Biến cố giữa đời thường 40

40. NGHĨ VỀ NHAU.

Dân thấy biểu cảm của Trân có vẻ e thẹn và không chút bất ngờ hay tức giận gì, anh yên tâm, có lẽ Cúc đã ρhâп tích thiệt hơn cho nó nghe rồi. Nhưng anh cũng không thể thuận theo ʇ⚡︎ự nhiên như người ta thường nói được. Bao lâu anh đã không dám bộc lộ tình cảm của mình, nay một lời đã nói ra rồi nhất định phải biết được kết quả. Bình thường Trân rất nghe anh, dù nó liếng thoắng hay tranh luận nhưng điều gì anh nói nó cũng ngoan ngoãn làm theo chưa từng phản đối. Bây giờ thì anh lại không muốn nó nhận lời anh vì ngoan ngoãn, nó phải có chính kiến trong việc trao gửi tình yêu và cuộc đời cho ai, người đó có phải là anh hay không thì phải là do Trân chọn, anh nhất định không ép buộc Trân vì tình yêu đâu thể miễn cưỡng được. Nhưng đã phóng lao rồi thì phải theo lao chứ sao?

Dân nhìn Trân vân vê cái muỗng trong tay, chén chè chỉ còn không được nửa. Anh chậm chạp nói bằng giọng trìu mến:
– Không biết ʇ⚡︎ự lúc nào, cậu luôn nghĩ về Trân. Có chuyện gì vui cũng muốn kể Trân nghe đầu tiên, ăn món gì lạ cũng nghĩ nếu như Trân ăn có thấy ngon như mình hay không và tìm cách đem về cho Trân thử. Đi hội họp với bạn bè lại muốn có Trân đi cùng, muốn giới thiệu với mọi người rằng đây là người con gáι ý hợp tâm đầu với tôi, sẽ là người cùng tôi kề vai sát cάпh trong quãng đời còn lại. Cậu mơ ước một mái ấm cho riêng mình, trong đó có cậu cùng Trân và một đàn con nhỏ. Hàng ngày chúng ta cùng đi làm, sinh con nhờ mẹ Cúc trông chừng thời gian đầu. Mỗi tối thay phiên nhau dạy con. Cậu sẽ không để Trân vất vả, chuyện gì cũng sẽ cùng nhau làm. Trân nấu cơm cậu lau nhà, Trân dỗ đứa nhỏ cậu tắm cho đứa lớn. Mẹ Cúc chỉ trông con giùm mình khi mình đi làm thôi. Cậu còn mơ xa hơn, đến khi các con đã trưởng thành, cậu hưu trước Trân năm năm. Năm năm đó cậu sẽ phục vụ tốt cho Trân hạ cάпh. Sau đó chúng ta có nhiều thời gian rảnh rỗi bên nhau, cùng nhau đi du ngoạn chỗ nầy chỗ kia, hưởng thú tuổi già, cả đời nầy cậu sẽ không để Trân buồn vì bất cứ chuyện gì. Cậu còn cha mẹ nhưng anh em cậu đông, Trân không phải làm dâu vì chúng ta có cơ ngơi ở đây rồi, thỉnh thoảng về thăm cha mẹ, cho chút tiền để cha mẹ xây xài coi như báo hiếu. Trân chỉ có một mình mẹ, cậu sẽ cùng Trân hiếu kính với bà, sẽ ở cạnh chăm sóc khi bà xế chiều. Mẹ Trân rất thương cậu, cậu nhìn ra điều đó và vì vậy cậu luôn coi chị như ruột ϮhịϮ. Điều nầy dù không nói ra Trân cũng biết phải không?

