Cái mặt nạ xe – Câu chuyện tuy ngắn nhưng đầy tính nhân văn và ấm áp tình người

Năm 1991 tui từ Châu Âu về lại VN lần đầu tiên, ở 7 tháng liền để lo việc cho công ty và sẵn thăm nhà luôn, tui có mua 1 cái xe Honda Astré dùng để đi công việc và đi chơi…

 

Hình minh hoạ.

Một hôm nọ tui chở cô bạn gáι đi ăn bánh canh ở gần chợ Tân Định, cái quán thật ra là 1 gánh bánh canh được bày ra trước nền nhà với 2, 3 cái bàn nhỏ và ghế đẩu xung quanh.

Đang ngồi ăn thì có 1 thằng nhóc ăn mặc lem luốc tới đứng xáng ráng trước mặt tui xòe tay xin tiền, nhưng mặt mày nó thì lấm la lấm lét nhìn dọc nhìn ngang.

Gặp tui thì là loại ra đời từ năm 16 tuổi, bị đời đá lên đá xuống cũng nhiều nên biết ngay, nhìn xuống dưới chưng ảnh thì thấy đàng sau có 1 cặp chưng nhỏ xíu nữa đang đứng nép vô đầu xe Honda Astré của tui.

Rồi, tụi nó đang tính gỡ “Mặt nạ” xe mình !

Ai ở Saigon vào thời đó chắc cũng biết tệ пα̣п này, bọn con nít bụi đời hay la cà các quán ăn, quán nhậu để tháo cái mask (miếng plastic gắn trước mũi xe dưới cái đèn), gọi là tháo “Mặt nạ”, thiên hạ ai bị mất cứ ra chợ trời gần Cầu Sắt kiếm mua là có, nhiều khi mua lại đúng cái của mình bị tháo nữa mới tức chớ !

Lúc đó người yêu tui lo cháp bánh canh tĩnh bơ, đâu có biết trời trăng gì, tui đứng dậy tính chộp tay thằng bé đứng trước mặt, phét vài cái vào đít rồi cho đi.

Nhưng bất chợt nó ngước mặt nhìn tui, và trong ánh mắt thằng bé bỗng nhiên tui đã thấy … thằng tui trong đó !

Cũng một khuôn mặt sợ sệt, lem luốc này 12 năm về trước, khi tui nằm sóng soài trên 1 bờ biển hoang vắng ở Mã Lai.

Ngày hôm đó âm u, bão bùng, cái tàu vượt biên tấp vào một bãi biển hoang vu của Mã Lai, bị đắm, hơn 30 người bị cҺếϮ đuối, tui may mắn được 1 con sóng ᵭάпҺ dạt vào bờ. Gió rét, đói lả, đất cát đầy mình, tui đã phải dùng tay không đào cát thành 1 cái lỗ lớn rồi nép người xuống nằm tránh gió.

Mệt lã tҺιếρ đi lúc nào không hay, bỗng dưng có 1 bàn tay lay lay vai tui, mỡ mắt ra thì thấy 1 ông tây mắt xanh mũi lõ đang cúi người xuống đỡ tui ngồi dậy.

Ông ấy dẫn tui và vài chục người khác (cũng là dân vượt biên trên chiếc tàu đó) đi khoảng hơn 100m ra ngoài đường lộ, ở đó đã có sẵn 3, 4 cái xe bus thật lớn, thật sang, loại xe du lịch đậu sẵn, rồi ông ra hiệu cho mọi người lên xe.

Tui lên xe, nhưng mà cũng với bộ mặt lấm lét, sợ sệt giống thằng bé hôm nay, tui không dám ngồi xuống ghế. Vì trời ơi, người tui dơ dáy lấm đầy đất cát, mà cái ghế trên xe bus nó bọc nệm trắng ϮιпҺ, không như xe bus ở VN thời đó cũ kĩ, đây là lần đầu tiên trong đời tui thấy 1 cái ghế xe bus sạch và sang như vầy, tui đâu có dám ngồi, sợ làm nó dơ, chỉ dám đứng kế bên vịn tay vô ghế thôi.

Ông James Hard thấy vậy mới mĩm cười (sau này tui mới biết tên ông ấy, ông là nhân viên của UNHCR, cao ủy Tị Nạn Liên Hiệp Quốc), với 1 nụ cười đầy nhân ái, bao la tình tҺươпg, ông lấy tay nhấn lên vai tui đè nhẹ tui ngồi xuống rồi đưa ngón tay thumb up lên, ý nói it’s ok, không sao cã, em cứ ngồi đi.

Đoàn xe đưa tụi tui về 1 trại tập trung để 2 ngày sau lên tàu ra đảo Pulau Bidong, tui ở đó 6 tháng rồi đi định cư ở Âu Châu.

Trỡ lại câu chuyện, nhìn vào mặt thằng bé mà hồi tưởng đến cảnh mình năm xưa, tui mới tằng hắng nói:

– Nghe nè, hai đứa bây khỏi gỡ mặt nạ xe của chú, vô đây ngồi, đừng có chạy, vô đây chú biểu !

Tui cao gần 1m8, to lớn như ông hộ pháp cho nên chắc tụi nó sợ thiệt, hong dám chạy mà riu ríu vô ngồi.

– Tụi bây ăn gì chưa ?

– Dạ rồi.

– Cái mặt nạ này tụi bây gỡ xong đem bán được bao nhiêu ?

– Dạ … dạ 40 ngàn !

40 ngàn, mẹ kiếp rẽ bèo, mình ra chợ trời Cầu Sắt mua lợi nó chém mình 2 trăm mấy chục ngàn, mà đồ cũ nữa chớ.

– Thôi được rồi, đây nè, chú cho 2 thằng bây 40 ngàn, nhưng mà hứa là đêm nay đi về liền, hong có đi ăn hàng (chôm đồ) nữa nghe chưa !

– Dạ !

Ừa, ở đó mà hõng dạ, gặp thằng khác nó đá đít cho vài cái rồi dẫn lên côпg αп phường chớ ở đó mà hõng chịu.

Hai đứa cầm tiền nhét túi xong co cẳng chạy như ma đuổi, tui nhìn theo mỉm cười … và hình như ông James Hard cũng đang mỉm cười chung với tui.

Khi ai hoạn пα̣п, mình giúp, khi ai lầm lỡ, mình cho họ 1 cơ hội, có lớn lao, có mất mát gì đâu, chỉ 1 lần thôi, vì tui chắc cũng đâu có gặp 2 thằng bé này lần trong đời nữa.

Life is give and take.

Cuộc đời là cho và nhận …

Sưu tầm.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *