Cô ấy là mẹ tôi chương 28

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 28

Thấy không thể giấu mãi được, ông đành thú nhận với con gáι về mối tình với bà Huệ. Trong tất cả các cô gáι đã từng đi quα ᵭờι ông, thì chỉ có bà Huệ là người ông yêu thương nhất. Ông đã từng thuê nhà và sống cùng cô ấy. Cho đến một ngày khi biết cổ có thai thì ông đã mắc sai lầm và mất cô ấy mãi mãi…

Nghe Ba kể mà tιм Tuyết Trinh như bị ai Ϧóþ nghẹt, lúc này thì cô đã biết Vũ Luân không phải con ruột bà Lan Anh, mà là con của bà Huệ với cha mình. Những lời nói của Ba rất thật lòng nhưng cũng vô cùng cay đắng. Cô đã yêu chính anh ruột của mình mà không hề hay biết. Giờ cô phải làm sao đây?

– Sao vậy Ba? Nếu như không yêu mẹ thì Ba đừng kết hôn rồi làm khổ mẹ như vậy…

– Ba phải kết hôn với mẹ con vì ông bà nội, chính vì thế sau khi ông bà quα ᵭờι thì Ba gần như sống buông thả, chán đời…

– Ba có biết làm vậy mẹ sẽ đau khổ lắm không?

– Bà ấy chỉ mê tiền thôi. Chính vì nghĩ như con nên Ba mặc kệ bà ấy muốn làm gì thì làm. Bà ấy lấy cớ Ba ăn chơi thì phải cần tiền, vậy là bao nhiêu đất đai của ông bà nội đều bị bán sạch. May mà căn nhà này đứng tên Ba nên mới còn đến ngày nay…

Tuyết Trinh bịt hai tai lại vì không muốn nghe nữa. Ở trong cái nhà này mỗi khi nói chuyện với mẹ chung quy cũng chỉ nói vì tiền. Nhiều khi cô ʇ⚡︎ự hỏi tại sao cha mẹ không có tình yêu, mà cũng có thể sống cùng nhau đến mấy chục năm trời. Để rồi sinh ra những đứa con như cô cũng phải chịu đi theo cái guồng quay tình tiền, mà ngay cả tuổi thanh xuân cũng không được như ý. Nếu như Ba mẹ có hai người con thì ngay lúc này cô đã bỏ xứ mà đi. Cô muốn đi thật xa, muốn xóa hết quá khứ về người cha sống hoang đàng và người mẹ tham lam, tù Ϯộι, ᵭộc ác. Cô muốn rũ bỏ mối tình đầu với người anh cùng cha khác mẹ của mình. Sau này làm sao cô có thể hàng ngày gặp anh ấy chứ? Nhưng khổ nỗi bây giờ cô biết làm sao khi mẹ cô thì bị bắt và chắc chắn phải tù Ϯộι. Còn Ba cô đang ngồi trước mặt mà cho dù có xám hối cũng không thể xóa đi được quá khứ.

Tiếng chuông điện thoại làm hai cha con cắt ngang dòng suy nghĩ, ông Trí nói với con:

– Con nghe xem ai gọi…

Tuyết Trinh vẫn tỏ vẻ thờ ơ, liếc mắt nhìn màn hình rồi trả lời:

– Ai thì cũng chỉ vì tiền thôi…

– Sao con lại nói như thế? Mà ai gọi mới được chứ?

Đẩy điện thoại lại trước mặt Ba, cô tỏ ra chán nản:

– Anh ta cần tìm Ba để chiếm nhà, vậy tại sao không gọi cho Ba mà lại cứ làm phiền con chứ?

Liếc mắt nhìn màn hình điện thoại thì ông Trí đã hiểu tất cả, ông buông tiếng thở dài:

– Ba đã chặn số của nó nên mới gọi cho con. Hay ba làm thủ tục tặng con căn nhà cho yên được không?

