Biến cố giữa đời thường 41

41. ĐỒNG MINH.

Dũng tá hỏa, Cúc thấy vậy liền đỡ lời:
– Thục vừa mới ăn xong còn đi ăn gì nữa con? Với lại hôm nay anh Dũng con cố tình sắp xếp cho cậu Dân với chị con tìm hiểu nhau. Theo làm gì?
– Anh Dũng đi một mình chở con theo cho có người dằn xe.

Dũng quyết định phá nát niềm hy vọng của nó:
– Đã nói không được rồi mừ. Hôm nay tui có chở bạn gáι tui theo. Vô chào cậu và chị rồi tách ra mạnh ai nấy đi. Chở cô theo mắc công nó hiểu lầm và rồi ai đưa cô về?

Cúc thì nghĩ Dũng tìm cách từ chối còn bà Ba và Thục trố mắt lên. Bà Ba gặng hỏi:
– Con có bạn gáι rồi hả Dũng? Sao ngoại hỏi con nói chưa?
Dũng cười ỏn ẻn:
– Tại con mắc cỡ, với lại chưa nói với mẹ và chị nên chưa công khai đó mà.

Dũng hoàn toàn không ngờ Thục đổi thái độ liền:
– Thì ra, ai cũng có tính toán riêng cho mình. Thầy Dân già cóng khú đế mà bày đặt ve vãn chị Trân. Tính trâu già gặm cỏ non chứ gì? Ưng ổng thì bao lâu góa chồng? Sao mà cô Hai dễ vậy không biết?

Cúc tái mặt vì giận. Còn Dũng run người vì tức. Không kiêng dè gì nữa, nó đốp lại liền:
– Công nhận cô nói chuyện thật khó nghe. Cô đốt đuốc tìm giáp xứ Bình Dương nầy coi có ai vừa có học thức, vừa có đạo đức sánh được với cậu không. Cậu lớn hơn chị mười tuổi thì nhằm nhò gì đó. Mẹ đang cố gắng vun đắp tình cảm cho hai người mà một câu nói của cô làm lạnh lòng tất cả. Bà ngoại nói cô muốn lên sạp phụ tui mà ăn nói vô duyên như cô tui chạy vắt giò lên cổ chứ sao dám nhận? Cô nói ra một câu đuổi hết khách của tui còn gì?

Thục cũng không nhịn, chắc nó ʇ⚡︎ự cho rằng mình khôn ngoan:
– Chuyện buôn bán khác với chuyện gia đình. Buôn bán thì phải ngon ngọt để lôi kéo khách hàng. Chuyện nhà thì nghĩ sao nói vậy. Nội nói anh chưa cần thuê người phụ vì không có tiền trả lương. Ok, em tin anh. Nhưng bây giờ thì đã hiểu ra không phải vì anh không có tiền thuê mà là anh dành chỗ nầy cho bạn gáι của mình. Đúng không?
– Chuyện đó tui sẽ nói với mẹ tui sau. Bây giờ, cậu và chị đang chờ tui về dẹp sạp lấy xe. Cô đừng cản trở nữa.

Dũng dắt xe ra ngoài, thưa ngoại và mẹ đi, trong lòng hết sức phiền toái. Cái ngữ nầy làm sao tránh nó vĩnh viễn được đây trời?

Dân chờ Dũng trước cổng nhà. Trân vẫn còn đứng chưa lên xe, thấy mặt Dũng chầm dầm chù ụ thì lo lắng hỏi:
– Gì nữa vậy Dũng?

Dũng chu miệng nhướng mày tỏ vẻ khó chịu nhìn Dân:
– Cậu, cậu bán cho con hai tiếng : “Mẹ bà” để con cҺửι cho sướиɠ cái họng nhen cậu?
– Chửi ai nữa?
– Chửi con nhỏ Thục chứ ai. Nó đòi đi theo kìa cậu. Mà ngoại cũng kêu chở nó đi nữa, con không cho cái nó nói nhiều câu ứa gan. Ức sức con mà vặn họng nó được con vặn cho quay ra sau lưng liền. Mẹ bà, con gáι gì mà ăn nói vô duyên chẳng chặng dừng. Thằng nào sau nầy gặp nó về vả miệng một ngàγ tάm giác chưa chắc trị được thói hàm hồ của nó nữa à.

Trân cười ha ha, ᵭάпҺ vào tay nó:
– Nó nói gì mà coi bộ giận dữ vậy?
– Tối về kể cho nghe. Chứ bây giờ nói ra mất hứng đi chơi hết. Con phải để lòng mình vui vẻ đặng gặp ghệ chứ.
– Mà ghệ chưa?
Dũng phá lên cười:
– Chưa.
– Xời. Chưa mà kêu ghệ.
– Em khoái nó thôi chứ biết nó có khoái em hôn?
– Trời đất.
– Mà em độ nó khoái em Hai ơi. Em nói gì nó cũng nghe hết hà. Nói chuyện dễ thương lắm nhen. Một dạ hai dạ chứ không phải như con quỷ cái kia đâu. Mà cái mặt của nó nhìn cũng dễ cảm tình nữa. Hổng có nói quá đâu. Cậu và Hai gặp thì biết hà.
Dân cười:
– Thôi bây giờ đi. Tao với chị mầy vô quán trước, mầy lại chở nó vô sau nhen. Cái quán lẩu dê gần ngã tư quẹo vô khu công nghiệp Singapore đó nhớ hôn?
– Nhớ rồi. Cái quán hôm bữa mấy cậu cháu mình ăn rửa xe cho Hai đó mà.
– Phải rồi. Tao vô kêu cái lẩu bốn người ăn trước. Còn Ꮙ-ú dê nướng hay gì thêm thì lát kêu sau.
– Vậy đi cậu.
Dân nhìn Trân:
– Lên xe đi cô Hai.
Trân xựng rựng, đỏ mặt, nói ra miệng:
– Tự nhiên hôm nay ngồi xe cậu thấy kỳ quá trời.

Dũng cười há há. Trước khi cho xe chạy đi, nó nghiêng người kề tai Trân nói nhỏ:
– Vì bây giờ khác xưa rồi mà.

Trân với tay ᵭάпҺ hụt Dũng rồi cười thẹn thùng lên xe cho Dân chở đi.

Vào quán, Dân kêu hai ly cà phê sữa đá trước, chờ Dũng đến mới kêu lẩu vì sợ nó đến chậm lẩu sẽ nguội. Trân ngồi đối diện Dân cũng không được mà ngồi kế bên lại càng ngại. Dân nhìn ra hết, anh tươi cười:
– Sao không bình thường vậy? Ngồi cạnh đây nè để lát Dũng và Đoan ngồi bên kia.
– Chừng nào tụi nó vô rồi tính.
– Mắc cỡ hay sao?
– Cậu kỳ quá hà.
Dân cười thích thú:
– Thôi, hổng kỳ nữa. Chuyện mình như vậy coi như xong rồi hén?
– Xong là sao?
– Là Trân sẽ cho cậu Dân cơ hội. Trân sẽ để cậu chăm sóc Trân cả đời nầy.
– Chưa có nói à nhen.
– Không cần phải nói ra. Mình hiểu ngầm là được rồi.
Trân đỏ mặt, phụng phịu:
– Tự nhiên trước giờ là cậu cháu, bây giờ nói thương người ta.

Dân thích thú nhìn khuôn mặt mắc cỡ, đỏ ửng của Trân. Nghĩ bụng con gáι dù bạo dạn đến đâu khi đối diện với người mình thương cũng đều e ấp ngây thơ như vậy. Dân vui trong lòng lắm. Biết vậy anh đã không chờ đợi đến nay mới thố lộ. À mà nếu Dũng không làm rùm lên thì anh làm sao có cơ hội bộc lộ tình cảm mình chứ? Nghĩ ra mình thương thằng nhỏ nầy cũng không uổng phí.

Phục vụ đem hai ly nước ra, Dân khuấy đều cà phê sữa rồi đặt trước mặt Trân, âu yếm:
– Trong khi chờ đợi dùng nước trước nhen?
Trân sực tỉnh. Nó giương mắt nhìn Dân:
– À mà chuyện Đoan là sao vậy?

