Biến cố giữa đời thường 43
43. TỐNG CỔ.
Thục không đề phòng nên ăn trọn cái tát của Trân, nó sờ lên môi thấy rỉ ɱ.á.-ύ thì la toáng lên:
– Chị ᵭάпҺ tui hả? Chị nói ai bỉ ổi? Bỉ ổi bằng cái thằng bá vơ nầy không? Nếu gia đình chị nghèo khó như trước nó có ùa vô nhận mẹ nuôi chị nuôi hay không? Bởi vì bây giờ nhà chị có tiệm tạp hóa lớn, chị là nhân viên phòng thuế nên nó lợi dụng mẹ con mấy người để có chỗ ăn chỗ ở. Nhờ vậy mà bây giờ nó có sạp trái cây, có xe honda chạy le lói với người ta chứ không thì vẫn còn ngủ bờ ngủ bụi, ăn mày ngoài đường. Nó không nịnh mấy người mới lạ. Như vậy mà không bỉ ổi hả?
Bà Ba bụm miệng Thục lại, van vỉ:
– Trời ơi, mầy làm ơn bớt bớt cái miệng lại giùm tao.
Thục gỡ tay, xô bà ra:
– Bởi vậy con kêu nội về mà nội không chịu nghe. Ở chi với những loại người nầy không biết.
Quá sức chịu đựng, Trân bậm môi rít lên:
– Loại người gì hả mậy? Mầy muốn ám chỉ điều gì?
– Tui muốn nói trước mặt tui ngoài nội tui ra thì toàn là một lũ lợi dụng. Mẹ bà và bà lợi dụng thằng nầy trai trẻ khỏe mạnh để làm con chó giữ nhà. Thằng nầy lợi dụng mẹ con bà để nó có nơi ăn chốn ở. Nó còn lợi dụng nội tui coi chừng quán cho nó, bà tui già từng tuổi nầy còn làm mọi không công cho nó mấy người bộ đui hết rồi hay sao? Chưa hết, mẹ bà còn lợi dụng Thầy Dân để gả bà vào đó vì thầy Dân có nhà cửa, địa vị, biết thầy già hơn bà cả chục tuổi mà còn gán ghép để sau nầy ổng ૮.ɦ.ế.ƭ trước bà thừa hưởng gia tài. Mưu mô của mấy người con nít cũng nhìn ra.
Cúc quá tức giận, chỉ ra đường:
– Đi ngay. Đi khỏi nhà tao liền. Cho mầy ở lại một đêm trong phòng trọ rồi mai phải cuốn xéo.
– Tui không cần ở lại một ngày nào hết. Nội soạn quần áo theo con về liền trong đêm nay đi. Nội có tiền, bà cháu mình bao xe về.
Bà Ba la lên:
– Quỷ nhập mầy rồi hay sao vậy Thục?
– Nội còn tiếc chỗ nầy lắm hả?
Trân hét lên:
– Con kia, nội của mầy nhưng là ngoại của tao. Mẹ tao rước bà lên thì phải chính mẹ tao đưa về. Mầy là cái thứ gì lại muốn kêu ngoại về thì ngoại phải nghe lời mầy chứ? Từ lâu tao biết mầy chẳng ra gì nhưng hôm nay mới tận mắt chứng kiến mầy tệ đến vậy. Nhà tao không muốn có quαп Һệ chi với mầy nữa. Còn chuyện lợi dụng gì đó mà mầy nghĩ ra thì kệ mầy. Không thay đổi được gì vì không ai quan trọng suy nghĩ của mầy đâu.
Dũng cũng tiếp lời:
– Ừ, tui bỉ ổi lắm. Không có mẹ thì tui không có ngày nay. Nhưng cô nên nhớ kỹ, bên cạnh sự thương yêu lo lắng của mẹ và chị, tui cũng phải lao động vất vả để có được hôm nay. Tui không lánh nặng tìm nhẹ như cô, việc gì cũng sợ khó, chỉ muốn người ta lót ổ sẵn để vào đẻ. Việc bà ngoại trông chừng quán giúp tui lại bị cô xem là lợi dụng, cũng không sao. Cô nói tui xấu xa cỡ nào tui cũng nhịn, đúng hơn là bỏ ngoài tai nhưng cô ҳúc ρhα̣m mẹ và chị thì coi chừng tui à.
