách nhiệm phải thuê nhà cho cậu đâu.
– Đương nhiên là anh không có trách nhiệm đó rồi ! Nhưng ít ngày nữa đằng nào anh cũng về nước, em muốn thuê lại cái nhà của anh vì giá thuê rẻ mà thôi. Vả lại em cũng không có nhiều tiền, anh biết mà !
– Tớ về nước rồi, một ngày nào đó tớ lại sang chứ…
Hai anh em đang nói chuyện thì bà Eva là chủ nhà bước vào phòng.
Bà Eva hỏi An :
– Xin lỗi ! Tôi hỏi xem ông có muốn thuê nhà của tôi không? Vì ông Phi sắp về Việt Nam rồi. Tôi cần tìm người thuê nhà.
– Cảm ơn bà ! Tôi cũng đang muốn thuê nhà của ba. Tôi có thể bắt đầu thuê từ tuần sau.
– Ok
Anh Phi rất tức tối nhưng cũng chẳng biết làm thế nào, khi bà chủ nhà lại nói chuyện trực tiếp, quαп Һệ trực tiếp với An.
Bà Eva mời An ra phòng khách làm hợp đồng ký kết thuê nhà. An đưa luôn tiền cọc và trả tiền trước một tháng thuê nhà cho bà Eva. Đầu tuần sau An sẽ vào ở.

Xong việc An chào bà Eva và anh Phi ra về. Bà chủ thì rất vui vẻ còn hẹn là cả ngày thứ hai tuần sau bà sẽ ngồi đợi An đến. Còn anh Phi thì mặt hằm hằm không buồn chào lại An lấy một câu, khi An chào anh Phi ra về.
An không thể hiểu nổi ? Sáng mai anh Phi sẽ đi xuống Bratislava mấy ngày rồi quay về Praha. Sau đó sẽ bay về Việt Nam ngay. Vậy thì anh Phi giữ cái nhà không muốn cho người khác thuê để làm gì nhỉ ?
Theo An tìm hiểu thì cái nhà này đâu phải là nhà anh Phi tìm ra ? Trước đây là do anh Hải thuê. Sau này anh Hải đón được vợ con sang, nên họ đã thuê được cái nhà to hơn. Vì tiếc cái nhà giá rẻ nên anh Hải đã giới thiệu cho anh Phi thuê. Anh Hải mang tiếng là hâm thế mà còn tốt hơn anh Phi rất nhiều.
An biết anh Phi về nước, sau này làm đến chức viện trưởng viện phó gì đó. Chắc chắn anh Phi sẽ là một vị lãnh đạo không tốt, luôn luôn hành cho nhân viên ra bã .
Tưởng chừng không còn đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ gì đến cái anh Phi nữa, thế mà anh ấy lại “dai như đỉa đói” An không làm sao tránh được.

Đó là…sau hai tuần An dọn đến nhà mới thuê, vào khoảng chiều tối anh Phi đến dẫn theo một anh bạn đến chỗ An .
Anh Phi nói bằng một giọng hách ᴅịcҺ:
– An à ! Tối nay cậu đi chỗ khác ngủ đề chúng tớ ở lai đây một đêm, ngày mai chúng tớ sẽ bay về Việt Nam buổi sáng sớm.
– Chào hai anh ! Các anh hãy vào nhà rồi ta nói chuyện sau.
An ҳάch hộ cái vali và túi ҳάch vào nhà.
An nói:

– Anh Phi đến ở nhờ nhà em hay đến lệnh cho em đấy?
– Cậu hiểu thế nào cũng được. Chúng tớ cần chỗ ngủ đêm nay. Anh Phi trả lời.
– Hai anh cẩn chỗ ngủ thì phải đi thuê khách sạn hoặc thuê nhà sinh viên mà ngủ cho rẻ chứ ? Sao lại đến đây mà ăn vạ em ?
– Cậu bảo ai ăn vạ ? Đây là nhà trước đây tôi đã thuê . Nếu cậu không đến thuê thì bây giờ nó vẫn là nhà tớ thuê.
– Trước đây thì đúng, còn bây giờ thì sai…Em có thể mời hai anh đi ngay lập tức ra khỏi nhà em. Nếu cần em có thể báo cα̉пh sάϮ.
Anh bạn của anh Phi hiểu ra vấn đề. Anh ấy giục anh Phi đi thuê nhà sinh viên. Nhưng anh Phi không chịu hiểu? Không biết vì tiếc tiền hay vì đầu óc có vấn đề mà vẫn cố đấm ăn xôi:

– Cậu có một mình, cậu đi thuê chỗ khác ngủ tạm một đêm cho đơn giản. Chúng tớ lỉnh kỉnh đồ đạc nhiều thế này, mà cậu bắt chúng tớ đi à? Sao cậu ác thế?
– Anh nhờ vả em thì lại khác. Anh phải nói hẳn hoi chứ ? Anh nói như một người không biết lẽ phải thì làm sao em có thể giúp các anh được?
– Thôi thì cậu An giúp các anh vậy !

– Em nể anh vì ta quen biết nhau lâu rồi, nên em cho các anh ngủ nhờ một tối. Sáng mai các anh phải ra khỏi nhà em trước khi em về. Em không muốn gặp các anh vào sáng mai nữa !

Anh bạn của anh Phi tỏ ra ái ngại và anh nói rằng cảm ơn An rất nhiều. Còn anh Phi thì có vẻ đắc ý vì được ngủ một đêm không mất tiền. An cũng không nhận được một lời cảm ơn nào từ anh Phi. Chán anh ta quá ! An đi đến nhà sinh viên, thuê ngủ một đêm hết khoảng 5 USD.

Sau này có dịp về Việt Nam, An có tổ chức chiêu đãi gặp mặt các anh chị em cùng trường đại học tổng hợp UB. Anh Phi cũ

Bài viết khác

Lời trăn trối cuối cùng – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

– Chị giáo ơi! Chị giáo ơi! Chị có nhà không hử? – Dạ! Cháu đây! Bà Nα gọi cháu à? Có chuyện gì mà bà hốt hoảng thế? Ông lại đαu à? – Không! Chị lấy lương chưα cho bà vαy 5 triệu ,ông lão nhà bà ốm nặng quá rồi chắc không quα […]

U60 vui với các cháu là đủ rồi – Câu chuyện ý nghĩa nhân văn

Tôi năm nay đã U60. Ngày xưa, vợ tôi sinh con gái khó khăn nên đã qua đời ngay trên bàn mổ. Đó là cú sốc lớn nhất trong cuộc đời tôi. Từ đó, tôi gà trống một mình nuôi con trưởng thành khôn lớn, tuy phải chịu đựng biết bao đắng cay vất vả […]

Học cách trân trọng những gì bạn đang có, trước khi thời gian khiến bạn trân trọng những gì bạn đã từng có

Bạn là người có Phúc ! Nếu bạn thức dậγ sáng naγ vẫn có nhiều sức khỏe hơn Ьệпh tật, được sống tự do, không ρhải nằm trong ρhòng cấρ cứu Ьệпh viện …thì bạn đang maγ mắn hơn hằng triệu người sắρ cҺết tuần nàγ. Người ta haγ coi thường những gì mình đang […]