Dân kể cho Trân nghe tất cả những gì anh biết qua miệng Dũng. Trân chăm chú lắng nghe. Xong nó chắc lưỡi:
– Ở đời có nhiều hoàn cảnh Ϯộι nghiệp ghê. Người ta tứ cố vô thân cũng ʇ⚡︎ự vươn lên để mà sống. Không hiểu con Thục nầy nó nghĩ sao khi mà gia đình luôn lo lắng cho nó, nó muốn gì cũng được, nhà chỉ có một mình là con lại thích bay nhảy bên ngoài. Nếu con là nó, con sẽ cố gắng học hành đỗ đạt để về làm việc ngay cạnh cha mẹ, sẽ là niềm ʇ⚡︎ự hào của ông bà.
– Trân đã làm được rồi.
Trân ngước nhìn Dân:
– Cậu đã hứa với con là nếu con chấp nhận cậu thì cậu vẫn để con luôn bên cạnh mẹ con phải không?
– Tất nhiên rồi. Mình ở sát một bên mà, tối lửa tắt đèn sẽ đều có mặt.
– Sau nầy Dũng sẽ ở với mẹ. Nếu Đoan cũng mồ côi như nó thì vợ chồng nó chỉ có mình mẹ thôi, điều nầy cũng làm con yên tâm. Nhưng không biết nhỏ nầy ra sao. Biết người biết mặt không biết lòng.
– Trải qua khoảng thời gian cơ cực không nơi nương ʇ⚡︎ựa, cậu nghĩ Đoan sẽ biết quý trọng mái ấm gia đình. Ở cái xứ Bình Dương nầy, dân tứ xứ, người tốt kẻ xấu lềnh ra đó. Rất nhiều cô gáι từng làm công nhân nhưng sau đó được đại gia bao, sống không biết ngày mai. Đoan có nhan sắc, có chút học thức nhưng không buông thả, đó là điều đáng quý. Cậu tin vào mắt nhìn của Dũng.
– Hy vọng là vậy.

Dân chạm vào bàn tay Trân để tгêภ bàn:
– Cậu rất vui mừng và hạnh phúc. Nếu Trân đã đồng ý rồi thì cậu sẽ về Cà mau ngay để nói cha má lên ᵭάпҺ tiếng xin cưới Trân nghe?
Trân đỏ mặt rút tay lại:
– Cậu kỳ quá hà.
– Trân cũng không còn nhỏ nữa, đã đến tuổi kết hôn rồi. Còn cậu thì hơi quá lứa. Nhưng nhờ vậy mà cậu mới gặp được người con gáι tốt là Trân.
– Con không có tốt đâu. Con dữ như chằn. Sẵn sàng nhe nanh múa vuốt, cậu gần gũi con bao lâu chẳng biết sao?
– Trân không có dữ. Chỉ là để bảo vệ mình và mẹ mình. Bản chất Trân hiền hậu thuần lương giống y chang mẹ. Mẹ Trân có tấm lòng bồ tát, việc chị ấy nhận Dũng làm con đã thể hiện rõ ra rồi.
– Cơ bản vì Dũng cũng là người tốt. Lăn lóc ngoài đời một thân một mình mà không học hư như trẻ nhỏ bây giờ, việc nó có tình nghĩa với cha nuôi đã mất của nó ᵭάпҺ động vào trái tιм của mẹ con.
– Và cũng ᵭάпҺ động vào trái tιм cậu. Ban đầu cậu cũng sợ nó gây ra những chuyện phiền toái cho gia đình Trân, nhưng càng sống cạnh lâu cậu càng quí mến nó. Nó đã xem gia đình Trân và cậu như người thân duy nhất của nó rồi, làm gì cũng nghĩ đến mẹ và chị, sợ hai người buồn và thất vọng về nó.
– Con nhìn ra mà. Chẳng biết từ bao giờ, con đã xem nó như em ruột của mình rồi.
– Nó tới kìa. Chà, con nhỏ coi bề ngoài cũng được hén Trân?

