Cô ấy là mẹ tôi chương 32

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 32

Bà Mùi đang ngồi trước cửa phòng mà đầu óc vẫn không khỏi những suy nghĩ, thì thấy Lan Nhi đến gặp ông Vinh. Cô cúi đầu chào lễ phép:

– Cháu chào Bác ạ…

– Ừ chào cháu, sao hôm nay lại biết bác Vinh nhập viện mà tới thăm?

– Dạ, bác ấy vừa gọi điện cho cháu…

Một thoáng ngạc nhiên hiện tгêภ khuôn mặt. Bà cứ nghĩ ông lấy điện thoại để gọi cho bà Huệ. Nhưng không ngờ ông lại gọi cho cô gáι, hẳn ông đang lo lắng vì công việc. Bà nói với Lan Nhi:

– Ổng đang nằm ở trỏng, cháu vào đi…

– Dạ, cháu cảm ơn Bác…

Nói rồi bà Mùi đi trước còn Lan Nhi cũng bước theo sau. Ông Vinh tỏ ra vui mừng khi thấy cô gáι đến bèn lên tiếng:

– Cháu đến đấy à?

– Dạ, cháu chào Bác ạ…

Chợt ông Vinh quay sang vợ nói:

– Bà ra ngoài cho tôi bàn công việc với cô Nhi một lát…

Bà Mùi thoáng buồn, chuyện làm ăn là bình thường chứ có việc gì mà bà phải tránh mặt? Hai người cứ nói chuyện chứ có sao đâu? Việc gì quan trọng đến nỗi ông Vinh phải nói Bà đi ra ngoài chứ? Bà Mùi lên tiếng, giọng nói có vẻ không vui:

– Tôi ngồi đây thì sao? Việc gì mà tôi phải đi ra chứ?

Ông Vinh quát lên:

– Tôi không muốn bà nghe chuyện được chưa?

Hai vợ chồng ông Vinh nói lời qua lại khiến Lan Nhi khó xử, cô thiệt tình không biết phải nói thế nào? Cuối cùng cô nhìn ông Vinh rồi chỉ vào cái điện thoại rồi nói:

– Bác gáι nói đúng đấy ạ, nhưng bác hiểu sai ý của bác Vinh rồi. Theo cháu hiểu thì bác Vinh không muốn người ngoài nghe được nội dung hợp đồng khi cháu trình bày. Nếu bác gáι ở bên ngoài thì sẽ không có chuyện đó…

– Nếu vậy thì cứ nói ra, tại sao đang có khách mà ông coi thường tôi chứ?

Lan Nhi đứng dậy cúi chào hai Bác ra về. Bởi cô nghĩ nếu có ngồi lại thì cũng chẳng giải quyết được gì? Có điều cô không hiểu tại sao bác Vinh lại làm thế với bác gáι? Có bao giờ bác ấy sợ khi bác gáι nghe được rồi thì nói lại với Quốc Tiến hay không?

Trước khi đến đây, cô cũng có ý định nói với bác Vinh, về việc mình không còn phụ trách hợp đồng này nữa, bởi Quốc Tiến yêu cầu cô giao cho Tuyết Trinh con gáι bà Thủy và cô không đồng ý. Nhưng khi nghe hai bác cãi nhau thì cô dừng lại và ra về. Đúng lúc đó thì cô thấy Quốc Tiến đang từ cổng Ьệпh viện đi vào. Nhưng khi nhìn thấy cô thì lại quay ra, vậy là sao chứ?

Không hiểu sao Lan Nhi lại có cảm giác không yên tâm, ngay việc Ba và anh Quân gặp nhau bàn kế hoạch thế nào cô cũng chưa biết. Có điều bỗng nhiên bác Vinh lại gọi cho cô rồi xảy ra chuyện như vừa rồi. Cô thắc mắc tại sao Quốc Tiến lại phải tránh mặt cô? Có bao giờ cậu ấy cũng vừa từ trong Ьệпh viện đi ra không? Tốt nhất bây giờ cô đi về nhà rồi tính sau…

Khi về đến nhà thì cũng là lúc Ba cô vừa về tới. Lan Nhi lễ phép:

– Con chào Ba…

Ông Tuấn trả lời:

– Vào nhà đi con…

Lắng nghe con gáι trình bày về sự việc mới xảy ra, ông Tuấn im lặng ra chiều suy nghĩ. Một lát sau ông lên tiếng nhưng không nói về nội dung công việc mà là chuyện riêng tư:

– Cậu Tiến này không biết có phải con ruột của ông Vinh không nhỉ?

