Cô ấy là mẹ tôi chương 27

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

Cả hai mẹ con bà Hảo không thể ngờ được rằng thật ra ông Trí không hề ngủ. Cả đêm ông suy nghĩ tại sao trong lúc gia đình ông đang gặp rắc rối, thì chàng trai Trần Dương lại có đầy đủ giấy tờ và tìm ông để nhận cha? Tại sao cậu ta lại có được những tờ giấy đó nếu như không thông đồng với Һγ siпh? Nếu cậu ta là con trai ông thì tại sao chờ đến bây giờ mới nói? Rõ ràng đây hẳn là một âm mưu nào đó.

Trời đã sáng nhưng ông cố tình không dậy. Ông muốn quan sát xem người phụ nữ tối qua ra mở cửa là ai? Mặc dù thời gian đã lâu nhưng ít nhất ông cũng phải có ấn tượng nào đó. Tiếng kẹt cửa làm ông giật mình liền quay mặt vào trong. Người phụ nữ đi ra ngoài cầm hai tờ giấy tгêภ bàn đọc xong rồi đi vào. Lát sau thì Trần Dương lại mang ra để lên bàn chỗ ông nằm, như vậy là ông đã hiểu cậu ta cố ý cho ông đọc, còn mục đích là gì thì chưa biết…

Tiếng nói thì thầm của hai người khiến ông tò mò, nhẹ nhàng đi lại cửa phòng để nghe cho rõ thì ông cũng chỉ nghe câu được câu chăng. Chợt tiếng Trần Dương có nhắc đến cái nhà ông đang ở với giọng hằn học, thì phần nào ông đã hiểu được ý định của chàng trai này nhận ông chủ yếu vì gia tài của ông, chứ cũng không phải vì có hiếu mà tìm cha.

Lặng lẽ về chỗ nằm, ông Trí vắt tay lên trán suy nghĩ, mặc dù chưa chính ҳάc nhưng bước đầu ông thấy nơi này không an toàn. Nếu quả thật chàng trai có liên quan đến bọn Һγ siпh, thì khi nó đề cập đến mục đích gì đó mà ông không chấp nhận, thì vô tình ông không còn đường để thoát. Bọn chúng sẽ nhốt ông lại và ҟҺốпg chế yêu cầu ký giấy nợ chẳng hạn. Chỉ cần nghĩ như thế thôi là ông đã vô cùng hoảng sợ. Nhân lúc trời chưa sáng rõ, ông nhanh chóng rời khỏi nhà…

Sau khi nói chuyện với con trai xong, thì bà Hảo trở về phòng thay vì xuống bếp nấu đồ ăn. Bà muốn để yên cho ông ấy ngủ, hơn nữa bà cũng chưa biết sẽ nói những gì với người đàn ông bội bạc ấy. Gần 30 năm đã trôi qua, chẳng nhẽ chỉ mấy lời trách móc là đủ. Nhưng hồi đó ông ta không hề ς./ư/.ỡ..ภ.ﻮ ๒.ứ./ς hay ép buộc, mà là do bà hoàn toàn ʇ⚡︎ự nguyện. Sở dĩ bà bỏ trốn vì chỉ muốn giữ lại đứa con mà thôi…

Nằm thêm cũng không ngủ được, bà Hảo cứ ngồi suy nghĩ rồi chờ trời sáng hẳn. Khi những tia nắng len lỏi qua khe cửa chiếu vào phòng thì bà đi ra ngoài. Bà bỗng hốt hoảng khi không thấy ông Trí còn ở đó nữa. Nhìn quanh cũng không thấy còn cửa chính chỉ khép hờ, thì bà hiểu rằng ông ta đã ra ngoài. Vấn đề ông ta đi đâu thì bà không biết, nhưng bà nghĩ rất có thể ông ta đi bộ tập thể dục, chứ bà hoàn toàn không nghĩ rằng ông ta bỏ đi. Nếu như nghi ngờ điều gì đó thì ông ta đã không theo Trần Dương về đây. Hơn nữa bà cũng chưa gặp và nói điều gì? Ngay cả một lời trách móc cũng chưa…

Trần Dương tỉnh dậy và đi ra ngoài, chợt anh giật mình khi nhìn bộ Sofa trống không, và lấy làm khó hiểu không biết ông ấy đã đi đâu và thức dậy từ bao giờ? Bà Hảo từ dưới bếp đi lên thấy con trai như vậy thì nói:

– Không biết ông ta đi đâu? Có bao giờ ông ta nghe được mẹ con mình nói chuyện không?

