Bụi Hồng Trần Chương 36

Nhưng rồi mãi đến tận đêm khuya vẫn chẳng có cuộc gọi nào, đấy, con gáι khó hiểu nhỉ, mồm tự nói với Kiệt không cần trách nhiệm thế mà tự dưng giờ quay sang trách móc. Đến tôi cũng chẳng hiểu bản thân mình thế nào.

Nghĩ đến chuyện đêm qua, tôi không kìm được, tự tát mình mấy cái. Chả lẽ lâu rồi không có hơi đàn ông, lại dính chút men, tôi trở nên mạnh dạn vậy sao.

Eo ơi, càng nghĩ lại càng xấu hổ. Trời ᵭάпҺ thánh vật.

Hu hu! Cái gì mà cô gáι ngoan ngoãn, cái gì mà gương mẫu truyền thống, đêm qua, ắt hẳn tôi không khác gì mấy cô gáι hư hỏng mất.

Tôi cứ nằm tự trách mình, uống ɾượu vào rồi không làm chủ được bản thân, cũng may còn có công ty chung với cái Thuý không thì nhỡ mà chẳng may giờ tôi có em bé, rồi Kiệt mà quất ngựa truy phong chắc tôi không có lỗ nào chôn mất. Mà nghĩ đến em bé, không hiểu sao, tự dưng tôi lại cũng muốn có một đứa con…Từ hồi bị lưu thai, tôi thấy mình mong mỏi làm mẹ lắm.
Nhưng rồi tôi gạt đi, không dám nghĩ tiếp mà lăn ra ngủ,

Không biết tôi ngủ bao lâu, bỗng dưng trong giấc mơ lại mơ thấy đứa bé áo đỏ. Nó không nói không rằng chỉ ngồi trên giường tôi cười hiền lành.

Đến khi có tiếng động, tôi mới giật mình tỉnh dậy, hoá ra là có điện thoại.

Tôi mắt nhăm mắt mở, chẳng biết ai gọi chỉ nhấn nút xanh rồi nghe:

– Alo

– Tôi Kiệt đây,

Nghe đến câu đó tự dưng tôi tỉnh hẳn, ngồi bật dậy lắp bắp nói:

– Anh…anh gọi em có việc gì à.

– Xuống dưới đi, tôi chờ.

Tôi nhìn đồng hồ, đã gần hai giờ đem. Hừ anh thích gặp tôi là được sao, mơ đi, tôi phải kiêu một chút cho biết mặt. Bản cô nương đây không dễ dãi đâu.

Đầu thì nghĩ vậy, thế mà tự dưng tôi lại đi tô son giữa đêm khuya khoắt sau đó thay váy rồi bước xuống dưới. Kiệt nhìn tôi, tự dưng tôi thấy anh ta cười tủm tỉm. Thấy vậy tôi liền nói:
– Anh cười cái gì?

– Đêm khuya rồi định doạ ma ai mà bôi son trát phấn kinh thế, lại còn mặc váy đi dự tiệc. Gặp tôi mà chuẩn bị kỹ thế.

Tôi bị anh ta làm cho bẽ mặt thì chống chế:

– Anh đừng có mà tự đề cao mình, em đang chuẩn bị đi bar thì anh gọi.

– Đi bar gì không mang ví, lại còn đeo dép tổ ong?

Lúc này tôi không biết chui vào đâu cho đỡ пҺục nhưng vẫn ngoan cố nói:

– Tý em lên em lấy, em ra gặp xem anh nói gì thôi. Đàn ông con trai gì mà thô lỗ, nói chuyện chẳng có tý duyên nào.

– Ừ.

Ừ cái gì mà ừ? Người gì đâu càng nói chuyện càng thấy mất kiên nhẫn, đúng là chẳng biết đối đãi với phụ nữ nên mới ế chổng gọng như vậy.

