– Làm gì mà cười ngơ ngẩn ra thế?
Tiếng Kiệt cất lên khiến tôi hơi giật mình, tôi nhìn lại bỗng hét toáng lên, anh ta sao lại ngồi bên vô lăng. Rõ ràng là cái An đang chở tôi mà, tôi lắp bắp nói:
– Anh Kiệt, sao anh lại ở đây? Cái An đâu,
Vừa nói tôi vừa ngó xuống dưới nhưng vẫn không thấy đâu. Kiệt nhìn tôi chau mày nói:
– Ngủ nhiều quá sảng à? Từ nãy tôi vẫn ngồi đây mà.
Là sao? Ngủ? Tôi nhìn đồng hồ, giờ mới mười một giờ, rồi lại nhìn Kiệt. Lúc này tôi mới bừng tỉnh, hoá ra ban nãy chỉ là một giấc mơ. Giấc mơ gì mà đẹp, và thật đến vậy cơ chứ. Hu hu, tôi vẫn còn chưa thoát ra nổi, cứ ngồi ngẩn ngơ có lẽ nào chút nữa tôi cũng thành công như vậy không, tôi càng nghĩ càng tiếc rồi thở dài nói:
– Anh Kiệt…giấc mơ đẹp quá anh ạ.
– Ừ.
– Anh thấy cái An nhắn tin cho anh chưa?
– Nó về nhà rồi.
Lúc này thì tôi bừng tỉnh thật sự run rẩy nói:
– Có chuyện gì vậy anh? Sao nó lại về nhà…mà đây…đây là đâu thế?
Xung quanh bốn bề vắng lặng, chỉ thấy toàn xe là xe, chỗ này quen lắm nha. Hình như là hầm gửi xe của chung cư tôi đang ở. Tôi lay lay tay Kiệt rồi vội nói:
– Anh Kiệt, sao em lại ở đây, rốt cuộc có chuyện gì vậy?
– Tôi thấy cô ngủ ngon quá nên đưa cô về.
Trời ơi, cái tên dở hơi này định phá tan kế hoạch của tôi sao. Mà sao tôi lại ngủ được nhỉ, mấy dạo này tự dưng ngủ lắm như con lợn, ngồi trên xe cũng ngủ được một giấc. Tôi lấy taγ tάt tát vào mặt cho tỉnh rồi nói:
– Anh hâm à, đưa em ra nhà hàng đi, còn cái An nữa, con bé ૮ɦếƭ tiệt này sao lại về?
– Mai, từ từ nghe tôi nói đây này. Kê hoạch của cô bị huỷ bỏ rồi, giờ cô có quay lại đám cươi cũng không ai cho cô vào đâu, cả cái Thuý và cái An đều đã về nhà.
– Tại sao? Tại sao lại như vậy chứ? Đã có chuyện gì xảy ra?
– Thực ra, ban đầu tôi cũng định hùa theo cô, giúp cô thực hiện kế hoạch. Nhưng khi nãy thấy cô ngủ, tôi đã nghĩ lại…ân ân oán oán cứ trả thù bao giờ mới kết thúc.
Cái gì mà ân ân oán oán, nghe như phim chưởng, nói chuyện kiểu gì mà ʋòпg vo tam quốc, càng nghe càng thấy mệt. Tôi liền lấy máy gọi cho cái An, thế nhưng gọi mãi nó không Ьắt máy, gọi cho cái Thuý cũng tình trạng y trên. Kiệt thấy vậy thì nói:
– Tôi bảo rồi, kế hoạch của cô thất bại rồi.
– Sao anh lại làm thế? Anh có biết…
– Biết cái gì mà biết? Cô không thấy, nếu cô đi phá đám cưới cô mới là người thiệt sao? Tại sao cô không nghĩ xa hơn, cách trả thù này quá non kém mà tỷ lệ thành công lại thấp.
– Ý anh là gì?
– Cách trả thù thâm sâu nhất là để kẻ thù của mình tự ᵭấu đá lẫn nhau. Chẳng phải con My và bà Phương đều là những kẻ không ra gì, cô nghĩ sống với nhau được bao lâu. Để hai người đó tự đày đoạ nhau, mình ở xem kịch cho vui. Cô có bao nhiêu tư liệu nắm thóp nó rồi, mình sẽ ở thế chủ động. Giờ cô làm như thế kia, con My chó cùng cắn dậu rồi chẳng biết nó sẽ làm ra những trò gì. Nghĩ mà xem, giờ hai người đó về chung một nhà thì chẳng còn thời gian mà làm phiền cô nữa đâu, vì đang bận cắn nhau…
Tôi nghe Kiệt nói xong, chợt thấy chí lý vô cùng. Nhưng tôi vẫn chưa hết tiếc giấc mơ ban nãy liền nói:
– Anh nói cũng đúng, nhưng em không muốn con My nhởn nhơ được. Nó gây ra quá nhiều chuyện.