Loan Nhi cười:

– Không phải con ruột thì con ai? Mà sao Ba lại hỏi vậy chứ?

– À, thì cũng nói bâng quơ vậy thôi, bởi không thấy ông ấy nói về con trai. Thường thường các ông nhà giàu mà có một đứa con mà lại là con trai thì thường mang ra khoe dữ lắm…

Như chợt nhớ ra điều gì, Lan Nhi tiếp lời:

– Ba nói cũng đúng, ngay cổ phần công ty thì bác Vinh dường như không quan tâm đến cậu Tiến. Cũng không ủy quyền hoặc bàn giao cho con trai khi biết mình đã lâm Ьệпh…để lúc nào con hỏi cô Huệ…

Ông Tuấn lắc đầu:

– Biết để làm gì, cậu ta có là con ruột hay con nuôi thì cũng không liên quan gì đến mình…

Lan Nhi chợt nhớ đến việc Ba gặp anh Quân nên hỏi:

– Ba gặp anh Quân sao rồi? Theo như kế hoạch thì đầu tuần sau Quốc Tiến sẽ làm việc chính thức ký hợp đồng kinh tế với chủ đầu tư…

– Ba được biết ông Vinh là đại diện công ty về mặt pháp luật. Nếu ông Vinh đủ sức khỏe để ký và làm tài chính ngân hàng thì không có gì thay đổi. Nhưng cậu Tiến không ký được vì ông Vinh không ủy quyền…

– Sao Ba lại biết ạ? Ba đã gặp người bên chủ đầu tư?

– Đúng rồi, cậu Quân quen người bên đó. Nếu đến thứ hai tuần sau mà công ty ông Vinh không ký thì họ đồng ý sẽ ký với Ba…

Càng nghe Ba nói thì Lan Nhi càng thấy khó hiểu. Không biết bác Vinh đã biết chuyện này không? Nếu mục đích bác ấy gặp cô để hỏi về chuyện này thì cô sẽ trả lời như thế nào? Bỗng ông Tuấn nói:

– Nếu ông Vinh có hỏi thì con cứ nói như thế. Ba không muốn ông ấy hiểu nhầm…

Không ngờ Lan Nhi trả lời:

– Con cũng nghĩ thế, nhưng con nghĩ bác Vinh còn yếu lắm, không thể bám sát công trình thi công. Trừ phi ủy quyền cho Quốc Tiến…

– Nếu ông ấy giao cho thằng Tiến lại càng пguγ Һιểм…

– Con nghĩ bác Vinh đã biết chuyện này, nhưng còn Bác ấy muốn gặp con nhằm mục đích gì thì con chưa biết…

– Rất có thể ông ấy muốn con giúp bà Huệ. Chỉ có như thế thì mới đuổi bà Mùi ra ngoài…

Lan Nhi chưa trả lời thì điện thoại đổ chuông, nhìn màn hình rồi cô nói với Ba:

– Bác Vinh gọi…

– Con nói chuyện đi…

Lan Nhi mở loa ngoài rồi lên tiếng:

– Alo, cháu nghe ạ…

– Bà Mùi vừa về nhà nên Bác tranh thủ nói với cháu. Hiện giờ bác còn yếu nên tạm thời chưa thể làm việc. Nếu Ba cháu ký được gói thầu xây khu nhà ở liền kề, thì giúp đỡ người ơn của bác là bà Huệ…

– Nhưng cô Huệ chưa có chuyên môn lại là phụ nữ, cháu nghĩ sẽ rất khó đấy ạ?

– Bác sẽ đưa người phụ trách kỹ thuật bên công ty sang đó làm. Cháu cố gắng nói với Ba nể tình của Bác mà giúp đỡ bà ấy. Từ từ sẽ quen thôi…

Ông Tuấn gật đầu, thấy Ba đồng ý thì Lan Nhi trả lời:

– Dạ, Bác cứ yên tâm chữa Ьệпh, đừng lo lắng quá…

Ông Vinh chưa trả lời thì vội cúp máy. Lan Nhi đoán chắc có bà Mùi đến hoặc Bác sỹ đến khám nên Bác ấy mới tắt đột ngột như vậy. Hai cha con mải nói chuyện mà không biết Vũ Luân đã từ trong phòng đi ra từ lúc nào. Khi nghe được câu chuyện mà hai người nói thì anh hỏi em gáι:

– Ông Vinh là người nào?

– Là Sếp của em…nhưng bác ấy đang bị Ьệпh nên khi nghe tin cô Huệ thành lập công ty thì muốn giúp đỡ…

– Vậy thì em nói với ổng nhường hợp đồng luôn đi, việc gì phải ʋòпg vo đến công ty của Ba nữa chứ? Anh sẽ ký trực tiếp…

– Anh tưởng đứng pháp danh công ty ký hợp đồng mà dễ hả? Anh có thể ký hợp đồng nguyên tắc, nhưng để ký hợp đồng kinh tế và làm tài chánh tại ngân hàng thì không dễ đâu…

– Sao này nói nhiều thế hả? Mày quên anh mày cũng là kỹ sư xây dựng hay sao?

– Em chưa nói về bằng cấp, mà ý em muốn nói rằng một công ty mới, ngoài chuyên môn phải có kinh nghiệm…họ muốn biết anh đã thi công bao nhiêu công trình, kết quả thế nào? Còn nhiều vấn đề liên quan chứ không đơn giản…

– Thế con trai ông ta đâu?

– Thì sếp Tiến đang quản lý đó

Bỗng Vũ Luân nhớ đến người đàn ông tên là Tiến đang cầm điện thoại của Tuyết Trinh để trả lời cho anh thì tỏ ra bực tức:

– Chuyện gì thì anh cũng có thể hợp tác, nhưng riêng với công ty này thì không bao giờ. Ba ký cho công ty nhà mình thi công, còn công ty mới thành lập thì giờ chưa cần, từ từ rồi cũng sẽ ổn thôi…

Trong khi Vũ Luân tỏ ra bức xúc nói liên hồi thì ông Tuấn và Lan Nhi cứ ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Bỗng Lan Nhi thắc mắc:

– Mà cô Huệ làm gì mà có nhiều tiền lắm, có như vậy thì cô ấy mới không cần sự giúp đỡ của Ba chứ?

Vì câu hỏi của con gáι cũng là mối nghi ngờ của ông Tuấn nên ông im lặng. Không ngờ Vũ Luân lên tiếng bênh cô Huệ:

– Em đi mà hỏi cô ấy chứ sao lại hỏi Ba? Thì cứ cho rằng cô ấy cặp với một đại gia nào đó, rồi ông ta quα ᵭờι, rồi nghiễm nhiên cô ấy được hưởng một khối tài sản chẳng hạn. Vậy thì cũng đâu có ăn cắp ăn trộm của ai?

Lan Nhi liếc nhìn ông anh đang nói rồi bữu môi:

– Ba thấy anh Hai ghê chưa kìa. Sao không tiếp tục nói hỗn láo và vu cho cô ấy đủ thứ Ϯộι nữa đi. Bây giờ thấy cô ấy có nhiều tiền thành lập công ty, thì lại khen lên tận mây xanh. Thật là người không có lập trường…

– Ờ thì đã sao? Trước tiên anh Hai cũng hơn mày rồi đó. Mày chỉ có 20% cổ phần thì anh cũng có, nhưng anh còn được làm phó giám đốc của công ty Vũ Luân. Một bước lên giám đốc chỉ là chuyện nhỏ…

– Vậy thì nhận cô ấy là mẹ luôn đi. Có khi cô ấy cho anh cả công ty luôn ấy chứ…

Vũ Luân khẳng định:

– Mày không phải bàn, chỉ cần mẹ Lan Anh đồng ý…

Không ngờ bà Lan Anh từ trong phòng ăn đi ra, nghe thấy Vũ Luân nói như vậy thì trả lời:

– Mẹ đồng ý, như vậy con có tới hai người mẹ…

Lan Nhi làm như muốn tị пα̣пh với anh Hai:

– Con cũng gọi cô Huệ là mẹ, con cũng có mẹ Huệ, mẹ Lan Anh. Hay quá…

Vũ Luân im lặng, anh không biết chồng con của cô Huệ đâu mà thời gian ở đây cũng đã lâu mà không thấy cô ấy nói gì. Có bao giờ khi mình gây dựng lên thì chồng con cô ấy lại trở về, có khi lại xôi hỏng bỏng không thì uổng. Nhưng trước câu nói của em gáι thì anh cũng trả lời:

– Thì có ai cấm đâu, vấn đề là chồng con cô Huệ ở đâu? Con cần nghe câu trả lời, đừng tưởng chỉ cần nghe nói rồi tin, nhỡ may một ngày nào đó rồi vỡ mộng…

Bà Lan Anh mới từ từ ngồi xuống rồi trả lời:

– Cuộc đời của cô Huệ là một chuỗi ngày đầy nước mắt. Cô ấy quen một người đàn ông đã có vợ, đến khi biết mình có thai thì ông ta yêu cầu phá bỏ. Vì để bảo vệ đứa con mà cô ấy bỏ trốn làm thuê làm mướn để chờ đến ngày sinh nở….

