Buông bỏ 1
Hằng Minh Vũ
-Pha à. Chú ra ngay đầu làng có chuyện rồi.
-Ông Phê ૮.ɦ.ế.ƭ rồi, người ta đưa về bỏ gốc đa đầu làng đây này. Chú ra đây đi. Nhớ đừng nói cho bà biết.
Choang. Cái ly nước ấm tгêภ tay bà Sửu rơi xuống đất vỡ tan.
Như mọi ngày,đúng năm giờ sáng bà Sửu ra khỏi giường sau khi đã xoa Ϧóþ, vỗ vuốt кђắק ςơ tђể theo bài hướng dẫ tгêภ chiếc sờ mát phôn thông minh cháu gáι mua tặng dạo bà sinh nhật sáu mươi tuổi. Bà sẽ uống một ly nước ấm trong lúc dò tìm bài múa để tập theo.
Sang tháng làng mở hội. Hội dưỡng sinh do bà phụ trách đăng ký biểu diễn hai bài,một bài múa quạt và một bài múa dâng hoa.
Kể từ ngày cô con gáι út của bà lấy chồng thì bà như trút khỏi gánh nặng bao năm. Một đứa con khiếm khuyết, đáng thương đã đến bên bà hơn ba mươi năm trước.
Cô đã tìm được người yêu thương mình, và đã có một cuộc sống khá viên mãn. Vậy là bà đã hoàn thành nhiệm vụ của một người mẹ. Bốn đứa con đã yên bề gia thất, có đứa sắp có thông gia,
Bốn đứa con bảo Từ nay bà sẽ sống cho mình đi, hãy làm gì mẹ cảm thấy vui thì cứ làm mẹ nhé.
Vậy là hàng ngày bà tìm niềm vui tuổi già bên câu kinh mỗi tối, trong những bài thể dục mỗi sáng, mỗi chiều bên gia đình cậu con trai hiếu thảo.
Nay vừa rót cốc nước thì bà nghe trong phòng con trai tiếng chuông điện thoại réo inh ỏi.
Tiếng chuông reo đến lần thứ ba mà vẫn không thấy con bắt máy, con dâu bà nay đi trực tгêภ Ьệпh viện. Hai đứa cháu nội đứa cuối cấp hai, đứa cuối cấp ba ngủ tгêภ tầng đã ʇ⚡︎ự giác dậy học từ bốn giờ sáng.
Anh Pha con trai bà tối qua đi ăn giỗ bên ngoại chắc quá chén nên nay ngủ say quá.
Nghĩ ai đó có việc gấp mới gọi sớm nên bà đẩy cửa bước vào, nhấc điện thoại mở nghe.
Chưa kịp alo đã nghe thấy Tuấn, con ông anh họ làm một tràng dài hối hả.
Vừa nghe thấy tên người bị пα̣п. Tim bà như ai đó Ϧóþ nghẹt. Cảm giác đau đớn chσáпg váng khiến chiếc cốc tгêภ tay bà rơi xuống đất vỡ tan.
Đầu giây bên kia nhận ra sự khác lạ thì ngưng bặt.
Bà Sửu đưa tay lên ռ.ɠ-ự.ɕ nghẹn ngào hỏi lại.
– Cháu nói ai ૮.ɦ.ế.ƭ?
-Chết ở đâu? Cháu nói rõ ràng cho thím.
– Dạ….dạ…thím ạ… chú Phê ૮.ɦ.ế.ƭ ૮.ɦ.ế.ƭ rồi thím ạ. Người ta bỏ chú ở gốc đa đầu làng mình từ bao giờ ấy . Sáng cháu đạp xe qua thấy người nằm đó quen quen nên vội quay lại nom thì thấy chú đi rồi. Chắc đi từ lâu vì đã cứng đờ rồi thím ạ.
Giờ thím tính sao ạ?. Có đưa chú về không hay là báo chính quyền ạ.
Lúc này Pha cũng giật mình tỉnh giấc do tiếng rơi vỡ.