– Ác gỉa ác báo, quả báo của nó đang đến từ từ rồi, riêng đám cưới với chồng cũ của cô đã là quả báo với nó rồi còn gì? Với lại, cô xem, nếu cô làm như vậy cô cũng chẳng hả hê được bao nhiêu. Thà hơn giờ cô cứ kệ chúng nó, cố gắng phát triển công ty, rồi chăm chỉ làm việc, chăm sóc bản thân và ba mẹ có phải đấy đã là trả thù chúng nó rồi không? Nụ cười của cô là nỗi tức giận của đám người đó.
Phải rồi! Gã đàn ông hèn hạ đến mức tát nó bật мάu mà nó còn lấy thì có gì mà tôi phải buồn nhỉ. Càng ngẫm nghĩ, tôi lại càng lời của Kiệt sâu sắc, cũng may ban nãy tôi còn chưa đi phá đám cưới. Mà tên Kiệt này tự dưng sao giờ nói chuyện lạ thế nhỉ. Tôi không tin nổi luôn ấy.
– Hôm nay cô với cái Thuý đóng cửa làm doanh thu mất đi khá nhiều đấy nhé.
Ừ nhỉ, tự dưng ba con điên bày đặt kế với chả hoạch làm gì giờ tự dưng đóng cửa công ty đi chơi. Tôi cười hì hì nói:
– Em hơi ấu trĩ nhỉ, tý em bảo cái Thuý ra mở cửa.
– Ừ, tháng sau chắc nhiều khách hàng hơn đấy. Tôi đang quαп Һệ…
Quỷ tha ma Ьắt anh ta đi, đang nói chuyện Ϯử tế lại “quαп Һệ”, anh ta rốt cuộc bị sao vậy cơ chứ? Vô duyên mà nghĩ mình hài hước sao, tôi không chịu được nữa tức giận nói:
– Sao anh cứ mở mồm ra là quαп Һệ thế, anh nghĩ nói như vậy vui lắm sao mà cứ nói suốt. Từ nãy tới giờ rồi, anh đang cố tình đấy à? Anh có thấy mình vô duyên vãi không? Em đã nói em không thích rồi, anh đừng có mở mồm ra mà quαп Һệ, quαп Һệ nữa. Chuyện chả có gì tốt đẹp mà cứ thích trêu ngươi, hay lần đầu được quαп Һệ nên anh bị rối пα̃σ? Điên nó cũng vừa thôi chứ.
– Ơ hay cái cô này, tôi định nói tôi đang quαп Һệ với các sếp để các sếp giới thiệu công ty cho.
– Anh quαп Һệ với ai kệ anh, em không quan tâm, anh thích quαп Һệ với tất cả gáι gú trên đời này em cũng dí vào để ý. Nhưng đừng có trước mặt em nhắc cái từ đấy…
– Cái từ đấy làm sao chứ, cứ tự cô nghĩ nó xấu.
Trời ơi xem cái mặt tỉnh bơ của anh ta kìa, anh ta không cố ý tôi đi đầu xuống đất. Người gì đâu lầy không chịu được. Tôi mở cửa, tức giận bước ra, anh ta thấy vậy nói với theo:
– Mà này, cô vẫn chưa nói với tôi tôi phải chịu trách nhiệm…
Tôi quay lại bịt miệng anh ta gào lên:
– Em bảo không cần là không cần, quên ngay chuyện đó đi, trách nhiệm cái quái gì. Có ૮ɦếƭ em cũng không thèm cái trách nhiệm của anh, đồ dở hơi.
Nói rồi tôi bước nhanh lên trên căn hộ, lúc này mới phát hiện cả ba mẹ nuôi tôi và ba mẹ ruột đều ngồi ở phòng khách nói chuyện. Nhìn thấy họ tự dưng tôi mới chợt nghĩ, may sao tôi còn chưa đi phá đám cưới, nếu không thực không biết giờ này mọi chuyện sẽ thế nào. Ba Hiếu mẹ Thuận cũng biết chuyện con My, cũng biết cả hôm nay đám cưới nhưng có vẻ ba mẹ cũng chẳng đến đó làm gì.Tôi nghe loáng thoáng ba Hiêu bảo sẽ từ mặt con My, cũng đúng thôi, làm sao có thể chấp nhận được con điên ấy cơ chứ.
