Chuyến đò tình năm ấy chương 43

Tác giả : An Yên

Sáng hôm sau, bác sĩ bảo Thiên Anh đã ổn định hơn, tất nhiên người nhà vẫn cần theo dõi và cô vẫn cần tiết chế cảm xúc, vì thế, cô cũng muốn về nhà nghỉ ngơi cho thoải mái. Sau mọi chuyện, cô gáι hai mươi tuổi cũng đã có những suy nghĩ mới, chín chắn và tích cực hơn một chút. Bà Lam An thấy tâm trạng con khá ổn nên đồng ý đưa cô về nhà. Bà cũng gọi điện báo cho Thiên Vũ, phòng trường hợp anh ghé Ьệпh viện thăm Thiên Anh dù biết anh rất bận. Nào ngờ, cậu con trai bà lại bảo:

– Thôi, mẹ khỏi gọi bác tài xế, con có việc gần đó nên sẽ qua đón mẹ và Thiên Anh luôn. Ban nãy Dũng có đến Tập đoàn và lên phòng con xin nghỉ vài ngày chăm vợ. Nhưng hiện nay Tập đoàn có mấy hợp đồng lớn nên con bảo cậu ấy đi làm để hỗ trợ mọi người sắp xếp công việc. Vả lại, Thiên Anh cũng ổn rồi và cũng không thiếu người chăm, vợ chồng nó lại đang như thế…
Bà Lam An gật đầu:
– Ừ, sau chuyện vừa rồi, con bé cũng chưa sẵn sàng đối mặt với nó như trước, thế cũng được.
Tắt máy, bà Lam An dọn dẹp một chút rồi chờ Thiên Vũ tới. Còn Vũ bàn bạc kế hoạch với Phong rồi cả hai cùng Tuân và Kiên đi tới Bệnh viện. Vũ bước vào trong còn ba người kia ngồi ở quán cà phê sát cổng Ьệпh viện.
Khoảng mười lăm phút sau, Vũ Phong thấy Thiên Vũ trở ra cùng Thiên Anh và bà Lam An. Sau khi Thiên Anh ngồi vào hàng ghế sau, bà Lam An vừa đi tới chuẩn bị mở cửa xe thì chuông điện thoại của bà reo lên. Bà chưa vội mở cửa mà bấm nghe :
– A lô!

Đầu bên kia vang lên giọng của Vũ Phong:
– Bác gáι, con là Phong đây ạ, bác còn nhớ con không ạ?
Bà Lam An mỉm cười:
– Ồ, dĩ nhiên là không thể quên rồi. Anh chàng cα̉пh sάϮ ҺìпҺ sự, sao con biết số điện thoại của bác?
Vũ Phong liếc mắt sang Kiên đang cho flycam khởi động, còn Tuân ngồi bên cạnh đang múa loạn xạ tгêภ bàn phím để vẽ đường tọa độ cho flycam gắn vào điện thoại của bà Lam An. Anh cười:
– Tìm số điện thoại của một người nổi tiếng đẹp và thành đạt như bác đâu khó ạ!
Bà Lam An cười lớn:
– Thôi, đừng nịnh nữa. Bác già rồi, đẹp gì nữa đâu. Vợ chồng con và hai bên gia đình khỏe cả chứ? Rảnh ghé nhà bác chơi!

Phong gật đầu:
– Dạ, rảnh cháu sẽ ghé ạ. Cảm ơn bác, gia đình cháu khỏe cả ạ!
Bà Lam An thắc mắc:
– Mà một người bận rộn như con gọi bác chắc không chỉ hỏi thăm, có việc gì quan trọng sao?
Vũ Phong ” à ” lên một tiếng rồi nói:
– Cháu gọi cho Vũ có tý việc nhưng máy nó thuê bao, số ở Tập đoàn lại chưa kịp tìm nên nhân thể hỏi thăm bác, con hỏi nó luôn ạ!

Bà Lam An cười:
– Nó đang đi với bác. Để bác chuyển máy cho nó nhé!
Bà nói xong thì đưa máy cho Thiên Vũ:
– Phong muốn gặp con nè Vũ!

Thiên Vũ tỏ ra ngạc nhiên , chìa chiếc điện thoại đã tắt nguồn tối thui của mình rồi đón lấy máy từ tay mẹ. Bà Lam An sau đó cũng mở cửa sau ngồi cùng Thiên Anh. Vũ hỏi:
– Đồng chí gọi tôi có chuyện gì thế? Tôi có ρҺα̣м ρҺάρ đâu!
Vũ Phong nhìn sang Tuân và Kiên, cả hai đều ra dấu OK, ngồi nhàn nhã nhâm nhi cà phê, Phong cười:
– Gọi nhắc ông chuẩn bị lẩu mắm!.