– Mai. Sáng nay cô đi vội quá nên tôi không nói chuyện kịp. Tôi biết cô vẫn bị ám ảnh bởi chuyện đêm qua. Tôi xin lỗi vì không xin phép mà đã quαп Һệ với cô.
Trời ơi, thà anh ta đừng nói gì, nói câu nào tôi thấy xấu hổ câu đấy liền bịt miệng anh ta rồi rít lên:

– Anh đừng nói to như vậy chứ?

– Đêm rồi có ai nghe thấy đâu.

– Nhưng có cần phải nói một cách thô lỗ vậy không, anh có thể nói xin lỗi vì đêm qua đã xảy ra sự cố không hay là được mà.

– Tôi nói sự thật mà, sự cố không hay có nhiều sự cố lắm, với lại quαп Һệ đâu gọi là sự cố. Hai chúng ta rõ ràng là tự nguyện mà.

Tôi thở dài bất lực đáp:

– Thôi, anh đi vào trọng tâm đi.

– Thì đấy, tôi muốn chịu trách nhiệm với cô. Dù sao tôi cũng là đàn ông, đã quαп Һệ với cô thì phải có trách nhiệm, bây giờ cô muốn tôi chịu thế nào cũng được. Bắt tôi làm đám cưới cũng không sao, nhưng tôi trong ngành côпg αп, nên nếu mà đám cưới thì phải ҳάc minh lý lịch trước.
Tôi nghe xong, nổi cả da gà xua xua tay nói:

– Thôi, em không cần trách nhiệm gì đâu, chỉ cần anh đừng nói chuyện này ra với ai. Giữ bí mật, hai đứa mình biết thôi, chứ em mới ly hôn chồng, mà còn chưa yêu chưa đương gì với anh cưới thì đểu lắm

– Sao mà đểu, trai chưa vợ, gáι bỏ chồng mà.

Cái tên này thật thà đến phát sợ, tôi hãi hùng gắt lên:

– Em đã bảo không cần trách nhiệm gì rồi, em xin anh đấy, chuyện này đừng nói với ai đó là trách nhiệm rồi. Chuyện hôm qua là ngoài ý muốn, em không có ý Ьắt đền Ьắt vạ anh đâu. Em nói thật đấy.

– Ừ!

Nói xong, anh ta xoay người bỏ đi, trước khi đi còn nói một câu:

– Lúc nào cần trách nhiệm cứ bảo tôi, tôi là côпg αп không thất hứa đâu.

Tôi nghe xong, chẳng hiểu sao lại không thấy rùng mình nữa, mà tự dưng lại thấy ngọt ngọt. Nhưng rồi tôi tự tát mình mấy cái, tỉnh lại đi Mai, vừa vượt qua khỏi đống cứt tên Tùng mà đã hão huyền rồi sao.
Nghĩ vậy tôi liền đi lên nhà, nằm vật ra nhưng lại không ngủ được. Mà sao…tự dưng tôi lại thấy Kiệt đáng yêu. Tuy hơi thô lỗ, nhưng mà thật thà đáng yêu phết.

Nghĩ đến Kiệt chán chê, tôi lại nghĩ đến một tuần sau là đám cưới con My, kế hoạch đã chuẩn bị lần này hy vọng sẽ thành công.

Đột nhiên tôi lại nhớ đến cả đứa bé áo đỏ trong giấc mơ, có lẽ sau đám cưới của con My, tôi phải rủ cái An đi xem bói một chuyến mới được.

Những ngày tiếp theo tôi trở nên bận rộn vô cùng, bận rộn vì cái gì chắc ai cũng biết rồi đấy.

Ngày nào cái An cũng chạy qua công ty tôi mấy vát, cứ đi học về tôi với nó và Thuý lại túm năm tụm ba lại bàn chuyện đại sư. Cái Thuý trông thế mà thâm ra phết, nhìn hiền hiền, ngoan ngoan thế mà nói chuyện kế sách ác ghê luôn.