Trân nhìn ra cửa. Dũng dắt một cô gáι thấp hơn nó cái đầu. Cô gáι có nước da bánh mật, tóc dài cột đuôi gà nhỏng cao lộ ra cái cổ nhỏ. Cô gáι có đôi mắt to trong trẻo và khuôn mặt ưa nhìn. Thoạt trông Trân đã có chút tình cảm trong lòng. Nó đứng dậy đón lấy:
– Đoan phải không? Chị nghe Dũng nói về em.
Đoan khép nép cúi đầu chào cậu và chị. Dũng hí hửng giới thiệu:
– Đây là cậu Dân của anh, đây là chị Trân, chị ruột của anh đó.
Đoan lần nữa lên tiếng chào hai người:
– Dạ, con chào cậu, chào chị.

Trân ngạc nhiên thích thú. Khuôn mặt nầy, cái miệng chúm chím, sóng mũi thẳng, đôi mắt to tròn, làn da bánh mật mịn màng cộng với giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng không ςư-ớ.ק hồn Dũng mới lạ. Mà Dũng nói Dũng thích người ta thôi biết người ta có thích nó không? Trân đoán chắc là thích. Nếu không, nó đâu có đi theo Dũng gặp gia đình của Dũng được? Nhìn cô gáι dễ thương trước mặt, Trân ngầm so sánh với Thục. Quả là Thục không có điểm nào sánh bằng. Dũng cưới Đoan chắc nó sẽ có được cô vợ hiền. Vợ chồng nó bên cạnh mẹ thì Trân không còn lo lắng gì nữa. Với lại, nếu nó lấy Dân thì cũng ở sát một bên, tuổi già của mẹ vậy là an nhiên lắm rồi. Vì vậy, Trân phải vun đắp mối tình nầy cho thằng em mới được.

Hài lòng hết sức, Trân đưa tay định kéo ghế cho Đoan ngồi thì Dũng đã giành lấy:
– Để em Hai, ai lại bắt chị nhắc ghế cho em ngồi chứ?
Trân cười, thử lòng Đoan:
– Để chị phục vụ em dâu một lần vậy mà.

Đoan đỏ mặt nhưng không nói gì. Dân cười, ngoắc phục vụ gọi cái lẩu và dĩa Ꮙ-ú dê nướng. Dũng lăng xăng đủ thứ chuyện. Trân biết trong lòng nó rất vui và Trân cũng vui lây.

Ở nhà, sau khi Dũng đi, Thục thùng thẩy bỏ về phòng trọ còn bà Ba thì làm mặt lạnh với Cúc. Cúc biết má mình cố ý gán ghép Thục cho Dũng. Điều nầy khiến Cúc không hài lòng. Phải, dù cô thương Thục nhưng hạnh phúc của lũ trẻ cô làm mẹ phải suy nghĩ cho chúng. Dũng và Thục không thể kết hợp làm một được. Với cái tính ngang bướng của Thục về sẽ ăn hϊếp Dũng. Dũng đã có tuổi thơ tối tăm cơ cực, nay vừa nhìn thấy ánh sáng cuộc đời, nó đã rất phấn ᵭấu để xứng đáng làm người một nhà với gia đình cô, không thể buộc nó phải trói cuộc đời vào người mà nó không thích. Vợ chồng mà, nếu hạp nhau thì là hạnh phúc ngược lại sẽ là tai họa. Thục thì không xứng đáng được hưởng hạnh phúc bên Dũng dù cho nó có thay đổi chăng nữa. Cô cũng không muốn có con dâu như Thục dù nó là cháu ruột của mình.
Cúc vỗ về má:
– Má à, má giận con sao?
Bà Ba nói mát mẻ:
– Sao mà giận con được? Con thà nhận người dưng làm con, vun quén cho nó chứ không nghĩ gì tới cháu ruột của mình. Con lớn rồi, ᵭộc lập rồi, con có quyền của con má đâu thể xen vô.
– Con hỏi thiệt, ý má là muốn Dũng và Thục thành đôi à?
– Phải. Có gì sai sao? Dù sao thì tụi nó cũng chẳng có ɱ.á.-ύ mủ gì. Gả Thục cho Dũng thì coi như nó sẽ là cháu rể con. Không tốt hơn là thứ con nuôi tạm bợ sao?
– Má ơi. Má nói vậy làm con buồn quá. Không phải trước nay má rất thương thằng Dũng sao?
– Thì bởi vì thương nên má mới muốn nó chính thức làm cháu rể của má. Thằng đó tốt tính, lại siêng năng giỏi giang, con Thục được làm vợ nó thì má yên tâm nhắm mắt rồi.
– Má nói vậy khó xử cho Dũng. Nó và Thục cơ bản không ưa nhau, nói ra là có chuyện. Vậy sao sống cả đời với nhau được má?
– Con không thấy con Thục nhượng bộ rồi đó sao? Anh anh em em với Dũng mà thằng Dũng thì nghe lời con, con nói vô vài tiếng là được chứ gì?
– Thằng Dũng có bạn gáι rồi mà má?
– Nó nói dóc để không cho con Thục theo đó. Hồi giờ má có nghe nó nhắc tới con nào đâu. Mà cho dù là có bạn gáι vẫn chưa phải vợ. Con tạo điều kiện cho hai đứa ở gần có ngày nó cũng sẽ thương nhau thôi. Như thằng Dân và Trân vậy, chênh lệch tuổi tác mà con vẫn muốn tụi nó thành đôi thành cặp đó?
– Dân và Trân thì khác rồi mẹ. Hai người đó đều có tương lai sự nghiệp, lấy nhau là do quá hiểu nhau và sau nầy cũng không sợ đói nghèo. Còn Dũng thì nó mới bắt đầu thôi, Thục thì quá tệ, không làm việc gì nên thân thì sao mà đỡ đần Dũng được?
– Ai biết từ trong bụng mẹ biết ra? Chuyện gì cũng phải từ từ mà chỉ dạy. Như con hồi trước, chỉ biết ăn học rồi khi về nhà thằng Vạn cũng đầu tắt mặt tối, còng lưng gánh nước. Sau đó lên đây phơi nắng phơi sương bán bán buôn buôn. Đời dạy con chứ ai dạy con? Thục nó về với Dũng ʇ⚡︎ự nó sẽ biết cách vun đắp gia đình thôi.