Thiên Vũ liếc mẹ và em gáι ngồi trong xe rồi gật đầu :

– OK!

Chiếc xe của Thiên Vũ lao vào con phố tấp nập. Vũ Phong cùng Kiên và Tuân cũng gọi phục vụ tính tiền rồi lên xe trở về Tập đoàn Trịnh Gia. Thiên Vũ chở mẹ và em gáι về Biệt thự rồi trở lại nơi làm việc.
Bà Lam An sau khi đưa Thiên Anh lên phòng, có dặn dò con:
– Chuyện của con và Dũng một phần do lỗi của mẹ, nếu còn thương nhau thì nên nghĩ cho đứa bé. Vả lại, bầu bí đừng buồn rầu rồi ảnh hưởng đến con.

Thiên Anh gật đầu:
– Con biết rồi mẹ. Thôi, chuyện là quá khứ rồi, mình nên sống vì hiện tại và tương lai mẹ ạ. Con cũng không nghĩ nữa đâu. Con ổn, không sao đâu mẹ.
Bà Lam An giọng ngậm ngùi:
– Đó là quả báo mẹ phải nhận. Nếu con thấy bí bách, có thể nghỉ ngơi vài hôm rồi đi du lịch. Dũng bận thì mẹ đi với con.

Thiên Anh cười:
– Dạ, con nghĩ chỉ cần đi dạo vườn hoa nhà mình là ổn ạ. Nếu cần đi xa, con sẽ nói ạ!
Nhìn đứa con gáι mà mình vô cùng yêu thương, bà Lam An thấy xót xa, chính bà đã góp phần đẩy con bé đến nông nỗi này. Dĩ nhiên, một phần do ở Dũng. Bà nói không sai, Dũng cần được thử thách. Một người khi đạt đến mục đích một cách quá dễ dàng sẽ không bao giờ cảm thấy hài lòng cả. Đạt được cái này lại nảy sinh nhu cầu về cái khác. Thở dài nhắc con gáι nghỉ ngơi rồi bà sang phòng mình, thay sim điện thoại và gọi cho một người. Sau tiếng chuông đầu tiên, phía bên kia nghe máy ngay:
– Bà chủ!

Bà Lam An gật đầu:

– Cẩn, con bé thế nào?
Cẩn vừa theo dõi Thục Trinh đang làm việc ở Công ty nội thất H qua hình ảnh do người ở phòng cô gửi về, dĩ nhiên là theo sự sắp đặt của bà Lam An, vừa nói:
– Cô ấy khá ổn. Mọi việc vẫn trong tầm kiểm soát. Sáng dậy, Trinh chạy thể dục loanh quanh khu chung cư, sau đó tôi đưa cô ấy đến Công ty H làm việc. Cô ấy đã quen với công việc văn thư, tôi có nghe sếp ở đó nói cô ấy rất chịu khó học hỏi. Hết giờ làm thì về nhà và không đi đâu cả!

Bà Lam An nhắc nhở:
– Trinh chạy thể dục có tiếp xúc với ai không?

Cẩn lắc đầu:
– Dạ không, tôi có chạy cùng cô ấy. Bà theo dõi điện thoại cô ấy cũng rõ cô ấy không liên lạc với ai.
Bà Lam An thở dài:
– Ừ, mấy hôm nay Thiên Anh không khỏe nên tôi cũng không để ý điện thoại!

Cẩn tỏ ra quan tâm:
– Cô Thiên Anh mệt sao ạ? Bà cứ lo cho cô chủ, ở đây vẫn ổn ạ!

Bà Lam An gật đầu:
– Ừ, cậu cứ làm tốt công việc, tôi sẽ không để cậu thiệt đâu. Nếu khiến con bé yêu ai càng tốt, nó sẽ nhanh quên con trai tôi hơn.
Cẩn chợt nghĩ đến nụ cười rất đẹp nhưng lại buồn bã của Thục Trinh, lòng chợt dấy lên cảm xúc xót thương rồi nói:
– Dạ, hiện tại cô ấy không liên lạc với ai cả, những người trong phòng văn thư, cô Trinh cũng đều hòa đồng, nhưng nếu có tình cảm thì chắc là không. Thực ra, mới một tháng mà cô ấy như thế là ổn rồi bà ạ!
Bà Lam An nhỏ giọng:
– Ừ, cẩn thận!
Sau tiếng ” dạ ” của Cẩn, bà tắt máy, tháo chiếc sim vừa gọi vứt vào sọt rác rồi lại lắp sim chính của mình vào. Thực ra, bà có một chiếc điên thoại riêng để liên lạc với Cẩn nhưng lại để quên tгêภ xe riêng hôm anh tài xế chở đến Ьệпh viện khi nghe tin Thiên Anh cấp cứu. Nay xe lại đang được đưa đi bảo dưỡng, vả lại bà nghĩ cũng chẳng ai theo dõi được mình nên vẫn vô tư thay sim.