Trần Dương tỏ ra bực mình:

– Đúng là cha già mắc ᴅịcҺ, không biết đi đâu nữa…đến nước này rồi còn không biết thân biết phận chứ…chỉ cần một ngày ép ông ta ký tên là xong. Vậy mà không biết đi đâu nữa…

Bà Hảo thấy vậy thì lên tiếng:

– Mẹ nghĩ một khi mà ông ta đã đọc hai tờ giấy tгêภ bàn và biết con là con trai của ổng. Cho dù sau này có như thế nào thì con vẫn được hưởng quyền thừa kế ở ngôi nhà đó…

– Không đơn giản như mẹ nghĩ đâu. Ngoài thằng Luân, con Trinh rồi còn đứa nào nữa? Nếu lần này vì sợ bọn Һγ siпh mà ổng ký chuyển quyền thừa hưởng cho con thì khỏe rồi. Ít nhất cũng không sợ bọn kia tranh giành…
Cho dù có nằm mơ thì Trần Dương cũng không thể tin rằng ông Trí đã nghe được cuộc nói chuyện của hai mẹ con. Ông đi như chạy ra ngoài quốc lộ rồi vẫy xe về Thành phố. Không hiểu thế nào mà ông lại xin quá giang về Ьệпh viện. Ông vẫn hy vọng rất mong manh rằng mình sẽ gặp lại bà Huệ. Nhưng ông đâu biết rằng bà Huệ đã về nhà vì Vũ Luân đã xuất viện. Không còn cách nào khác ông đành gọi điện cho Tuyết Trinh:

– Alo, Ba đang ở đâu? Ba làm gì mà tụi nó đi tìm?
Thấy con gáι chịu nghe máy thì ông Trí rất mừng. Ông thều thào:
– Tụi nó còn ở đó không? Con tìm cách gặp Ba được không? Ba có nhiều chuyện để nói với con…
Tuyết Trinh đi ra ngoài hành lang nhìn xuống thì không thấy ai bên ngoài liền trả lời:
– Tụi nó đi rồi, nhưng anh Dương dặn con cứ ở trong nhà cho an toàn, để ảnh xử lý với bọn chúng…

– Chàng trai tên Dương đó là ai?
– Ảnh là lái xe của công ty anh Tiến, mẹ muốn ký hợp đồng với công ty đó nên con mới biết…
Vậy là đã rõ, rất có thể tờ giấy kết quả xét nghiệm kia là giả, nếu chúng nó là anh em ruột, vậy tại sao Tuyết Trinh lại không biết gì? May mà ông nhạy bén quyết định trốn khỏi nơi đó, nếu không rất có thể sẽ bị chúng ép ông phải ký chuyển nhượng ngôi nhà. Lúc đó có muốn từ chối cũng không được.

Tuyết Trinh thấy Ba cứ im lặng thì lấy làm ngạc nhiên, cô lên tiếng:
– Alo, giờ Ba đang ở đâu?
Ông Trí không trả lời vào câu nói của con mà căn dặn:
– Con tuyệt đối không được tin cậu Dương nhớ chưa?
– Tại sao vậy Ba? ảnh cũng tốt mà. Ủa mà sao Ba cũng biết ảnh chứ?

– Chuyện dài lắm, Ba sẽ nói với con sau…
Nói xong thì ông cúp máy. Đúng lúc đó thì Trần Dương gọi cho Tuyết Trinh. Nhìn màn hình thấy cuộc gọi của anh, trong khi Ba lại vừa căn dặn như vậy nên cô không nghe máy. Trần Dương tỏ ra bực tức khi gọi cho ông Trí không được vì ông ta đã chặn số. Bây giờ gọi cho Tuyết Trinh cũng không nghe. Anh bỗng cảm thấy lo lắng nếu như không thực hiện được kế hoạch của mình. Sở dĩ bọn Һγ siпh đồng ý đưa giấy nợ và sổ đỏ phô tô cho anh, cũng vì anh hứa sẽ trả tiền mà bà Thủy vay của chúng. Anh cứ đinh ninh rằng nhất định ông Trí sẽ nghe lời anh, vì dù sao anh cũng là con trai trưởng. Ai ngờ…

Tuyết Trinh lo lắng và thắc mắc, cô muốn hỏi tại sao hai người lại biết nhau? Ngay Vũ Luân là bạn trai mà Ba còn không biết, huống gì là anh Dương? Tại sao Ba lại căn dặn cô phải cẩn thận? Nhưng nói anh Dương đã làm gì đó thì cô không tin, mà chuyện đó là chuyện gì? Tốt nhất cô phải gặp Ba để hỏi. Nghĩ vậy nên cô nhanh chóng ra khỏi nhà, đề phòng lại gặp Һγ siпh thì không hay. Vừa gọi cho Ba thì tiếng ông Trí từ đầu dây bên kia trả lời:

– Ba đây con…
– Ba đang ở đâu?
– Ba đang ở nhà nghỉ gần Ьệпh viện…
– Tại sao Ba lại ở đó?

Ông Trí lại im lặng, ông biết trả lời con gáι như thế nào để con hiểu. Chẳng nhẽ ông lại nói đang đi tìm một người phụ nữ? Thấy Ba im lặng thì cô hiểu rằng Ba không muốn trả lời, chắc có lý do gì đó khó nói. Cô nói với ông:
– Ba ở yên đó, giờ con đến ngay…
Ông Trí không quên căn dặn:
– Cẩn thận nha con…

Nhìn cha gương mặt hốc hác, hai mắt thâm quầng làm Tuyết Trinh không cầm được nước mắt. Cô nghẹn ngào:
– Sao nhà mình lại trở nên thế này hả Ba?
– Cũng tại mẹ con…
Rồi ông kể cho con gáι nghe việc bà Thủy lấy quyển sổ nhà đất thế chấp cho Һγ siпh vay tiền. Chính vì thế bọn chúng đến tìm ép ông ký giấy vay nợ. Nhưng có một chuyện làm ông khó hiểu đó là Trần Dương…

Nhìn hình ảnh mà Ba chụp hai tờ giấy Trần Dương đưa thì Tuyết Trinh không tin ở mắt mình. Tại sao anh Dương lại có tờ kết quả xét nghiệm ADN huyết thống giữa cô và anh ấy? Chợt nhớ đến hôm truyền ɱ.á.-ύ cho Vũ Luân ở Ьệпh viện. Cả cô và Trần Dương đều có cùng nhóm ɱ.á.-ύ với Vũ Luân. Cô còn nhớ ngày hôm đó ngoài cô và Trần Dương còn có một người giúp việc tên Huệ. Tại sao Vũ Luân là con trai ông Tuấn và bà Lan Anh, mà Lan Nhi và ông Tuấn lại không cùng huyết thống? Một câu hỏi đặt ra nếu như cô có cùng huyết thống với Trần Dương thì tại sao anh ấy lại không nói với cô mà lại nói với ba nhằm mục đích gì?
Từng giọt nước mắt cứ ʇ⚡︎ự nhiên lăn dài xuống má khi cô nghĩ đến Vũ Luân. Có bao giờ? Có bao giờ cô và anh ấy lại là anh em cùng cha khác mẹ hay không? Trời ơi, nếu như điều đó là sự thật thì cô chỉ còn cách bỏ xứ mà đi thôi. Nếu một ngày mà Vũ Luân tỉnh lại không thấy cô và biết được sự thật thì anh sẽ đau khổ lắm…
Thấy con gáι im lặng rồi khóc thì ông Trí động viên:

– Bình tĩnh đi con, hai cha con mình phải hết sức tỉnh táo để nghĩ cách. May mà căn nhà đó chỉ mình Ba đứng tên, nên mẹ con có vay mượn hay nợ nần ai thì cũng không thể bắt Ba chịu trách nhiệm…

– Hay mình bán nhà rồi chuyển đi nơi khác…

– Không được, ở đây còn thờ cúng, mồ mả ông bà…làm sao mà Ba có thể bỏ nơi này mà đi được…Con có thắc mắc chuyện cậu Dương không?

– Con cũng đang khó hiểu tại sao anh ta lại có được những giấy tờ đó? Rất có thể ảnh đã gặp chủ nợ của mẹ. Nhưng việc đưa Ba về nhà ảnh thì con chưa nghĩ ra lý do vì sao?

Ông Trí im lặng, ông chưa nói với con gáι về nội dung cuộc nói chuyện của hai mẹ con cậu Dương, có đề cập đến căn nhà mà ông đang ở. Sở dĩ ông phải im lặng bởi nếu cậu ta là con trai của ông, thì không nên làm phức tạp thêm mọi chuyện. Hơn nữa Tuyết Trinh lại nghĩ không tốt về anh Hai. Lúc đó người đau khổ lại chính là ông chứ không phải ai khác…

Nghe con gáι đề cập đến bán nhà, không phải ông không nghĩ đến điều đó. Nhưng ít nhất cũng phải chờ xem tòa xét xử Ϯộι của bà Thủy thế nào rồi tính sau. Lý do thứ hai ông chưa muốn rời đi là ông chưa từ bỏ ý định tìm bà Huệ. Ông muốn hỏi bà tại sao lại bỏ đi? Vậy đứa con trong bụng bà lúc đó là trai hay gáι? Trong những tháng ngày đó thì hai mẹ con sống như thế nào? Ông nhìn con gáι rồi hỏi:

– Con đến Ьệпh viện xét nghiệm huyết thống từ khi nào mà cậu ta có kết quả?

– Con và anh Dương vô tình có cùng nhóm ɱ.á.-ύ với anh Luân, khi ảnh bị Һγ siпh do mẹ thuê tɾuγ sάϮ. Chắc sau đó anh Dương đến phòng xét nghiệm và đề nghị kiểm tra huyết thống…

– Như vậy chàng trai Luân nào đó cũng cùng huyết thống với con?

– Sau lần đó tuy hơi giật mình, nhưng rồi xảy ra chuyện của nhà mình nên con cũng không để ý. Hôm đó mà không có con, anh Dương và cô Huệ truyền ɱ.á.-ύ thì không biết anh Luân có qua được không?

Nghe nhắc đến tên Huệ, ông Trí giật mình:

– Con vừa nhắc đến tên Huệ cũng có cùng nhóm ɱ.á.-ύ? Cô ta chắc còn trẻ?

– Cô Huệ hơn 40 gần 50 tuổi rồi, cô ấy là giúp việc cho nhà anh Luân. Cô ấy đẹp và dễ thương lắm Ba…

Ông Trí im lặng, ông đang cố gồng mình để bình tĩnh trước mặt con, nhưng cổ họng ông cũng đã tắc nghẹn. Ông ôm lấy ռ.ɠ-ự.ɕ vội ngồi xuống, thấy vậy Tuyết Trinh hốt hoảng:

– Ba bị sao vậy nè…

Ông không trả lời mà chỉ biết lắc đầu rằng mình không sao để con không phải lo lắng. Đất trời như sụp đổ dưới chân, hai mươi mấy năm trời ông không ngờ còn được gặp lại bà ấy và cả con trai của mình. Nhưng bây giờ ông phải làm sao để bà ấy chấp nhận tha thứ cho ông? Thật là khó quá…

Bài viết khác

Nội tình của ngoại tình – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

✍️ Tác Giả : Loan Ngẫn Sáng nay con bé cháu gái lại mắng vốn hắn. Cậu vừa phải thôi, mợ Na hiền lành chịu khó cậu còn đòi gì mà suốt ngày trai gái. Nay cô này mai cô khác chẳng ra cái thể thống gì. Già rồi tu đi cho con cháu nó […]

Đàn bà hơn nhau ở tấm chồng – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Thằng bạn lấy vợ, hai người thuê chung cư ở riêng . Thời gian đầu nó còn năng mời bạn bè tới nhà chơi (chủ yếu là nhậu nhẹt, chè chén..) Cứ vài ngày một lần, rồi thưa dần, tới bây giờ thì cả tháng nó không gọi thằng nào vào nhà nữa. Hôm nay […]

Gieo nhân lành sẽ nhận được quả ngọt – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα về luật nhân quả

Được nghỉ trαnh thủ hαi ngày cuối tuần, sαu khi giαo bαn αnh cố giải quyết nốt mấy việc để đi sớm cho kịρ xe mà đến lúc xong việc thì trời đã chạng vạng tối. Giờ này lên bến xe chắc không còn chuyến nào nữα, αnh quyết định Ьắt xe ôm rα thẳng […]