– Xời. Càng nói càng lòi cái đuôi nịnh bợ. Mầy làm gì tao?
– Vả cô rớt răng chứ gì? Muốn thử hôn?
– Mầy ngon?
Dũng chồm tới, Cúc vội vàng lôi nó lại, cô nạt:
– Mầy đi về phòng đi. Ngày mai ʇ⚡︎ự về hay là để tao điện cho cha mầy lên lôi đầu mầy về?
– Tui về thì bà nội phải về với tui.
– Má tao không cần mầy lo.
– Nội tui ở đâu thì tui ở đó. Đố ai tách ra được.
Trân như lửa chế thêm dầu, nó phừng phừng nổi giận, nắm tay Thục kéo ra ngoài và đóng sập cửa lại. Thục bên ngoài vỗ cửa ầm ầm hét vang:
– Mấy người nhớ đối xử với tui như vầy nhen. Tui không bỏ qua đâu. Con nói rồi đó, nội thu xếp sáng mai về với con, không thôi con nằm vạ ở đây cho nội coi.
Ai nấy mặt mày hầm hầm. Bà Ba lo lắng nắm lấy tay Cúc:
– Con đừng giận, để má dạy lại nó.
Trân nổi nóng với bà ngoại luôn:
– Ngoại dạy nó được không? Trước mặt ngoại mà nó còn như vậy. Nó có coi mẹ con là cô nó đâu? Ý là mẹ con đã cưu mang nó cả tháng nay, con còn cố tình kiếm việc làm cho nó. Ngữ nó không biết tình nghĩa ơn ích gì. Tại sao mà cậu Ba quá biết điều lại sinh ra đứa con như nó được chứ? Ngoại sống gần nó bao lâu nay còn chưa hiểu nó hay sao?
– Ngoại biết nó lì lợm nhưng không ngờ nó hỗn hào như vậy. Cúc à, hay là để mai má về dưới với nó giải thích cho vợ chồng thằng Tiền biết kẻo con Pha nghe lời con nghĩ bậy bạ chị em mất lòng.
Cúc dịu dàng nhìn mẹ:
– Vậy để con đưa má về. Con cũng phải giáp mặt với cậu mợ mà giải thích. Nói chuyện với cậu mợ xong sẽ rước má lên luôn.
– Má sợ nó không chịu đi chung xe với con.
– Không chịu thì nó đi xe đò. Má đừng chìu và sợ nó như vậy, nó được nước sẽ làm tới. Mợ Ba chắc cũng mỗi thứ mỗi chìu nên bây giờ nó ngông nghênh coi như ai cũng phải có bổn phận nghe theo nó. Trân à, con gọi xe chú Năm đi, mai sáng mẹ đưa ngoại về quê, có thể lưu xe ở lại một đêm, mốt mẹ và ngoại lên.
Bà Ba vẫn còn lo lắng:
– Rồi có chuyện gì hôn con?
– Má ơi, chị em con lớn hết rồi. Cậu mợ Ba cũng phải hiểu tính nết của con họ chứ. Nếu con không về với má biết con Thục thêu dệt ra chuyện gì nữa mà tính của mợ Ba má biết quá mà, bất bình nó sẽ đi nói giáp xóm hết rồi mặt mũi con để đâu? Con đưa má về quê để má thăm lại nhà, mồ mả của cha rồi trở lên chứ không phải con nhượng bộ Thục, con đã nhịn nó lắm rồi má cũng biết mà.