– Con không cần bất cứ thứ gì từ cha mẹ cả, con chỉ muốn được yên thân…

Ông Trí trố mắt ngạc nhiên không hiểu sao con gáι lại tỏ ra bất cần đời như vậy. Ông càng gặng hỏi thì con lại càng khóc, và chỉ biết lắc đầu mà tuyệt nhiên không hé răng nói một lời nào. Nhưng không hiểu sao ông lại muốn biết Trần Dương gặp ông để làm gì? Nếu chỉ để quan tâm và lo lắng cho sức khỏe thì đâu đến nỗi phải như săn lùng như thế. Ông nói với con gáι:

– Nếu cậu ta gọi lại thì con nghe máy xem cậu ta nói gì?

Tuyết Trinh chưa kịp trả lời thì nhận tiếp cuộc gọi thứ hai của Trần Dương, cô liền lên tiếng:

– Alo…

Trần Dương không giấu được vui mừng thốt lên:

– Ôi, gọi cho em được rồi…

– Có chuyện gì mà anh có vẻ vui như thế?

Trần Dương chột dạ, ấp úng:

– Vì gọi cho em bây giờ mới được nên anh mừng thôi…

– Nhưng anh gọi cho em có việc gì không?

– Mở cửa cho anh, anh đang trước cổng nè…có chuyện này hay lắm…

– Em đang ở ngoài, có chuyện gì thì anh nói đi, em về…

– Anh nghĩ nói qua điện thoại không tiện, giờ em đang ở đâu để anh đến?

– Anh không nói thì thôi nhé, khi nào em về rồi gặp…

Trần Dương lấy làm lạ và vô cùng lo lắng, khi nghe Tuyết Trinh trả lời rằng khi nào cô ấy về thì gặp rồi cúp máy. Trong khi thời hạn phải trả tiền cho Һγ siпh chỉ có một tuần. Bây giờ không còn cách nào khác là phải nói thật với cô ấy. Anh gọi lại rồi thăm dò:

– Cũng chỉ vì anh thương em nên muốn tìm cách trả nợ, cho mẹ em nhẹ Ϯộι thôi…

– Ôi vậy thì tốt quá, anh có tiền trả cho họ rồi mai mốt em làm kiếm tiền sẽ trả cho anh sau…

– Anh không có tiền nên mới muốn bàn với em. Anh có cách…

Tuyết Trinh nhìn ông Trí rồi lắc đầu, cô nói tiếp với Trần Dương:

– Anh nói có cách gì để có thể trả nợ cho mẹ em?

Ngập ngừng giây lát, Trần Dương nói:

– Vấn đề là Ba em có đồng ý hay không thôi…

– Nhưng là chuyện gì mới được chứ? Em nghĩ nếu hợp lý thì Ba sẽ đồng ý thôi…

Trần Dương im lặng, lúc sau anh nói:

– Mặc dù mẹ em phải vay tiền ҳα̃ Һộι ᵭeп để làm ăn, nhưng chuyện thắng thua thì không ai lường trước được. Nếu khi tòa xử mà ngoài những Ϯộι kể tгêภ lại còn vay mượn không trả thì Ϯộι sẽ nặng thêm. Chi bằng mình giải quyết trước đi thì sẽ hay hơn, nợ thì trước sau cũng phải trả…

– Thôi mẹ em gây ra thì để mẹ giải quyết, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến dự án. Em muốn trình bày với Tòa về hai dự án mà mẹ em dự thầu. Rõ ràng họ đã bỏ qua phần nghiệm thu san lấp mặt bằng. Yêu cầu đơn vị san lấp cũng phải chịu trách nhiệm trong tổn thất nêu tгêภ…

– Nhưng ҳα̃ Һộι ᵭeп không chịu cho mình kéo dài…

– Tại sao anh lại biết họ không đồng ý? Em còn nhớ hợp đồng vay thời hạn đang còn tới mấy tháng kia mà…

Bỗng Trần Dương cắt ngang:

– Chuyện này có phải do Ba em nói không? Em gặp Ba hồi nào?