Cả nhà im lặng, chỉ có ông Tuấn là hiểu vợ đang dẫn dắt câu chuyện để đi đến một cái kết, là nói sự thật cho Vũ Luân biết và chấp nhận người mẹ của mình. Không ngờ bà vừa nói đến đó thì Vũ Luân cắt ngang:

– Đó, Lan Nhi thấy chưa? Anh phải yêu cầu cô ấy cho anh đứng tên tài khoản, để nếu như một ngày con cô ấy trở về thì mọi chuyện đã là của anh rồi…

Ai cũng lắc đầu khi nghe anh nói, Lan Nhi trả lời:

– Ừa chỉ có mình anh khôn, còn ai cũng dại hết. Đúng là tham tiền mà…

– Hahahaaaa, phải thế chứ? Đồng tiền đi liền khúc ruột mà. Đúng không Ba?

Ông Tuấn bị hỏi bất ngờ nên cũng giật mình trả lời:

– Theo Ba thì đồng tiền rất cần trong cuộc sống, vì con người phải có đồng tiền để tồn tại. Nhưng cũng đừng lệ thuộc vào nó đến nỗi bán rẻ nhân cách của con người…

Lan Nhi liếc xéo anh Hai:

– Đó, anh nghe Ba nói chưa?

Mặc dù cả nhà đều cười sau câu nói của Lan Nhi, nhưng ai cũng phải công nhận một điều, đó là Vũ Luân rất thích tiền. Bà Lan Anh sợ câu chuyện đi lạc đề nên nói tiếp:

– Rồi cô Huệ hiến thận cứu một người đàn ông, và được ông ấy tặng cho một căn nhà để lấy chỗ trú thân và một quyển sổ tiết kiệm…

Không chờ mẹ nói hết câu thì Lan Nhi la lên:

– Người đàn ông ấy là ông Vinh…

Căn phòng bỗng trở nên im lặng. Ngay cả một người cứng rắn như ông Tuấn, cũng phải dùng sự im lặng để ngăn dòng nước mắt đang chảy xuống cổ. Bây giờ thì ai cũng đã hiểu một con người, mà nếu chỉ nhìn bên ngoài thì không thể biết được rằng người đó là như thế nào? Và họ đã làm những gì…Chỉ khi sự việc được sáng tỏ thì con người đó nhìn bề ngoài giản đơn nhưng lại vô cùng phi thường…

Bài viết khác

Lá thư gửi lạc – Câu chuyện thật dễ tҺươпg và nhiều ý nghĩα nhân văn

Chiều hôm ấy, hơn một tuần tɾước lễ Giáng Sinh, Ьà Ann Ьước ɾα sân sαu ngôi nhà củα hαi ông Ьà ᵭể thăm vườn tược mùα ᵭông thì ρhát hiện một vị khách không mời mà ᵭến. Một chiếc Ьong Ьóng màu ᵭỏ tươi Ьαy là là tɾong vườn nhà. Bà ᵭuổi theo cho […]

Điều quý nhất của mỗi người, người con gáι niềm tự hào của mẹ là đôi bạn tri kỷ khi vui khi buồn

Có ba ρhụ nữ trung tuổi vốn là bạn học cũ. Họ chơi với nhau rất thân thiết và tất cả đều có con gáι. Con gáι của người mẹ thứ nhất đã lấγ bằng thạc sĩ ở nước ngoài. Con gáι của người mẹ thứ hai cũng có một vị trí rất tốt trong […]

Một cô gáι tốt bụng – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Tôi là một cô gáι nhà nghèo ngoài 20 tuổi. Chα tôi mất từ khi tôi còn rất nhỏ. Vì để có tiền nuôi mẹ bị Ьệпh nặng và nuôi em trαi đαng học đại học, mỗi ngày tôi đều kéo chiếc xe bα gác rα đường lớn để bày quầy hàng ăn. Những ngày […]