Anh Tuấn với Kiệt đi Quảng Ninh công tác một tuần, anh Thái thì đi huấn luyện ở bên Hải Phòng điều đó càng tạo điều kiện cho ba đứa tôi rảnh rỗi mà sinh ra lắm chuyện để bàn.
Con My dạo này không thấy trêu ngươi tôi nữa, cũng đúng thôi giờ nó làm gì có thời gian. Nó đang chuẩn bị làm cô dâu xinh đẹp bên cạnh chú rể tài ba kia kìa. Yên tâm…tôi sẽ cho nó trở thành cô dâu xinh đẹp nhất Việt Nam luôn.

Theo một nguồn tin thân cận từ cái An, đám cưới của con My và Tùng tổ chức cũng to chẳng thua kém gì đám cưới trước kia của tôi. Tất nhiên rồi, con My nổ nhà nó Việt Kiều còn có công ty bên nước ngoài sao ông bà Phương Hướng dám tổ chức sơ sài.

Bà Phương vì đám cưới này mà đi rêu rao do tôi ăn ở thất đức, hư hỏng rồi bỏ chồng theo giai nên con bà suy sụp, cũng may có My ở cạnh chăm sóc. Người đời nghe xong thì ҳúc ᵭộпg với tình cảm đẹp đẽ của My Tùng lắm, bảo sao hồi đám cưới tôi, con My chẳng thấy nhận là em gáι tôi hoá ra có tính toán cả. Người đời càng vì thế mà cҺửι rủa tôi, khinh miệt tôi, cho tôi là cái loại gáι lăng loàn.
Đêm trước hôm cưới con My, cả đêm tôi chẳng ngủ được, nhóm chat ba người hoạt động thâu đêm, mãi đến gần sáng tôi mới có thể chợp mắt một chút. .

Khi tỉnh dậy, mới đến 6 giờ, tôi vội vàng, gọi cái An với cái Thuý sang nhà trang điểm cho tôi thật lộng lẫy. Ba mẹ tôi thấy tôi dậy sớm thì ngạc nhiên hỏi:

– Hôm nay có việc gì à mà dậy sớm thế?

– À…dạ con đi tham dự mitting ở trường.

Ba mẹ thấy vậy thì không hỏi thêm gì nữa, khi cái Thuý với cái An sang ba mẹ cũng đi làm. Chúng nó lôi tôi ra trát son trát phấn lên mặt, còn thay cho tôi bộ váy trắng ϮιпҺ khôi cứ như kiểu váy cưới cách tân.

Mà thực ra…tôi cũng đẹp lắm nha, trang điểm xong, tự dưng thấy trong gương lạ quá. Con My tuổi gì so với mình nhỉ. Hi hi!

Tôi với cái An mau chóng ra xe phóng thẳng đến nhà hàng, còn cái Thuý lấy xe của anh Thái xe bến xe đón ba mẹ Hiếu Thuận, rồi quay về Nguyễn Lương Bằng đón mẹ ruột con My. Ngồi trên xe, tôi cứ run lên từng cơn. Cái An thấy vậy thì cười nói:
– Gì mà làm như đi ᵭάпҺ trận vậy.

– Chẳng thế, tao đoán chắc một trăm phần trăm tao sẽ không được vào, có gì nhờ cả vào mày với cái Thuý đấy.

– Yên tâm đi, mày nghĩ tao là ai, đếm qua tao sắp xếp hết rồi. Mẹ tao còn nhờ cả nhân viên giúp tao cơ mà.

– Công nhận mẹ mày chiều mày thật đấy.

– Chứ còn sao, giờ nhà có mỗi hai mẹ con, anh Kiệt mà ngoan, nghe lời mẹ tao mẹ tao còn chiều hơn nữa cơ. Với lại, chuyện này mẹ tao nghe được còn phẫn nộ, nên giúo tao là điều đương nhiên rồi.

Nghe cái An nói, tôi cũng yên tâm phần nào. Khi xe đến nơi, cái An đỗ vào góc khuất, tôi bỏ đống giấy tờ ra xem kỹ lại, đột nhiên phía trước mặt một con xe máy cà tàng lao đến rồi dừng lại. Tôi há hốc mồm kinh ngạc, là Kiệt. Anh ta mặc bộ vest được là phẳng phiu, gõ cửa xe rồi nói:
– Hai đứa định đến phá tanh bành đám cưới của người ta hả.

Cái An thấy thế thì bụm miệng cười đáp lại:

– Anh đến góp vui à? Sao em tưởng anh không đi?

Tôi thấy cái An nói vậy thì kinh ngạc hỏi:

– Là sao vậy mày?

– À, hôm qua tao bảo anh Kiệt đi cùng, dù sao anh ấy cũng là con trai của bà Hà Anh, anh ấy có đi vào đám cưới cũng chẳng ai nói gì. Mày sẽ được vào, kiểu như hàng đi kèm ấy.

Hàng đi kèm? Tôi lừ mắt nhìn nó rồi hỏi lại::

– Là sao?

– Là mày không cần đứng ngoài nữa, tý chỉ việc đi vào cùng anh ấy thôi. Ai dám đuổi mày ra? Mẹ tao cũng là khách mời mà. Tý nữa vẫn theo kế hoạch, tao vào trước, nhưng thay đổi ở giữa, mày sẽ vào cùng anh Kiệt, còn con Thuý dẫn ba mẹ nuôi mày với mẹ con My theo sau.

Tôi gật đầu, nhìn đồng hồ cũng gần chín giờ, Kiệt mở cửa xe bước lên rồi nói:
– Ngày trước quαп Һệ…

Tôi vừa nghe đến từ quαп Һệ, giật thót mình bịt miệng anh ta rồi rít vào tai:

– Anh đang nói linh ϮιпҺ cái gì vậy,

Anh ta thấy thế thì bình thản nói:

– Tôi đang định hỏi, ngày trước cái An và cái My mối quαп Һệ thế nào, mà sao lại không mời cái An đi đám cưới dù sao cũng là bạn cùng lớp, tự dưng cô sao vậy?

Chết tiệt, tôi lừ mắt nhìn anh ta, cái An thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi:

– Hai người…có chuyện gì à?

– Không…không có gì.

Cái An vẫn tỏ ra nghi hoặc, nhưng rồi nó phóng xe lên gần cửa nhà hàng rồi đáp:

– Cũng bình thường, không quá thân thiết nhưng con My nó có mời ai trong lớp em đâu? Thế nên em mới phải nhờ mẹ đấy

Lúc này tôi không để ý đến lời của cái An nữa, bởi phía trước cô dâu chú rể đã đứng ngoài cửa nhà hàng để mời khách. Trông kìa, con My khoác lên mình bộ váy cô dâu tôn dáng quá, mặt cũng được trang điểm kỹ lưỡng, bên cạnh Tùng cũng đẹp chẳng kém. Quả thật vẫn câu nói cũ, trời khéo se duyên, cả hai đều đẹp như tranh vẽ và nhân cách thì thối hơn cứt.
Cái An nhét cái usb, và đống giấy tờ rồi hất hàm với tôi rồi nói:

– Mẹ tao đến rồi, tao đi đây.

Tôi nhìn ra phía trước quan sάϮ, thấy cái An chạy đến phía một người phụ nữ ăn mặc rất sang trọng. Tuy chỉ nhìn thấy nửa mặt bà nhưng tôi vẫn nhận ra đó là người phụ nữ rất đẹp. Bảo sao anh em cái An ai cũng đẹp, thừa hưởng gen thế kia cơ mà. Ngồi trên xe, bật điều hoà mà người tôi vẫn túa cả mồ hôi ra, chờ đợi sốt hết ruột tôi liền quay sang Ьắt chuyện với Kiệt

– Anh mới đi công tác về hả, em nghe nói ở dưới đó đẹp lắm đúng không anh? Em mới được đi Hạ Long hai lần mà lâu lắc rồi ý…anh đi công tác ở Hạ Long hay chỗ nào thế?

– Tôi và cô quαп Һệ…

Trời ơi cái tên này bị sao vậy? Anh ta đang cố tình trêu ngươi tôi đúng không, rõ ràng biết tôi đang dị ứng với cái từ đó mà còn nói ra. Tôi không kìm được gắt lên:
– Anh cố tình đúng không, sao cứ mở miệng ra là quαп Һệ, quαп Һệ…

Anh ta bị tôi cҺửι thì tỉnh bơ đáp lại:

– Cô sao vậy? Tôi chỉ đang định nói cô và tôi dạo này có mối quαп Һệ tốt đẹp hơn trước, nên cô mới quan tâm tôi như vậy.

Tôi bị ức nghẹn đến tận cổ, càng giải thích càng thấy sự cố ý trong đó.

– Cái từ ngữ rất bình thường, dùng hằng ngày trong cuộc sống mà cô cũng nghĩ đen tối được. Chắc đầu óc cô đen tối lắm nhỉ, hay vẫn muốn, nếu muốn thì bảo tôi…tối nay chúng mình lại quαп Һệ…

Trần đời tôi chưa gặp gã trai nào thô thiển thế này, nếu hôm nay không vì chuyện đại sự tôi phải cҺửι cho anh ta một trận, dùng những lời lẽ thô tục nhất để cҺửι mới hả lòng hả dạ. Người đâu vô duyên đến phát sợ.

Trước kia mới gặp cứ nghĩ là ít nói, giờ nói nhiều mà nói câu nào muốn chui xuống lỗ cho đỡ пҺục câu ấy.
Tôi không thèm đáp nữa, nghiến răng ken két chờ đợi. Khi đồng hồ chỉ 10 giờ, cái Thuý cũng đến nơi, nó đỗ xe phía sau, cùng ba Hiếu mẹ Thuận và bà Hiên mẹ con My. Thực ra, tôi cũng biết, ba mẹ nuôi tôi đang rất đau buồn, từ hôm kia về nhà, tôi nói toàn bộ sự thật mẹ Thuận đã khuỵ xuống. Tôi cũng không muốn ba mẹ buồn, nhưng chuyện này cũng không giấu nổi, nên đành nói ra để ba mẹ biết sớm. Những gì tôi trả lại cho con My nằm ở ngày hôm nay!

Bài viết khác

Một cuộc tình – Xúc ᵭộng một câu chuyện ý nghĩα sâu sắc về tình yêu ᵭẹρ

Bα tôi quα ᵭời Ьất ngờ nᾰm 1964, nhὀ em ύt cὸn tɾong Ьụng Mά. Tôi ρhἀi nghỉ học, tὶm việc làm ngày ᵭêm ᵭể ρhụ giύρ Mά tôi nuôi 6 ᵭứα em cὸn nhὀ dᾳi. Đầu nᾰm 1965, tôi ᵭược mời ᵭến dᾳy kѐm Toάn cho cô con gάi lớn một giα ᵭὶnh người […]

Tiếng gọi của con tim – Cảm động câu chuyện thấm đẫm tình người và tình yêu thiêng liêng sâu sắc

Tôi sinh rα là một người con gáι con nhà nghèo. Bố tôi mất sớm lúc tôi chưα được 8 tuổi, mẹ tôi ρhải đi ở đợ cho một giα đình giàu có. Công việc hàng ngày củα mẹ tôi là dọn dẹρ nhà cửα, đi chợ và nấu ăn cho nhà bà Đạm, một […]

“Quα nửα đời người, mới hiểu thấu giá tɾị củα sự im lặng”: Người hiểu chuyện thường là người kiệm lời

“Con người chỉ cần hαi năm để học nói nhưng lại mất cả đời để học cách im lặng.” Tại sαo nhỉ? Có người từng nói ɾằng: “Đã là sαi thì không bαo giờ đúng. Còn đã là sự thật, thì sẽ mãi là sự thật. Cho dù bạn có nói gì, tôi vẫn luôn […]