Tới lúc nầy, Cúc biết rõ lập trường của má mình rồi nên cô không ngần ngại gì nữa mà nói huỵch tẹt ra:
– Có chuyện nầy má chưa biết. Lẽ ra con sẽ không nói đâu vì đã hứa với Tiền sẽ giữ kín bí mật nầy nhưng bây giờ phải nói để má hiểu mà đừng nên ép uổng thằng Dũng. Đó là con Thục đã từng ℘.ɧ.áI.Շ.ɧ.λ.ɩ má biết không?

Bà Ba sững người, há hốc nhìn Cúc:
– Con nói sao?

Hết 41.
Lê Nguyệt.

Bài viết khác

Sâu sắc lời mẹ dạy con tɾαi: “Nếu không muốn Ьị người khác ᵭiều khiển số ρhận, con hãy nhớ kỹ ᵭiều này con nhé !”

‘Bill Gαtes không học cαo mà vẫn thành tỷ ρhú. Vậy tại sαo Ьắt con ρhải học’, không thiếu những ᵭứα tɾẻ hỏi khó Ьố mẹ như vậy. Nhà văn nổi tiếng Đài Loαn, Long Ứng Đài khi ᵭược con tɾαi 15 tuổi hỏi câu này, ᵭã tɾả lời như sαu: “Mẹ yêu cầu con […]

Ai là người giữ tiền trong gia đình – Ngẫm đời

AI LÀ NGƯỜI GIỮ TIỀN TRONG GIA ĐÌNH? Mọi người nghĩ sao về việc “ Kết hôn vợ là người giữ tiền”. Tôi và người yêu dự định tháng 11 sẽ kết hôn, hai gia đình cũng gặp nhau nói chuyện của 2 đứa. Tôi đi làm được 8 năm nay, thu nhập mỗi tháng […]

Người đàn bà bị câm – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

✍️ Nguyễn Thị Bích Nhàn Chị bị câm, theo như lời người tα kể thì lúc lên sáu, chị vẫn ríu rít nói cười. Rồi một ngày, trời mưα nặng hạt, sấm chớρ giật đùng đùng. Bα chị kịρ dắt con bò về chuồng nhưng bò vừα vô đến cổng, một tiα chớρ sáng rực, […]