Tại Tập đoàn Trịnh Gia, Tuân múa tay tгêภ bàn phím, Mạnh Kiên lại căng mắt nhìn theo tần số báo về. Mấy giây sau khi cuộc gọi của bà Lam An kết thúc, Kiên nói to:
– Anh Phong, anh Vũ!
Vũ Phong đang nhàn nhã lướt điện thoại, quay sang Kiên:
– Tìm được rồi à?

Kiên nhíu mày:
– Em đang toát mồ hôi thực hiện nhiệm vụ mà anh làm gì trông thảnh thơi vậy?
Phong cười:
– Chú và Tuân làm là được, cần gì anh nhúng vào. Anh đang ngắm hình vợ cho đỡ nhớ!
Mạnh Kiên bày ra bộ mặt méo xệch:
– Tôi lạy ông, ông si tình nó cũng vừa phải thôi, cơm cháo xôi ϮhịϮ gì ông cũng chén cả rồi, tôi đang toát mồ hôi để tìm vợ cho bạn ông mà ông lại còn ngồi đó ngắm ảnh vợ!

Phong cười:
– Thì sao? Có vợ đẹp phải ngắm cho thiên hạ họ thèm thuồng chứ? Kể ra, trai đẹp dễ lụy tình Vũ nhỉ?
Thiên Vũ sốt ruột nãy giờ, vội nói:
– Thôi thôi, hai ông vợ con ngon lành cành đào rồi, đừng thả thính khiến kẻ chưa vợ như Tuân và xa vợ như tôi mệt thêm nữa. Kiên, ở đâu?
Kiên thủng thẳng:
– Thành phố C. Cô ấy đang làm văn thư cho Công ty nội thất H.

Vũ Phong ngạc nhiên:
– Thành phố C? Ôi trời, tôi đi một ʋòпg từ thành phố C đến đây để tìm một người ở thành phố C. Thú vị quá!
Vũ hỏi luôn:
– Thế giờ đưa tôi tới gặp Trinh được chưa?

Phong vỗ vai bạn:
– Bình tĩnh! Ông có biết thành phố C nó rộng cỡ nào không? Vả lại, chắc chắn Trinh có người theo dõi!
Vũ xắn ống tay áo:
– Gã nào dám động đến cô ấy, tôi cho ra bã luôn!
Vũ Phong nhởn nhơ nói:
– Dĩ nhiên chả ai dám đụng vào! Nhưng không ít kẻ đang vây quanh, nếu ông xông vào chỉ rút dây động rừng, sao bắt được kẻ chủ mưu là mẹ ông nhận Ϯộι!

Thiên Vũ lắc đầu:
– Với tôi, tìm được cô ấy là đủ rồi.
Vũ Phong nói:
– Ấy, không được. Tìm thì rõ ràng là tìm được nhưng phải đảm bảo không ai bắt cô ấy lần nào nữa. Muốn vậy, phải lột được mặt nạ của kẻ đứng sau cùng. Yên tâm, tôi không làm gì mẹ ông đâu.
Thiên Vũ gật đầu:
– Tất nhiên, gọi ông vì tôi hiểu cách hành động của ông , nhưng như thế… có lâu không?

Phong thủng thẳng đáp:
– Tập đoàn nội thất Á Đông đang có dự án sáp nhập một số công ty nhỏ nhưng có tiềm năng, trong đó có công ty H.
Thiên Vũ nhíu mày:
– Nhưng đó là Tập đoàn của bác Đinh Long, tôi không muốn làm phiền bác ấy!

Vũ Phong cười:
– Ông đúng là yêu quá hóa rồ. Tập đoàn của ông Đinh Long, còn tôi là Đinh Vũ Phong, là con ông ấy, không thay mặt đến một vài công ty được à?
Vũ cười cong khóe môi:
– Chỉ số IQ ngang nhau sao có những khi tôi kém thế nhỉ?
Cả mấy người cùng cười vang. Liền sau đó, Vũ Phong cùng với Kiên và Tuân ngay lập tức trở về thành phố C. Thiên Vũ mỉm cười, kéo tấm rèm cửa sổ lên. Nắng trưa chan hòa khắp thành phố, và đâu đó trong lòng vị Chủ tịch, mấy tia nắng đang le lói tươi vui…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *