Chuyện về một lần đi Nhật – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Con dâu sanh cháu gái đầu lòng,vì chỉ có hai vợ chồng bên ấy,mẹ đẻ sang Nhật 3 tháng giúp cháu rồi,bây giờ đến mẹ chồng(chuyện đã 5năm rồi)…

Lần đầu sang Nhật đi một mình nhưng cũng không lo lắng, vì chỉ 6 tiếng là đến, mà con trai dặn kỹ rồi nên không sợ.

Con trai đón tại sân bay,ngồi trên xe,nhìn hai bên đường nhiều nhà cao tầng xây giống nhau, bên đường nhiều cây, nhiều dốc…địa hình có vẻ chật chội!

Trời không lạnh lắm,tôi sang đầu tháng bảy nên khí hậu gần như ở Việt Nam.Gặp cháu gái vui quá, nhỏ nhỏ nhưng rất cứng cáp,mẹ cháu khoẻ,nhà tuy bận nhưng rất ngăn nắp sạch sẽ.

 

 

Tôi ở đây 3 tháng để chăm cháu,công việc cũng nhẹ nhàng thôi,chỉ hạn chế về ngôn ngữ nên không dám đi đâu…nhưng sau vài tuần tôi có nhiều chuyện kể cho các bạn nghe đây:

Đầu tiên là những người hàng xóm,mấy ngày đầu bước ra ngõ ai nhìn thấy tôi biết là người lạ đều cúi đầu chào trước bằng tiếng Nhật,họ đa số là người già hơn tôi,lịch sự tôi cúi đầu chào đáp lại, những người trẻ đều đã đi làm không có nhà, những căn nhà không rộng lắm,nhưng không nhà nào sát vách nhà nào,qui định là phải cách nhau và phải có khoảng sân trống có trồng cỏ hoặc hoa

Vì nhà diện tích nhỏ hẹp nên tất cả các xe của nhà đều ở ngoài sân:

_ Xe hơi,xe máy và cả xe đạp.

Nhưng chưa bao giờ nghe mất xe hay mất đồ hoặc bị phá hại!

Được vài tuần con dâu nhờ đi chợ,nói mẹ đi siêu thị cho quen không có gì đâu mà lo,thích mua gì thì bỏ giỏ rồi ra tính tiền.

Tôi cũng muốn thử,vì gần nhà nên đi bộ,tâm thái vui tươi phấn khởi,đường nhiều dốc nên đi mau mỏi,kiếm chỗ mát ngồi nghỉ…

A hay nè…tôi nhận ra các phụ nữ mặc váy đi giày cao gót mà đi bộ rất nhanh,họ vội vàng đi như sợ trễ giờ,các ông cũng vậy họ còn đi nhanh hơn nữa và không hề quan tâm chung quanh,đặc biệt là các cụ già( đa số là các bà),tôi đoán chừng trên 70 đến 80, vai đeo một ba lô nhỏ chân mang giày bước đi nhanh gọn như mọi người…họ rất thích ra khỏi nhà và đi siêu thị.

Những bà mẹ trẻ đưa con đến trường,bé quá thì ngồi xe đẩy,còn biết đi nhanh là họ cho đi bộ, không có bế ẵm nhiều đâu,có những bà mẹ chạy xe đạp chở trước một đứa,sau một đứa… không thấy ai chở trẻ em bằng xe máy,nghe con mình bảo là chỉ được phép chở bằng xe hơi hoặc xe đạp …vì an toàn hơn!

Có những người dắt chó đi dạo thấy tay họ đeo theo cái giỏ nhỏ,tưởng làm gì…à thì ra để khi chó có muốn ị, thì mau lấy giấy trong giỏ ra hứng và xong việc gói lại mang về nhà xứ lý nha!

Nếu nó tè…thì xong việc lấy chai nước ra xịt vào cho bớt mùi

Ui dào…cẩn thận nhỉ!