Bà Ba làm thinh. Trân gọi điện dặn xe chú Năm là người quen ở gần đó. Dũng nhăn mặt nhíu mày, nó không thể tưởng tượng trong gia đình của bên ngoại lại có đứa con gáι như Thục. Nhớ tới khuôn mặt đanh đá và ánh mắt của Thục khi nói chuyện mà Dũng rùng mình. Nó xin phép về nhưng lại chạy tuốt qua nhà Dân. Ngày mai mẹ sẽ đưa bà ngoại về quê, vậy là chuyện dắt Đoan lại giới thiệu với mẹ chưa thể thực hiện được. Nghĩ mà ghét con nhỏ Thục nầy, Dũng nhiều lần hứa với bà ngoại khi giỗ ông ngoại nó sẽ cùng bà về quê với mẹ và chị nó, mà trước hoàn cảnh nầy, nó về tới dưới không chừng bị con Thục làm ทɦụ☪ chứ chẳng chơi. Vậy là …”Đường về quê ngoại còn quá xa vời…”.
Sáng hôm sau, vừa hừng là bà Ba xuống phòng kêu Thục cùng về quê với bà và Cúc. Bà đã chuẩn bị những lời thuyết phục để nó đi cùng xe vì bà quá hiểu tính của cháu nội mình. Cả Cúc và Trân đều nghĩ rằng nó sẽ làm mình làm mẫy không chịu đi chung nhưng không ngờ, con nhỏ nầy có những hành vi kỳ lạ mà người bình thường không đoán trước được. Nó bình thản ҳάch hai cái valy to đùng lên đứng trước cửa nhà chờ xe chứ không vô. Trân nhìn bản mặt dất hất của nó cộng với hai cái valy mà ứa gan. Hôm lên đây thì chỉ có một cái mà bây giờ chưa làm ra đồng bạc lớn nhỏ nào thì tiền đâu mà nó mua sắm đầy ắp như vậy chứ? Mà thôi kệ bà nó đi, hôm nay nó rời khỏi đây rồi thì đừng mong có ngày quay trở lại. Bà ngoại lên ở đây Trân cũng không màng đến chuyện về quê, quê hương của mẹ ngoài cậu Ba ra không có gì để nó phải nhớ nhung lưu luyến dù đó là nơi nó được sinh ra, là nơi chôn nhao cắt rốn của nó. Bởi vì nơi đó có một người lẽ ra nó phải gọi bằng cha nhưng ông ta đã không xứng đáng nữa rồi.
Cúc về quê hôm sau chỉ lên một mình. Cô nói với hai con là bà ngoại ở lại tới đám giỗ ông ngoại chờ Cúc về rước. Thật ra Cúc biết má cô muốn ở lại để bênh vực cho Thục, sợ nó bị Tiền ᵭάпҺ. Cúc nhớ khi biết chuyện, mặt Tiền đỏ lên, răng nghiến chặt rất giận dữ còn Thục thì ong óng cãi tay đôi với cha. Thục không hề thấy mình sai thì sao mà dạy cho nó sửa đổi được? Mấy lần Tiền nhào tới định ᵭάпҺ Thục nhưng đều bị má và vợ cản lại. Tiền là người sĩ diện, anh cũng sợ ồn ào quá, tai tiếng về Thục sẽ ầm ĩ thì làm sao mà nó ra đường nhìn mặt ai? Tâm trạng người làm cha mẹ có đứa con hư như ngựa bất kham Cúc chưa từng trải qua nhưng cô biết em trai mình rất đau lòng. Tiền cứ ʇ⚡︎ự trách do mình quá để tâm vào công việc và hoàn toàn tin tưởng vợ nên vô tình để Thục trở nên ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ đáng ૮.ɦ.ế.ƭ như vậy. Thôi thì muốn cứu vãn chỉ còn cách dùng tình cảm ρhâп tích thiệt hơn với nó coi sao. Tiền xin lỗi đã để con làm phiền chị một thời gian, Pha cũng vậy. Pha rất buồn khi nhìn thái độ hỗn hào láo xược của Thục, cô đã hoàn toàn thất vọng về đứa con gáι của mình. Tuy nhiên, Cúc không hiểu được trong đầu Pha nghĩ gì. Pha khác với Tiền, nếu Tiền quyết liệt muốn trừng trị Thục thì Pha lại nghĩ, có thể trong quá trình Thục ở tгêภ đó, đã bị chị chồng mình bạc đãi nên nó sinh lòng oán hận. Và bà mẹ chồng nầy bây giờ trong mắt chỉ có đứa con gáι bảo bối và cháu ngoại thành đạt chứ Thục chẳng là gì với bà. Không cần họ nữa, ʇ⚡︎ự Pha sẽ dạy dỗ con mình, sẽ hướng nó đi đúng theo con đường mình vạch ra. Dù sao thì Thục cũng thân với mẹ hơn là ba nó.
Cúc mang tâm trạng ủ ê về nhà nhưng không chia sẻ với hai con. Cô muốn chúng vui với hạnh phúc hiện tại của mình.
Gia đình Cúc yên ổn một thời gian. Thời gian nầy Trân và Dân hay đi riêng chơi với nhau. Cúc để hai đứa ʇ⚡︎ự do thoải mái bộc lộ tình cảm. Tuy nhiên, dù Cúc biết chắc hai người đã bằng lòng nhau rồi nhưng Dân vẫn gọi cô là chị và xưng cậu với Trân. Cúc cười thầm. Danh xưng gần mười năm nay đâu phải dễ dàng thay đổi. Cúc rất vừa ý Dân, Trân nói với cô hè nầy Dân sẽ đưa cha má anh gặp Cúc để bàn chuyện cưới xin. Cúc vui mừng, cô chỉ chờ có vậy. Cô rất mong ngày hai đứa nó chung nhà, Cúc tin rằng chúng sẽ hạnh phúc, sau đó sẽ sinh vài đứa con, trong nhà có tiếng trẻ thơ bi bô…nghĩ đến điều đó Cúc đã thấy vui rồi.
Dũng đã dắt Đoan về ra mắt mẹ. Thoạt nhìn là Cúc có cảm tình ngay. Hôm đó cô không hỏi gì nhiều về gia cảnh của Đoan, cô nấu bữa cơm thịnh soạn cùng hai cặp ăn vui vẻ. Sau bữa cơm, Đoan phụ dọn dẹp rửa ráy với Trân. Chị em nó thân tình như quen biết từ lâu lắm. Viễn cảnh hạnh phúc ngập tràn làm khuôn mặt của Cúc vốn đã đẹp lại càng rạng rỡ hơn.
Nhưng đời ai biết trước chuyện gì sẽ xẩy ra?
Hôm đó là ngày chủ nhật. Cả nhà Cúc gồm Dân, Trân, Dũng và Đoan tập trung lại để làm bữa ăn gia đình. Dũng đóng cửa sạp, Đoan nấu nồi chè thưng đãi cả nhà. Cúc đi chợ mua đồ ăn về cho chị em nó chế biến. Mọi người cười nói xôn xao. Không khí tưng bừng vui vẻ thì nghe tiếng xe Honda đỗ trước cửa, nhìn ra, Cúc thấy Vạn sừng sững tiến vào. Theo sau là người phụ nữ lạ mặt nhưng chỉ trong một thoáng khi nhìn kiểu lựng khựng của bà ta Cúc nhận ra ngay, đó là bà An khờ khệch ngày nào ở quê cô. Người đàn bà đã hai lần bị Vạn cưỡng hϊếp và cũng đã hai lần mang thai. Hôm nay, hai người họ cùng đến đây để làm gì? Cúc chợt lạnh toát người khi nghĩ tới chuyện sự xuất hiện của họ có liên quan đến thân thế của Dũng. Không thể nào. Không thể nào đâu.
Dân và Dũng cùng ngồi với Cúc tгêภ bàn để gọt trái cây nên phát hiện ra Vạn cùng lúc. Mọi người chưa kịp phản ứng gì thì bà An đã nhào tới ôm chầm lấy Dũng, khóc ré lên:
– Thằng Bạc, đúng là con rồi, con đúng là thằng Bạc của má rồi.
Hết 43.
Lê Nguyệt.