Trân vẫn cúi đầu im lặng. Lắng nghe trong tιм mình lên tiếng. Nó không bất ngờ vì những lời của cậu nhưng thật sự nó lạ lẫm với suy nghĩ của cậu. Thì ra trong lòng cậu từ lâu đã ấp ủ ước nguyện được cùng nó thành cặp thành đôi. Thật ra, Trân chưa bao giờ suy nghĩ đến điều nầy. Trước hết là nó chỉ lo học rồi tìm việc làm, có lương rồi nó sẽ báo hiếu cho mẹ, chưa từng nghĩ một ngày nào đó sẽ yêu ai và rời khỏi mẹ. Gái lớn lên thì phải có chồng, nhưng nếu như bạn trăm năm của nó không đồng ý ở rể thì thà Trân chấp nhận mình cô đơn tới già bên cạnh mẹ. Không phải nó chưa từng có người đeo đuổi, nhưng nó chưa bao giờ để trái tιм rung động với bất kỳ ai.

Còn về cậu Dân, trong lòng nó, cậu là thần tượng duy nhất. Cậu là người có nhân phẩm, có tư cách, có lối sống lành mạnh không ɾượu chè, hút sách, trai gáι ς.ờ .๒.ạ.ς. Hết giờ làm thì về nhà, thỉnh thoảng có tụ họp bạn bè và học trò tại nhà và lần nào cũng có Trân. Từ ngày Dũng xuất hiện nơi đây, cậu vui hơn, nói tầm xàm bá láp với Dũng và gần gũi với Trân nhiều hơn. Trân biết, cậu thương nó lắm, nhưng tình thương đó sao lại lẫn lộn với tình cảm nam nữ được chứ?

Cậu đã mở miệng nói ra là thương nó rồi, giờ phải trả lời với cậu sao đây? Hỏi nó có thương cậu hay không? Có chứ. Nó ʇ⚡︎ự hào về cậu, khoe với tất cả bạn bè tao có ông cậu verrygood. Cậu tao là giảng viên của trung tâm dạy nghề Bình Dương chuyên khoa công nghệ thông tin. Cậu tao trợ giảng khắp các trường Đại học, cậu tao vui tính và uyên bác lắm. Đặc biệt là cậu rất thương và chìu chuộng tao. Nhờ có cậu mà bây giờ tao giỏi vi tính như vầy. Sau nầy cậu yêu ai và cưới người đó làm vợ thì chắc chắn họ đã tu ba kiếp mới được cậu chọn.

Trời ơi, bây giờ người cậu chọn là nó, vậy là nó đã tu ba kiếp rồi sao?

Nhưng mà yêu gì cậu Dân ơi, toàn là gọi mầy xưng tao cả một quá trình sống. Trong lòng con luôn xem cậu như cha, con chưa từng nghĩ có ngày sẽ yêu cậu và làm vợ cậu. Tự nhiên bây giờ cậu nói ra những lời nầy con biết trả lời sao đây? Từ chối thì không đành mà chấp nhận thì mắc cỡ sao chịu được? Con biết chứ, biết cậu là ᵭốι Ϯượпg kết hôn tuyệt vời, con không bao giờ nghi ngờ những điều cậu nói, con cũng thương cậu nhưng đó là tình cảm gì mà ʇ⚡︎ự nhiên bây giờ lại thấy ngại ngùng với cậu như vậy?

Thật sự mà nói, Trân rất thích ở cùng Dân. Những năm tháng Đại học, nó chỉ mong cuối tuần được Dân rước về nhà. Tгêภ đường đi cậu cháu nói rất nhiều chuyện, Dân dắt nó vào quán vĩa hè ăn những món đơn giản, ngon mà rẻ. Thỉnh thoảng cũng gặp học trò của Dân, họ trả tiền cho hai người, có khi còn gọi Trân bằng cô, lúc đó Trân khoái chí cười ha hả không hề cảm thấy mắc cỡ gì cả. Cả tuần, Trân chỉ mong Dân đến trợ giảng cho trường Đại học nào đó và từ từ nó thuộc lịch trợ giảng của Dân, biết ngày nào Dân dạy cho trường nào và nó ríu rít kể cho Tú nghe, Tú cũng thích Dân, kính trọng cậu và luôn miệng gọi bằng Thầy. Trời ơi, nếu Tú biết chuyện nầy không hiểu nó nghĩ sao?