Một thoáng giật mình sợ anh ta nghi ngờ nên Tuyết Trinh lắc đầu:

– Không phải Ba mà là mẹ, mẹ em nói phải vay một số tiền lớn, tương ứng với 10% số tiền mà chủ đầu tư bảo lãnh thanh toán không hủy ngang tại ngân hàng, để bảo lãnh thực hiện hợp đồng…

Trần Dương đuối lý, không còn cách nào khác nên anh đành nói sự thật:

– Từ khi biết mình là con ruột của Ba thì anh lo lắng, và thấy mình cũng không thể thờ ơ trước chuyện này, nên anh đã hứa với bọn chúng sẽ có trách nhiệm về số tiền này. Mình không còn tiền nhưng vẫn còn căn nhà mà…

– Nhà đó là của ông bà nội cho Ba ở và làm nhà thờ, nhất định Ba không bán đâu…

– Anh nghĩ tài sản đó trước sau cũng là của mấy anh em mình, trong khi đó Vũ Luân nó nhiều tiền nên chắc không cần. Chỉ có anh với em là khổ thôi…

Tuyết Trinh nghe đến đó thì đã hiểu phần nào ý định của Trần Dương. Cô tắt máy không nói gì nữa, vì cô mở loa ngoài khi nói chuyện nên khi Trần Dương nhắc đến tên Vũ Luân thì ông Trí giật mình. Ông hỏi con gáι:

– Vũ Luân là ai? Có phải là con bà Huệ không?

Tuyết Trinh gật đầu:

– Con nghĩ là thế…ngày anh Luân bị thương thì chỉ có bà Huệ cùng với con và anh Dương truyền ɱ.á.-ύ cho anh ấy…còn vợ chồng bà Lan Anh với Lan Nhi không cùng nhóm ɱ.á.-ύ…

Nhìn thẳng vào mắt con gáι, ông hỏi ý kiến của con:

– Nếu như một ngày mà phải bán nhà thì ý con thế nào?

Không ngờ Tuyết Trinh cương quyết:

– Không bao giờ có chuyện đó. Nhà đó là của ông bà nội gây dựng nên, ba chẳng qua cũng chỉ là quản lý. Khi nào Ba quα ᵭờι thì có thể viết di chúc lại theo tâm nguyện của mình…

– Nhưng quyển sổ đỏ mẹ con lấy đưa cho Һγ siпh rồi…

– Ba báo côпg αп làm đơn cớ mất rồi xin cấp bản khác. Người thật việc thật nên Ba phải cứng rắn lên…

Ngập ngừng một hồi, cô nói tiếp:

– Ba có thể nói chuyện với cô Huệ xem ý của cô ấy thế nào. Con thấy cô ấy rất dễ thương…

– Nhưng hình như cô ấy không muốn gặp Ba…

– Con sẽ tìm cách…

Ông Trí lấy từ trong túi ra một hộp nữ trang và ít tiền đưa cho con gáι rồi nói:

– Con giữ hộp nữ trang của mẹ, tiền thì cũng không còn nhiều nên Ba chỉ giữ một ít để chi tiêu, còn lại con giữ nhé…

– Chẳng nhẽ mình có nhà mà lại phải đi ở nhà nghỉ hay sao Ba?

– Tạm tránh mặt một thời gian, khi tòa xử xong chuyện của mẹ rồi tính…

– Hay mình báo côпg αп đi Ba, chuyện đã thế này rồi còn giấu gì nữa…

Ông Trí im lặng, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu từ khi bà Thủy vợ ông bị bắt. Trước tiên ông muốn gặp bà Huệ, cho dù với tư cách gì thì ông cũng chấp nhận. Rõ ràng bây giờ cầu mong bà ấy tha thứ sẽ không có. Bởi mối hận và cuộc sống cơ khổ mà mẹ con bà ấy vừa trải qua. Ông nói với Tuyết Trinh:

– Con hẹn cô Huệ cho Ba gặp…

Mặc dù rất muốn gặp lại cô ấy để hỏi tình hình của Vũ Luân thế nào? Hay cô tránh mặt mà chỉ hẹn cho mình Ba gặp thôi. Nhưng Tuyết Trinh quyết định gọi điện thoại cho bà Huệ hẹn gặp. Chuông vừa reo thì tiếng bà Huệ từ đầu dây bên kia tỏ vẻ vui mừng:

– Alo, cô nè con ơi…

Tuyết Trinh cũng ҳúc ᵭộпg:

– Cô ơi, cô khỏe không ạ?

– Cô khỏe, mà giờ con đang ở đâu, đến văn phòng công ty gặp cô nhé…

Tuyết Trinh ngạc nhiên:

– Văn phòng công ty nào ạ?

Bà Huệ nói sơ bộ về tình hình lập công ty mới. Biết hoàn cảnh của gia đình Tuyết Trinh nên bà muốn giúp đỡ cô. Hơn nữa dù sao thì cô cũng là em cùng cha khác mẹ với Vũ Luân. Dù sao người nhà cùng chung tay để làm vẫn hơn. Tuyết Trinh nghe nói được đến công ty thì vui lắm, nhưng khi cô phải đối mặt với Vũ Luân thì cô lại không muốn. Dù sao hai người cũng đã từng thương yêu nhau, nhưng nếu bỏ cơ hội này thì cô lại cũng rất tiếc vì hiện tại cô cũng chưa có việc làm. Thôi thì trước mắt cứ gặp cô Huệ rồi tính sau…

Theo địa chỉ mà bà Huệ cung cấp, hai cha con kêu taxi đến nơi thì thấy nhà vẫn đang sửa. Tấm bảng lớn đề tên VŨ LUÂN cũng đủ thấy bà Huệ lo cho con trai thế nào? Có điều cả ông Trí và Tuyết Trinh đều không hiểu bà Huệ lấy đâu ra tiền để lập công ty. Rất có thể công ty này là của vợ chồng ông Tuấn bỏ vốn ra lập công ty tặng cho con trai nuôi cũng nên. Thôi thì cho dù công ty được lập lên với hình thức nào thì cũng rất tốt. Khi vào bên trong mới thấy căn nhà rất rộng, được ngăn các phòng rất đẹp, phía sau cùng là khu nhà ở được sửa chữa giống như căn hộ mini xinh xắn, có đầy đủ phòng khách, phòng ngủ và cả nếp để nấu ăn…

Tiếng xe hơi dừng đỗ bên ngoài làm hai cha con chú ý. Nhìn thấy ông Tuấn thì cô bỗng cảm thấy sợ, bởi cô không biết phải nói thế nào khi mẹ cô đã gây ra biết bao nhiêu chuyện với gia đình bác ấy. Lúc này nếu không vì có Ba đang ở đây thì cô đã tìm cách trốn ra ngoài để về. Nhưng tình huống này thì hoàn toàn hết cách, nên cô đành đứng ૮.ɦ.ế.ƭ trân một chỗ…

– Cháu đến đấy à?

Giật mình quay lại, cô nhìn thấy ông Tuấn đang đứng sau lưng mình liền cúi đầu chào lễ phép:

– Cháu chào Bác ạ, Cô Huệ có hẹn cháu…

Ông Tuấn cười:

– Đó là ý của bà Lan Anh, công ty mới thành lập nên rất cần sự tập trung của mọi người…

– Dạ, cháu cảm ơn Bác, Bác gáι…

Cô chưa nói hết câu thì tiếng bà Huệ cũng vừa vào tới:

– Tuyết Trinh đến rồi à cháu? Cháu thấy thế nào? Văn phòng công ty có đẹp không?

Bà chưa nói hết câu thì lời nói lẫn nụ cười bỗng tắt giữa chừng, khi nhìn thấy ông Trí từ sau nhà đi lên. Tuyết Trinh cúi đầu cảm thấy có lỗi:

– Cháu xin lỗi khi không hỏi ý kiến của cô…

Khẽ lắc đầu như muốn rũ bỏ hết những suy nghĩ trong đầu, bà Huệ chủ động nhìn ông Trí rồi lên tiếng:

– Thôi không sao, cũng xem như đây là khách hàng thôi…

Câu nói tuy nhẹ nhàng nhưng hết sức thâm thúy, làm lòng ông Trí như bị từng nhát dao chém đến chảy ɱ.á.-ύ. Cay đắng hơn sau câu nói ấy là bà quay lưng bỏ đi thay cho một lời chào làm ông ngượng chín mặt. Tuyết Trinh thấy thế thì nói với cha:

– Ba mệt chưa? Hay con đưa ba về?

– Không sao, Ba đáng được như thế. Con đừng bận tâm tới Ba…

Mặc dù đã đi ra phòng ngoài, nhưng những lời nói chua chát của người đàn ông đã một thời bà yêu thương làm bà thoáng ҳúc ᵭộпg. Nhưng chính bà cũng không hiểu tại sao mình lại có thể hết sức bình tĩnh và một chút trơ lỳ khi gặp lại ông ấy. Vậy mà bà đã từng lo lắng và sợ hãï khi nghĩ rằng sẽ có một ngày gặp lại người đàn ông này. Không ngờ khi gặp rồi lại thấy hết sức bình thường. Phải chăng cuộc sống với những ngày đắng cay tủi ทɦụ☪ kèm theo những hận thù, đã tôi luyện một cô gáι quê mùa như bà cứng cáp hơn, chai lỳ với cuộc sống hơn và sẵn sàng đương đầu với những thử thách. Giờ đây bà chỉ cần con trai Vũ Luân, mong sao cuộc sống và công việc của hai mẹ con luôn được may mắn và bình an là bà mãn nguyện lắm rồi…

Bài viết khác

Lấy nhαu chẳng được thương nhαu tɾọn đời – Xúc động câu chuyện ý nghĩα sâu sắc

Anh nhớ mα̃i lα̂̀n đα̂̀u tiên nhìn thα̂́y chị cười. Nụ cười lὰm sάng bừng khuôn mᾰ̣t vốn đα̃ ɾα̂́t xinh củα chị. Có những người ɾα̂́t đẹρ nhưng kém duyên, còn có những người ɾα̂́t duyên nhưng không đẹρ lᾰ́m. Chị có tα̂́t cα̉, giỏi giαng, duyên dάng, …Chị nổi tiếng ở nhὰ mάy […]

Tránh chiếc áo từ bi – Câu chuyện xưα đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Chuyện xưα kể ɾằng, có một hiệρ khách bôn tẩu giαng hồ. Người này ɾất giỏi võ công, lại có tâm tɾừ giαn diệt bạo, bênh vực kẻ yếu thế. Ngày nọ hiệρ khách đi ngαng quα ngôi làng, gặρ lúc bọn cướρ đαng cướρ bóc củα dân lành liền ɾα tαy tɾừ bạo. Với […]

Bức thư gửi cho thượng đế – Xúc động câu chuyện ý nghĩα sâu sắc đầy nhân văn

Năm 1963, một cô bé tên Mαɾy Benny viết thư cho “Diễn đàn báo Chicαgo”, bởi vì cô bé thật sự không hiểu, tại sαo cô giúρ mẹ đem bánh ngọt đã nướng chín dọn lên bàn cơm, luôn chăm chỉ dọn dẹρ nhà cửα, học luôn được điểm cαo thì chỉ nhận được một […]