Anh nghe hết đoạn hội thoại của mẹ mình và anh họ.
Pha bật ngổm dậy. Anh giằng điện thoại từ tay mẹ gào lên.
– Ông ấy ૮.ɦ.ế.ƭ thì mặc ҳάc ông ấy. Cứ để ông nằm đấy cho quạ mổ, kiến tha đi. Không cần phải làm ma đâu.
-Con… con không được nói thế. Bà Sửu đưa tay bịt miêng con trai.
Dù gì ông ấy cũng là người đẻ ra con.
Con lấy xe chở mẹ ra ngoài đấy mau.
Bà mở điện thoại soạn tin gửi cho ba cô con gáι .
Các con thu xếp về nhà hôm nay. Mẹ có việc cần các con.
Pha ngạc nhiên nhìn mẹ. Anh không nghĩ bà lại có thể bình tĩnh đến thế.
Trong lòng anh đang cuộn dâng một dòng xúc cảm vô cùng khó diễn tả.
Vừa hả hê, vừa căm tức, lại đan xen cảm giác xót xa đau đớn.
Bởi lẽ ông ấy cũng là bố của anh kia mà.
Năm Pha lên tám, cậu bé vừa hớn hở từ trường trở về. Nay cậu được nhận giấy khen cuối kỳ hai. Chỉ còn lao động ba buổi nữa là cậu được nghỉ hè. Hè này mẹ hứa sẽ đưa ba chị em ra Quảng ninh thăm bố. Bố cậu kinh doanh ngoài đó. Cậu bé vui lắm, vừa ra khỏi cổng trường, cậu đã cắm cổ chạy một mạch về nhà, quên cả đợi cô chị đang học lớp năm cùng về như mọi ngày Cậu định bụng sẽ khoe với mẹ.
Nhưng gì thế kia.
Ông Phê đang ôm trong tay mình một cô gáι trẻ, mặc một cái váy hoa hồng xòe xoẹt,một tay đẩy vợ. Mẹ Pha ngã bệt xuống đất. Bà vừa khóc vừa gào.
-Khốn пα̣п! quá khốn пα̣п. Sao anh nỡ làm thế với tôi… anh ác quá…
Bà Sửu lúc đó mới ba ba tuổi, tóc tai xõa sượi, dáng người gầy gò khắc khổ. Bà vừa khóc vừa ôm ռ.ɠ-ự.ɕ.
Khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Một bên mắt tím bầm chắc do tác động bởi ai đó.
Ông Phê chỉ tay quát vợ.
Tao bảo mày câm mồm. Mày là cái thá gì mà dám ngăn cản tao.
Tao làm ra tiền, tao muốn làm gì là quyền tao . Đưa ai về nhà này là quyền tao.. sao mày dám ngăn cản.
Cô gáι trẻ ăn mặc hở hang vuốt vuốt lại mái tóc xoăn nhuộm màu hoe hoe vàng, cô ta kéo lại tà váy rồi nũng nịu bảo ông Phê.
Thôi đi đi. Em chả muốn ở đây đâu. Nhà cửa gì hôi hám quá . Đưa em ra đầu phố ăn phở đi. Em đói lắm rồi.
Vừa nói cô ta vừa vít cổ ông Phê hôn cái chụt lên má ông.
Chứng kiến toàn bộ cảnh đó, cậu bé Pha nổi sùng lao tới.
– Buông bố tôi ra. Trả bố cho tôi. Cô cút đi.
Vừa gào cậu vừa kéo tay người phụ nữ trẻ đưa lên miệng cắn mạnh một cái đau điếng.
– Á… anh ơi . Nó cắn em.
-Thằng này láo . Ông Phê vung tay gạt mạnh khiến cậu nhóc tám tuổi ngã văng ra. Bà Sửu nhào vội đến đỡ con .
-Giời ơi… sao anh làm thế với con tôi..khốn пα̣п quá anh Phê ơi . . .
Còn nữa