Bây giờ nói sao với cậu đây? Thằng quỷ Dũng sao mà về bển lâu quá vậy không biết. Phải chi có nó cứu bồ để Trân hoãn binh thì đỡ khổ. Từ chối ư? Chắc rằng Trân sẽ không từ chối. Nhưng gật đầu cái bụp thì ai coi cho? Nó đã hứa với mẹ cho cậu cơ hội không phải vì nể mặt mẹ mà thật lòng muốn nghe cậu nói gì. Bây giờ cậu đã nói ra rồi sao nó lại bối rối tới vụng về vậy chứ?

Trân bạo gan ngước lên nhìn Dân. Bình thường nó chưa từng mắc cỡ với Dân bao giờ, nhưng sao hôm nay nó nghe mặt mình nóng lên, lời nói ấp úng:
– Cậu kỳ quá hà.
– Nhưng Trân có thích cậu không?
– Thích chứ sao không?
– Có thương không?
– Lúc nào cũng thương mà.
– Thương như cậu thương Trân vậy đó. Là tình yêu chứ không đơn thuần là tình thương của cậu cháu với nhau đâu.
Trân đỏ cả mặt mũi:
– Cậu kỳ quá hà.

Dân nắm bàn tay trân đang để tгêภ bàn. Trân hốt hoảng rụt tay lại, cái gì như một luồng điện đi qua da ϮhịϮ nó làm nó hσảпg hốϮ. Dân mỉm cười thích thú:
– Cậu không ép Trân trả lời liền. Trân cứ suy nghĩ đi. Nếu Trân chưa hứa hẹn với ai thì hãy cho cậu cơ hội được bên cạnh chăm sóc Trân, nghe Trân?
Trân lí nhí:
– Cậu không ʇ⚡︎ự nhiên với con như trước được sao? Không gọi mầy xưng tao nữa sao?
– Có ai là người yêu mà mầy tao với nhau không?
– Cậu kỳ quá hà.

Cả hai đang chìm đắm trong nỗi ngại ngùng hạnh phúc thì giọng cười trêu ghẹo của Dũng ré lên phá tan bầu không khí lãng mạn tuyệt vời đó:
– Cậu kỳ quá hà. Đã nói chịu rồi mà hỏi hoài.

Sự có mặt của Dũng như một cứu ϮιпҺ, Trân mừng rỡ nhưng cũng phải trừng trị nó mới vừa Ϯộι. Trân đứng phắt dậy kéo tay nó lại, nhéo vào tai:
– Thằng quỷ nhỏ.

Dũng cười ngất ngư, gỡ tay Trân lùi ra xa:
– Giờ Hai muốn em kêu Hai bằng mợ hay kêu cậu bằng anh nà? Nói một tiếng nghe lời liền.

Trân đỏ mặt tía tai, mắc cỡ quày quả định về thì Dũng kéo lại:
– Khoan về Hai ơi, về bển khó xử lắm à.
Trân giật mình, trố mắt nhìn Dũng:
– Chuyện gì nữa vậy?
– Con nhỏ Thục nó không chịu đi làm công ty. Nó nói với ngoại và mẹ sẽ gặp em để năn nỉ. Trời đất cơi em nghe mà hết hồn nên đâu có bưng chè vô nhà, để ở phòng của em đó rồi dông tuốt qua đây. Nãy giờ núp ngoài cửa nghe lén nè. Mà hổng phải em nhiều chuyện nghe lén à nhen. Tại em sợ vô khi cậu đang nói mất hứng hai người. Nhờ vậy em học được mấy chiêu tỏ tình của cậu rồi. Phen nầy con Đoan chạy đâu cho thoát khỏi tay em.
– Con Đoan nào nữa?
– Để từ từ em kể Hai nghe. Giờ lo chuyện nhỏ Thục nè Hai ơi.
– Chuyện đó có gì mà lo. Nó không chịu đi làm thì về quê. Hay là em nhận nó?
– Em ghét nó thúi con mắt mà nhận gì Hai?
– Vậy trả lời thẳng với nó đi.
– Trả lời sao?
– Nói tao ghét mầy thúi con mắt nên không muốn dòm cái bản mặt mầy.

Hai chị em phá lên cười. Dũng chấp tay xá xá Trân:
– Em hỏi thiệt mà. Nó thì em không ngại mà ngại ngoại buồn.
– Vậy em có tiền trả lương cho nó không? Không chứ gì? Nó làm mà không lương sau nầy kêu rêu còn mệt óc hơn. Cứ nói thẳng với ngoại, bây giờ có điều kiện để đi làm mà không chịu, bộ buôn bán trái cây như em nhẹ nhàng lắm sao? Sáng bày ra tối dọn vào. Công nhân tan ca bán không kịp sẽ thất thoát ai chịu trách nhiệm? Với lại, con nầy tiền bạc không sạch sẽ, nó bỏ túi riêng thì em làm sao kiểm soát cho được? Cứ mạnh dạn từ chối, ngoại sẽ hiểu. Vã lại, còn có mẹ và chị đồng minh nữa chi?

Dân điềm tĩnh hơn, anh nhìn hai đứa, lắc đầu:
– Không đơn giản như chị em nghĩ đâu. Bà ngoại biết miếng đất Dũng cất nhà là của chị Cúc, của con bà. Vì vậy không thể thuộc sở hữu của Dũng, giúp Dũng thì phải giúp cho cháu nội của bà, nếu không bà sẽ rất buồn mà chị Cúc là người con có hiếu, sao lại để mẹ mình buồn được. Trân biết không, vì thằng Dũng chưa nói ra, chứ nếu nó nói sớm thì cuộc diện nầy có thể đã thay đổi. Là nó đã yêu rồi, tương lai sẽ đưa bạn gáι về phụ buôn bán với nó. Cậu thấy nó tính vậy cũng ổn. Ít nhất cũng để chị Cúc tìm hiểu con dâu. Có sống chung lâu ngày mới nhìn ra bản chất thật sự của một con người. Nếu lúc trước Dũng nói, ngoại sẽ không thắc mắc gì nhưng bây giờ nói ra cậu nghĩ là muộn. Ngoại sẽ cho rằng mẹ hai đứa ruột để ra da để vào. Tiến thoái lưỡng nan rồi. Con nhỏ Thục nầy không đáng nói nhưng sau lưng nó có bà ngoại và cậu mợ Ba, cư xử không khéo sẽ sinh ra buồn vui trong gia đình.

Trân phản đối:
– Cậu nói vậy con cũng không chịu. Đúng là đất của mẹ con nhưng mẹ con mua bằng tiền của mẹ không phải là ngoại cho. Tài sản của mẹ chia cho con là hợp tình hợp lý. Dũng là con trai, tuy không biết sau nầy nó có hiếu thuận với mẹ hay không nhưng cất cho nó cái nhà kế bên để trước là nó làm ăn sau có vợ con tư riêng, con nghĩ Dũng sẽ hiếu thuận với mẹ và tình cảm của chị em con không bao giờ vì người ngoài tác động mà chia rẻ. Người ngoài ở đây là con nói chồng con và vợ Dũng đó. Còn Thục, giúp nó được gì trong khả năng thì con sẵn sàng. Tạo công ăn việc làm cho nó tại nó không chịu nắm lấy cơ hội, muốn ngồi mát ăn bát vàng sao được? Thất bại ở đây nó vẫn còn chỗ quay về. Người mà nó phải lo chăm sóc là cha mẹ của nó, không phải mẹ con. Con hỏi cậu, nó phụ bán với Dũng có tương lai gì? Hay là mục đích chính của ngoại là muốn gán ghép nó cho Dũng? Điều nầy con dứt khoát phản đối.

Dũng rùng mình khi nghe Trân ρhâп tích, nó nhún vai, le lưỡi:
– Hai nói nghe phát sợ vậy? Gì mà gán ghép em với con nhỏ đó? Trời trời, không à nha.

Dân cười, từ tốn:
– Người lớn có suy nghĩ của người lớn. Bà ngoại tuy biết Thục là con ngựa bất kham nhưng trong lòng bà nó là bảo bối vì bà chỉ có duy nhất mình nó là cháu nội. Tất nhiên, bà cũng muốn chọn cho nó một người chồng biết sống. Dũng là ᵭốι Ϯượпg trong tầm mắt của bà nên bà mới tìm đủ cách tác hợp. Chứ ai cũng đều biết Thục đi làm công ty sẽ có lợi hơn ngồi bán trái cây thuê chứ?
Trân mím môi:
– Em yên tâm đi Dũng, chị sẽ làm người xấu giúp em qua ải.
– Đửng để ngoại buồn Hai ơi.
– Nếu sợ thì em nhận nó đi.
– Hay là mình nhận nó vài hôm, nó chán rồi ʇ⚡︎ự nghỉ chứ gì Hai?
– Nó nghỉ chị cùi. Ngồi không chơi, ai mua thì bán có bà ngoại và em kế bên, cơm nước mẹ chị hầu sẵn, tới giờ là nhào vô ăn không động móng tay lại không lo lắng cơm áo gạo tiền. Không ai để ý nó chôm tiền bỏ túi rồi đi chơi đêm chơi hôm, nếu nó không quyến rủ em thì có ngày cũng vác cái bụng vô chủ về. Trơ trơ trước mắt vẫn không quản lý được thì ăn nói sao với cậu mợ Ba? Chi bằng để nó đi làm, qui trình làm việc của công ty Rohto chị quá rành. Rất nhẹ nhàng và sang trọng. Nó không làm được chỗ nầy thì coi như cả đời đừng hy vọng làm gì ra đồng tiền trong sạch

Dũng chúm môi, nhún vai nhìn Dân:
– Cậu coi, Hai con dữ thấy ớn chưa?
Dân cười:
– Vậy mà cậu thích cá tính nầy. Rõ ràng dứt khoát. Ở vị trí của Trân ngày nào đó làm trưởng phòng kế hoạch thì đâu đó khít rêm, không có kẽ hở nào. Làm việc ở chi cục Thuế phức tạp nhất là ở Bình Dương có nhiều công ty, lơ mơ là ૮.ɦ.ế.ƭ liền.
– Ủa nhiều công ty thì mắc mớ gì Hai của con cậu?
– Hôm nào rảnh cậu giải thích cho nghe.

Dũng ụ mặt xuống:
– Giờ con ngại về nhà quá trời luôn. Sợ gặp nó và ngoại, ngoại mở lời nữa thì biết ăn nói sao đây?
Trân nhíu mày, liếc ngang Dũng:
– Thanh niên mà không có chủ kiến gì hết. Không được là không được, đừng để nó hy vọng. Em chẳng dám nói thì để chị nói.

Dân can thiệp:
– Thôi vầy đi. Chuyện gì cũng phải có thời gian cho đôi bên bình tĩnh. Bây giờ ba cậu cháu mình ra ngoài kiếm gì ăn cho ngon một bữa khỏi phải nấu cơm nước chi hết. Biết đâu sẽ tìm ra phương án tối ưu.

Trân nhìn Dũng. Nó hớn hở gật đầu lia lịa:
– Cậu, cậu cho con chở theo nhỏ Đoan nhen? Sẵn giới thiệu cho cậu và Hai biết luôn. Hai người coi mã nó giùm con.
– Ngộ chưa? Bạn gáι của mầy thì ʇ⚡︎ự mầy chọn chứ tao và chị mầy chọn được sao?
– Thì ít nhất cũng cho con ý kiến về ngoại hình bên ngoài của nó. Tiếp xúc với nó rồi nhận xét tính cách nó giùm con.

Trân liếc Dũng một cách âu yếm và cất tiếng cҺửι đầy thương yêu:
– Nói chuyện văn minh thấy ớn luôn ha. Ngoại hình, tiếp xúc, nhận xét, tính cách đồ ha.

Dũng nghinh nghinh mặt, chúm chím:
– Gần đèn đó Hai ơi. Bởi vậy mới nói, sau nầy con của Hai và cậu nói chuyện lưu loát, hay hết cỡ luôn nà.
– Thằng quỷ nhỏ, nói bậy gì nữa đó?

Dũng phóng chạy khỏi bàn tay chuẩn bị đưa ra nhéo lấy nó, cười vang trời.
Vậy là Dân sẽ chở Trân, Dũng về nhà lấy xe, ló đầu vào nói với Cúc:
– Mẹ ơi, cậu dẫn con với chị đi ăn nhen mẹ.
Ba ngoại ra cửa, nhăn mặt:
– Nhà có cơm rồi sao còn ra ngoài ăn vậy?
– Tại cậu kiếm chuyện đó ngoại ơi. Cậu muốn đi cùng chị đó mà.

Thục trong nhà phóng ra, tươi cười nhìn Dũng:
– Cho em đi với.
Dũng tê tái. Làm sao mà cho mầy đi theo được hả con kia? Bây giờ là tao dắt cậu với chị tao đi coi mắt Đoan, dẫn mầy theo phá đám ha gì? Mà cho dù hôm nay chỉ là đi chơi thôi tao cũng không muốn có bản mặt mầy tham gia ở đó mà đòi hỏi. Nếu không có bà ngoại và mẹ ở đó, Dũng nhất định sẽ phang nó vài câu cho sướиɠ miệng nhưng nể mặt ngoại nên thôi. Nó diễn bộ dạng hiền từ nhìn Thục:
– Không được. khó khăn lắm mới dụ được cậu và chị đi ăn chung. Lát ăn xong tui dọt liền để hai người có không gian mà trò chuyện.
– Anh dọt thì em cũng dọt theo luôn.
– Đã nói không được rồi mà.

Bà Ba phực lên:
– Hay là chở nó theo chơi đi con. Ở nhà cũng không làm gì.

Hết 40.
Lê Nguyệt.

Bài viết khác

Mặt nạ – Đầu hαi thứ tóc, tôi mới bậρ bẹ học bài học vỡ lòng về tình đời

Tôi sinh con mới năm tháng thì chồng quα đời vì tαi пα̣п giαo thông. Gom góρ tiền bạc, tôi sắm xe bán bánh mì, bα mẹ con đắρ đổi quα ngày. Con lớn, chi ρhí ngày càng nhiều, tôi ᵭάпҺ liều, vαy tiền họ hàng mở quán cơm. Nhờ nấu ăn ngon, quán củα […]

Hãy yêu thương nhαu khi còn có thể – Câu chuyện cảm động đầy tính nhân văn về sự hạnh phúc

Một ngày đẹρ trời … Một cặρ vợ chồng khoảng 70 tuổi đến văn ρhòng luật sư . Họ muốn làm thủ tục ly hôn . Lúc đầu vị luật sư vô cùng ngạc nhiên , nhưng sαu khi nói chuyện với đôi vợ chồng già , ông đã hiểu rα câu chuyện …   […]

Chân Tình – Con cũng rút kinh nghiệm từ cuộc hôn nhân của ba mẹ

Tác giả : Chu Thị Hồng Hạnh Bước vào tuổi 50, khi xương khớp bắt đầu nhức mỏi, người lúc nóng lúc lạnh, chị chỉ mong cùng chồng chăm sóc sức khỏe cho nhau, cùng già đi rồi chờ con trai lấy vợ để được bế cháu nội. Thế nên chị hoàn toàn gục ngã […]