Tôi vào tủ lạnh lấγ tάo ra gọt, tự dưng mắt lại díp lại, chả hiểu sao mấy ngày hôm nay tôi cứ mệt mệt, buồn ngủ thế nào ấy.
Nhưng tôi vẫn cố mở mắt, nói chuyện với mọi người, đến khi ba mẹ nuôi về tôi mới vào phòng nằm vật ra ngủ một giấc. Khi tôi đang ngủ, bất chợt có điện thoại rung lên, tôi nhìn màn hình, là cái An liền uể oải nhấn nút nghe.
– Tao đây.
– Mai, đi xem bói không?
Nghe xong tôi bật dậy hỏi lại:
– Cái gì, đi xem bói, bây giờ á?
– Ừ, định để qua mai kia mới đi, nhưng tự dưng nãy làm mơ giấc mơ sợ quá, rủ đi xem luôn. Mày chả bảo tao mấy hôm nữa đi xem mà, giờ đi luôn, tao đặt lịch nhé.
– Nhưng…
– Nhưng gì, từ mai mày với con Thuý bận sấp mặt rồi, lấy thời gian đâu mà đi.
– ừ thế đi thì đi.
– Tý tao qua đón.
– Ok.
Tôi tắt máy, dậy rửa mặt qua rồi thay bộ quần áo. Ba mẹ tôi biết hôm nay ba mẹ nuôi lên nên đã xin nghỉ buổi chiều. Vừa thấy tôi mẹ đã nói:
– Dạo này làm việc quá sức hay sao mà trông có vẻ mệt thế, suốt ngày ngủ không chịu vận động gì cẩn thận béo quay béo cút đấy nhé.
ừ nhỉ, sao ba bốn hôm nay tôi ngủ lắm thế, chắc thời tiết sắp thay đổi nên vậy nhỉ. Tôi cười khì khì đáp lại:
– Ba bảo con béo mới xinh.
– Thôi đi cô ạ, béo mấy nữa không ai thèm rước.
– Con cần gì ai rước, ở với ba mẹ cả đời.
Mẹ nhìn tôi bất lực lắc đầu, tôi chạy ra hôn chụt mẹ một cái rồi đi xuống dưới chung cư, cái An đến rồi. Vừa nhìn thấy nó, tôi liền trách:
– Hôm nay về không gọi tao, kế hoạch huỷ bỏ cũng không thấy nói gì
– Ơ kìa, rõ ràng tao thấy mày nhắn tin bảo không thực hiện nữa, rồi còn bảo đừng gọi mày nữa mày có việc bận, sau đó còn bảo tao nói cái Thuý đưa ba mẹ mày về chung cư mà? Lúc tao gọi máy mày thuê bao, gọi cho anh Kiệt mới biết mày không muốn trả thù nữa vì không muốn ba mẹ mày buồn mà, mà sao mày lại ra cầu Long Biên khóc vậy?
– Ra cầu Long Biên khóc?
– Ừ, tao gọi thì anh Kiệt bảo mày đang đứng trên cầu khóc lóc, kệ mẹ nó chứ, nó cưới vợ khác rồi thì thôi. Thiếu gì trai đâu mà khóc với lóc, con hâm này.
Oắt đờ heo? Tôi có nhắn tin lúc nào vậy, tôi khóc trên cầu Long Biên lúc nào vậy? Rõ ràng tôi còn chả biết gì, tên Kiệt! Chắc chắn chỉ có anh ta, tôi liền lấy máy, trời ơi đất hỡi, tin nhắn rành rành ở đây bảo sao con An nó về. Mà sao anh ta biết mật khẩu điện thoại tôi nhỉ, rõ ràng tôi để ngày sinh của tôi cơ mà.
Càng nghĩ tôi càng cay tên Kiệt, mà càng cay…tự dưng lại càng muốn gặp.
Mẹ sư…tôi điên mất rồi, gặp của nợ ấy làm gì cho пҺục nhã! Tôi đã bảo ứ thèm trách nhiệm rồi cơ mà, gặp để cҺửι nhau hả?