Tôi lại tiếp tục đi…đến chỗ cần phải qua đường, đứng lại bên đường chờ cho bớt xe để qua ,ô nhưng không lâu một chiếc xe hơi dừng lại, người tài xế trong xe nhìn tôi và đưa tay mời qua đường,tôi bước nhanh qua và không quên cúi đầu chào cảm ơn…điều này tôi học được của các học sinh bên này khi thấy được nhường mời qua đường,ai cũng đều quay đầu lại người tài xế cúi đầu cảm ơn .

Đến siêu thị,ngơ ngác đi tìm những món mình cần,suýt đụng vào người khác mấy lần,nhưng đều nhận được câu xin lỗi trước dù họ lớn tuổi hơn tôi.Không khó khăn lắm khi đi siêu thị lần đầu,chỉ thấy cái gì cũng quá mắc hơn ở nhà,nhưng bù lại biết được nhiều chuyện hay!

Ra khỏi nhà được vài lần tôi thấy quen,nhìn ra được điều này nữa:

Những qui định ngày bỏ rác thì tôi có nghe thấy cũng không có gì đặc biệt,nhưng hay ở đây họ bỏ rác rất văn minh gọn gàng, những thùng giấy muốn bỏ phải tháo gỡ xếp vuông vắn cột chắc chắn bỏ một bên, ngày nào trời mưa không mang ra, chờ ngày khô ráo mới bỏ, những quyển sách cũng vậy, những đồ vỡ sắc nhọn như thủy tinh, đồ gốm,phải bỏ riêng và ghi chú ra ngoài cho mọi người biết, những thứ vất đi mà có thể người khác dùng được họ để riêng rất sạch sẽ gọn gàng,có lần tôi tò mò nhìn một gói đồ bọc cẩn thận có ghi chú bên ngoài, không hiểu… nhưng khi mở ra thấy một hộp tách trà còn rất đẹp!

Những túi xách,va ly cũng vậy… không dùng nữa họ bỏ đi rất nhiều,nồi cơm điện còn rất tốt họ cũng bỏ,tôi còn nhìn thấy đồng hồ vẫn còn chạy…

Có lần tôi thấy cả xe đạp,máy massage,ấm điện,máy xay,lò vi sóng…ôi tất cả đều ở bãi rác!

Nhưng không,nghe con trai nói những thứ to hơn quy định phải báo trước cho họ hẹn ngày mang ra bỏ và phải trả tiền,có xe thu gom riêng những thứ ấy.

Có lần tôi thấy cả đống tủ bàn gỗ để tại bãi rác…đến giờ có xe đến thu gom,họ tháo ra từng tấm nhỏ,chất lên xe rất gọn và không để rơi vãi một cây đinh.

Và tất cả các loại rác cũng vậy,

những túi rác nhỏ được để trong một cái lồng chữ nhật có nắp đậy, không để quạ moi mở ra,lồng này ở đầu mỗi dãy nhà,khi xe rác lấy xong ,nhân viên gỡ lồng ra cho xẹp trở lại không bị choáng chỗ,sau đó không ai biết chỗ đó từng có đống rác ,vì nó không hề vương vãi chút nào!

Có lần một đoạn đường hư cần sửa chữa,cống thoát nước thì phải,nhưng vì qua đường nên họ phải chặn xe qua lối khác,gạch đá đổ đầy trên đường,nhưng thật tuyệt,họ làm xong trong đêm và không thấy vụn đá gạch

còn chút gì rơi rớt…ý thức tuyệt vời.Cả những ngôi nhà xây dựng hay cần sửa chữa cũng vậy, không hề gây phiền hà xung quanh!

Chuyện của tôi khá dài,kể cho mọi người biết những điều hay của người ta,mong mọi người đón nhận…

Dưới là hình cháu gái hơn 3 tuổi đi học qua bao nhiêu bậc thang rồi còn một đoạn đường khá dài mới đến trường…mẹ chỉ đi cùng thôi,nhưng vẫn vui vẻ không hề nhõng nhẽo đòi bế.

Chúc mọi người bình an hạnh phúc trong cuộc sống…

Bài & ảnh: Nguyen Thi Thu

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *