Bụi Hồng Trần Chương 18

Cái An thấy tôi đơ ra thì cười nói:

– Này, mày không nỡ để tao đi lấy chồng à? Mày bỏ tao trước đấy nhé.

Lúc này tôi mới hơi hơi bình tĩnh trở lại, định đáp lời thì Kiệt đã nói:

– An, cho anh mượn lọ rửa mặt anh đi rửa mặt.

Cái An ngước mắt lên nhìn anh trai nó, rồi rút trong túi ҳάch ra lọ sữa rửa mặt Laroche rồi hỏi:

– Sao vậy anh?

– Ngứa mặt quá.

– Làm sao mà ngứa á?

– Chẳng biết, từ sáng mặt vẫn bình thường, tự dưng nãy bị bạn em nhổ nước bọt vào mặt giờ cứ ngứa ngáy khó chịu. Rửa mặt mà không hết chắc phải đi bác sĩ mất.

Tôi nghe anh ta nói xong, tức ói мάu, cái tên này thật khiến người ta muốn cҺửι thề mà. Đợi anh ta đi khuất tôi mới hẩy hẩy tay cái An nói:

– Mà, cho tao xem ảnh người yêu mày được không?

Cái An gật đầu, rút điện thoại trong túi ra cho tôi xem bức ảnh chụp chung với Tuấn. Anh ta trông cũng đẹp trai, có vẻ rắn rỏi, trước đến nay tôi ít tò mò về bạn trai của người khác. Nhưng tôi lại muốn xem mặt Tuấn, bởi cái My tối nay sẽ đưa người yêu nó về ra mắt. Dù có gạt đi là là trùng hợp thì tôi vẫn muốn chắc chắn một chút.
Tôi với cái An tâm sự một lúc thì Kiệt vào, nhìn thấy mặt anh ta tự dưng tôi thấy khó chịu ghê luôn liền lấy cớ mệt rồi đi về. Thế nhưng khi tôi vừa đứng lên Kiệt đã nói:

– Mệt thì để tôi đưa cô về.

– Không cần đâu, em tự Ьắt taxi cũng được.

– Cô nhìn xem, giờ đường đông thế này, đi taxi bò mãi cũng chẳng về tới nhà đâu. Chịu khó bịt mặt, ngồi xe máy tôi chở đường tắt về vừa đỡ khói bụi, lại nhanh.

Tự dưng anh ta quan tâm tôi khiến tôi cảm thấy lạ lùng ҡıṅһ ҡһủṅɢ, thế nhưng tôi vẫn đồng ý. Vì bên ngoài đang giờ tan tầm, giờ này về đến nhà cũng muộn xừ nó mất.

Cái An nhìn tôi cười cười nói:

– Anh tao không ăn ϮhịϮ mày đi đâu, để anh ấy chở về cho sớm.

Tôi gật đầu, lấy khẩu trang rồi ngồi lên con xe cũ kỹ của Kiệt, lúc này tôi mới sực nhớ tới lời cái My nói. Trông anh ta khác hẳn với cái An, tôi tuy không biết gia cảnh nhà cái An thế nào, nhưng tôi cũng lờ mờ biết cái An có điều kiện chứ không nghèo, có lẽ nào cái An và Kiệt thực sự không phải anh em ruột. Nghĩ vậy tôi liền hỏi:
– Anh Kiệt, em hỏi anh một chuyện được không? Hơi tò mò và vô duyên anh không trả lời cũng được.

– Hỏi đi!

– Anh với cái An có phải anh em ruột không?

– Phải!

Kể ra Kiệt mà trả lời, sao cô hỏi vậy, hoặc có chuyện gì à tôi còn định nói tiếp câu sau. Thế nhưng anh ta chỉ đáp lại gọn lỏn khiến tôi cứng luôn họng. Thôi thì chuyện gia đình người ta, tôi cũng không hỏi nữa, Kiệt cũng không nói thêm gì, phóng con xe vào mấy hẻm nhỏ. Khi xe gần về đến nhà đột nhiên anh ta dừng lại, tôi ngạc nhiên hỏi:

– Sao vậy, xe bị hỏng à anh?

– Không, tôi dừng ở đây thôi, cô tự về, không tôi sợ chồng cô ghen.

Anh ta nói đến đây thì bỏ lửng, sau đó phóng xe đi về. Tôi chưa kịp chào thì chiếc xe máy đã khuất dần, đành lững thững bước về nhà.

Hôm nay cả chồng tôi với cái My đều tăng ca, thành ra chỉ có tôi ở nhà một mình, cái My hẹn 7 giờ tối sẽ mời vợ chòng tôi đi ăn, tiện ra mắt người yêu luôn. Mấy hôm nay tôi đỡ nghén, người cũng đỡ mệt, liền tắm rửa thay bộ quần áo rồi ngồi gấp lại đống quần áo trong tủ. Dạo này mệt mỏi, tôi chẳng làm được gì thấy chân tay cũng khó chịu ghê luôn. Đột nhiên tôi thấy trong đống áo sơ mi của chồng tôi có một cái bị rách phía sau lưng, chồng tôi vốn dĩ xưa nay ăn mặc chỉn chu, không hiểu vì sao áo có thể rách được. Mà áo đã rách, sao anh không vứt đi, còn treo ở đây, nghĩ vậy nhưng tôi cũng chẳng dám tự ý quăng đi mà treo lại tạm lên đó. Đến khi gấp xong đống quần áo tôi thay luôn bộ ga đệm trên giường rồi ném xuống máy giặt bấm máy. Ngoài trời hôm nay ấm áp lạ thường, giặt xong bộ chăn ga tôi liền đi phơi, khi chiếc gối được phơi lên dây cũng là lúc Tùng về. Vừa nhìn thấy tôi anh đã hôn lên trán rồi nói:
– Vợ anh hôm nay xinh thế? Em còn mệt không?

Tôi lắc đầu đáp lại:

– Em hết mệt rồi, chẳng hiểu sao từ ngày cái My qua chăm em không còn nghén nhiều như trước, mấy hôm nay còn chẳng nôn oẹ gì nữa,

– Thế thì tốt rồi, mà cái My hẹn tý qua luôn nhà hàng, anh thay quần áo rồi vợ chồng mình qua nhé.

Nói rồi không đợi tôi trả lời anh đã đi lên tầng, tôi cũng lẽo đẽo đi phía sau, chợt nhớ ra chiếc áo sơ mi bị rách phía sau lưng liền nói:

– Anh Tùng, hôm nay gấp quần áo em thấy có một cái áo bị rách ở sau lưng.

Tự dưng tôi thấy Tùng dừng lại, một lúc sau anh mới quay lại đáp:

– Sao em không ném đi? Chắc anh đi công trình áo bị rách lúc nào chẳng biết ấy.

Tôi gật gật đầu, theo anh lên phòng lấy chiếc áo ném vào sọt rác. Anh thay quần áo xong thì chở tôi đến nhà hàng, đến nơi tôi đã thấy cái My ngồi một góc, thế nhưng lúc này người tôi như đơ ra, bởi ngay bên cạnh nó là Tuấn…người yêu mà không…phải là chồng sắp cưới của cái An.
– Chị Mai…sao vậy? Anh Tuấn chào chị kìa?

Tiếng cái My kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ, tôi không cười nổi méo mó hỏi lại:

– Đây là…người yêu của mi sao?

– Đúng vậy? Sao thế chị?

Tai tôi như ù đi, muốn lao vào tát cho tên sở khanh kia một cái nhưng rồi lại im lặng ngồi xuống. Nếu như lúc này tôi manh động, e rằng mọi chuyện không những tốt đẹp mà còn tệ đi, liền cố cười gượng gạo. Cả bữa ăn hôm ấy tôi không tài nào nuốt nổi, nhìn tên Tuấn quan tâm cái My khiến tôi thực sự ngứa mắt. Rõ ràng bức ảnh chụp cùng cái An cũng tình cảm chan chứa, tại sao anh ta có thể yêu hai người con gáι cùng lúc cơ chứ? Đến ăn xong, tôi thấy Tuấn đi vệ sinh tôi cũng liền đi theo sau, tôi chỉ có cơ hội duy nhất này gặp riêng nên phải tranh thủ, chờ anh ta ra ngoài tôi khẽ hỏi:

– Này…sao anh có thể làm như vậy?
Anh ta nhìn tôi, ngạc nhiên hỏi lại:

– Có chuyện gì vậy? Sao tự dưng cô lại hỏi tôi như thế?

Nhìn cái vẻ mặt vô Ϯộι của Tuấn mà tôi thấy kinh tởm, liền lấy điện thoại, vào facebook cái An rồi nói:

– Anh chắc biết đây là ai chứ nhỉ?

Anh ta nhìn vào điện thoại, bất chợt lùi lại rồi nói:

– Mai…mọi chuyện không như cô nghĩ đâu.

– Vậy mọi chuyện là thế nào? Nghe nói qua Tết anh với cái An kết hôn rồi, vậy mà tại sao vẫn có thể làm người yêu em gáι tôi được?

– Từ từ, nghe tôi giải thích, rồi cô tin tôi hay không cũng được…

– Được…anh giải thích đi.

Thế nhưng khi anh ta còn chưa kịp lên tiếng, thì cái My đã từ đâu chạy đến chau mày nói:

– Hai người làm gì lâu thế? Anh Tùng đang chờ chị ngoài xe đấy

Tôi cố nuốt cục tức vào trong, thở dài đi ra ngoài đột nhiên thấy bụng hơi đau đau. Cái My thấy vậy thì hỏi:
– Chị bị sao thế?

– Đau bụng, hay do ăn linh ϮιпҺ nhỉ?

Thế nhưng khi tôi chưa kịp trả lời đã thấy phần dưới của mình ươn ướt liền đi thẳng vào nhà vệ sinh. Đột nhiên tôi thấy dứoi đũng qυầи ɭóŧ có dính мάu đen, trong lòng tự dưng пóпg như lửa đốt đi vội ra xe rồi nói:

– Tùng…đưa em đi viện.

Anh thấy tôi nói vậy thì lo lắng hỏi lại:

– Có chuyện gì vậy? Sao vậy em?

Tôi nuốt nước bọt, cố trấn an mình nhưng không tài nào bình tĩnh nổi, run rẩy đáp lại:

– Em bị ra мάu đen.

Anh không đợi tôi nói hết câu liền vội vàng phóng xe thẳng Ьệпh viện, khi vừa đến nơi tôi cũng thấy cái My và tên Tuấn đi phía sau. Nhưng lúc này tôi chẳng thể để ý được gì, Tùng bế thốc tôi lên ba chân bốn cẳng đưa đi khám

Sau khi siêu âm, thăm khám người bác sĩ liền nói:

– Thai cҺết lưu, cần làm thủ thuật hút thai gấp, anh là gì của Ьệпh nhân?
Tôi nghe bác sĩ nói xong, toàn thân bỗng như rơi xuống vực sâu, run rẩy với tay ông ta lắc đầu nói:

– Bác sĩ, ông nói sao cơ?

– Thai của cô bị cҺết lưu, không còn tιм thai, giờ chúng tôi cần hút thai ra nếu không sẽ gây пguγ Һιểм cho cô.

Từng lời của bác sĩ nói ra, rõ ràng, mạch lạc nhưng tôi nghe sao giống như sét ᵭάпҺ ngang tai…Thai lưu? Chẳng phải máy ngày trước còn khoẻ mạnh sao, tôi không tin nổi vào tai mình, rồi không kìm được bật khóc nức nở

Bài viết khác

Góc khuất đời tu sĩ – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Ngày hăm hở vào dòng tu, hẳn các thầy không nghĩ tới cảnh hấp tấp chở bà bầu đi đẻ, toát mồ hôi moi băng vệ sinh kẹt dưới bồn cầu hay bò xuống sàn lau phân của con lỡ rơi ra nền trung tâm thương mại sáng loáng… Camillo là dòng tu có tôn […]

Sαo cháu không muα mà ăn cắρ nó – Một câu chuyện cảm ᵭộng nhân văn ᵭầy tình người

Phán quyết mà thẩm ρhán ᵭưα ɾα cho kẻ tɾộm, Một Ьé tɾαi 15 tuổi Ьị Ьắt vì tɾộm từ một cửα hàng ở Mỹ. Hình minh hoạ sưu tầm Khi cố gắng ᵭể tɾốn thoát, cậu Ьé cũng ᵭã làm hư một cái kệ. Sαu khi thẩm ρhán nghe ᵭược vụ án, ông ấy […]

Sinh nhật đầu tiên – Câu chuγện xúc động đầγ ý nghĩα nhân văn

Tɾời mùα thu đã Ьắt đầu se lạnh. Gió thổi quα xào xạc tɾên mái nhà. Hà nằm tɾằn tɾọc tɾên giường, chưα muốn dậγ. Lòng nhác buồn. Sáu giờ sáng. Cô lặng nghe từng tiếng lạch cạch ρhát ɾα từ đôi tαγ già nuα củα bà. Khi đã chắc chắn bà xuống bếρ. Hà […]