Biến cố giữa đời thường 39

39. THỐ LỘ.

Trân biết bà ngoại buồn và hờn mình chứ. Nhưng không thể chìu con nhỏ Thục nầy được. Đâu phải nó muốn gì là được nấy. Dũng đang sống yên ổn việc chi phải vướng vào nó để chuốc thêm phiền phức. Dũng là người ngoài, chỉ có quαп Һệ với mẹ con Trân thôi, mắc chi bà ngoại lại kêu nó dung nạp Thục khi bà biết rõ tính nết của Thục không chịu nhường nhịn ai. Nó mà lên ở chỗ Dũng lâu ngày, biết rõ miếng đất Dũng cất nhà là của mẹ Trân cho, nó sẽ ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ làm Ϯộι thằng nhỏ, và sau đó là biết bao hệ lụy xẩy ra không lường được. Ngăn chặn là đúng rồi, ngoại có buồn thì rồi ngoại cũng sẽ hiểu thôi.

Nhưng đâu phải Trân bỏ mặc nó? Trân sẽ tìm việc nhẹ lương cao cho Thục. Nếu như nó không trụ lại được ở công ty Rohto thì nó sẽ không làm được ở bất kỳ công ty nào. Vậy thì về quê, lấy chồng sinh con cho rồi, con đường công danh coi như khép lại. Là ʇ⚡︎ự thân mình kém cỏi, trách ai bây giờ?

Trân biết chắc lát nữa mẹ sẽ kêu Thục lên ăn cơm. Nếu nói thẳng ra với Thục thế nào nó cũng phản ứng thấy ghét. Chừng đó Trân nổi nóng có thể sẽ thốt ra những lời nặng nhẹ khó nghe. Thôi chi bằng chị em nó lánh mặt cho bà ngoại và mẹ giải quyết. Mà lánh mặt thì đi đâu bây giờ? Phải chi như lúc trước, hễ có chuyện vui hoặc không vui là nó nhào qua cậu Dân liền. Cha nội nầy bày ra cái vụ yêu yêu chi cho bây giờ sượng ngắt vậy không biết. Trân hứa với mẹ sẽ cho cậu cơ hội nhưng thật lòng nó rầu lắm. Lỡ cậu tỏ tình với nó thì nó biết trả lời với cậu sao bây giờ?

Đang nghĩ tới chuyện thoát thân tránh gặp mặt Thục thì nó nghe mẹ nói:
– Thôi dọn cơm ăn nè. Trân xuống kêu Thục lên ăn cơm. Dũng phụ mẹ dọn cơm.

Dũng bối rối nhìn Trân. Hiểu ý, Trân bấm bụng nói đại, coi như nó hy sinh cho đứa em nầy:
– Để con kêu nó lên. Nhưng mà mẹ ơi, con và Dũng có hẹn với cậu Dân qua nhà cậu ăn chè nên chị em con không ăn cơm đâu. Có gì lục cơm của cậu. Hahaha…

Dũng mừng như sắp ૮.ɦ.ế.ƭ đuối mà vớ được phao, nó hí hửng ra mặt:
– Phải đó mẹ. Con chờ đợi ngày nầy dữ thần lâu rồi đó.

Cúc không còn gì mừng hơn. Trân chịu qua nhà Dân để cùng ăn uống có nghĩa là nó chấp nhận cho Dân theo đuổi. Đó không phải là ước nguyện của cô hay sao? Cúc chưa kịp gật đầu thì bà Ba dập tắt niềm vui đó ngay:
– Vậy tốt quá rồi. Con kêu Thục cùng đi với. Tạo điều kiện cho nó tiếp xúc với Dân nhiều hơn để học hỏi cách sống của người ta.

Trân sững người lại nhưng sau đó bốp chát liền:
– Không được đâu ngoại ơi. Từ từ đi.
Dũng tiếp lời:
– Phải đó ngoại. Con đã cố gắng hết sức để có cuộc chạm mặt nầy. Thục tới nếu nó lỡ lời thì sẽ hết vui. Mục đích của con và mẹ cũng không đạt được. Muốn gặp gỡ và tiếp xúc thường xuyên với cậu vẫn còn nhiều dịp mà ngoại.

Bà Ba hờn, quay mặt đi:
– Sao đứa nào cũng tránh con Thục như cùi hủi vậy bây?
Cúc vỗ về bà:
– Sao má nói vậy? Chuyện nầy má cũng biết chị em nó qua nhà Dân là ý của con mà. Với lại tụi nó đi để má và con có không gian riêng mà nói chuyện với Thục về công việc sắp tới của nó, nếu như nó phản đối cũng không bị Trân nói nặng lời. Vẹn vẽ đôi đường mà má.
– Thôi tùy con, muốn tính sao thì tính. Tính sao má nghe vậy nhưng thiệt bụng má vẫn muốn nó phụ thằng Dũng, nó phải làm việc ngay trước mặt má để má dạy bảo nó. Trước ở nhà chuyện gì mẹ nó cũng cầm quyền, con Thục không ai dám nói động. Bây giờ lên đây, chuyện dạy dỗ nó cứ để má lo. Nếu nó vẫn bất trị thì chừng đó chính miệng má sẽ đuổi nó về quê.
– Má cứ để nó đi làm ở công ty Rohto trước đã.
– Nhưng nếu nó làm không xong thì thằng Dũng chịu nhận nó không?

Trân thấy bà ngoại nó hôm nay lạ quá. Sao bà cứ ép Dũng như vậy? Chẳng lẽ bà muốn gán ghép hai đứa với nhau sao? Ở đây hơn tháng rồi, chẳng lẽ bà không nhìn ra Dũng và Thục luôn ác cảm với nhau sao? Tính khí hai đứa sao mà hòa hợp được để bà nghĩ xa hơn chứ? Không thể ngoại cứ ỷ vào Dũng được, Trân đành phải làm kẻ xấu thôi:
– Chưa chi ngoại đã nói vậy. Con thật sự rất sợ làm ngoại buồn. Nhưng ngoại ơi, Thục làm công ty sẽ có lợi cho nó hơn, tiếp xúc với nhiều người. Có khả năng phát triển về lâu về dài. Ngoại nên khuyên nó cố gắng đừng để mất mặt con. Còn chỗ của Dũng có tí xíu như vầy, buôn bán chỉ đủ sống, ngoại kêu nó mướn thêm con Thục rồi tiền đâu nó trả lương? Dù ngoại nói muốn cho nó bao nhiêu thì cho nhưng bao nhiêu là bao nhiêu? Với lại, thằng Dũng và Thục vốn khắc khẩu, nói ra là gây, sống cạnh nhau lâu ngày mệt mỏi lắm ngoại ơi. Đâu phải con bỏ nó? Con cũng kiếm cho nó việc làm kia mà?
– Thì ngoại hỏi trước vậy thôi.
– Nếu như nó biết không làm được ở Rohto về nhà vẫn còn sạp trái cây của Dũng thì nó sẽ không cố gắng làm đâu ngoại ơi. Con nói vậy thôi, tùy ngoại tính sao thì tính. Nhưng đừng tính chuyện nó về làm chung với Dũng nhen ngoại. Con đi kêu Thục xong chị em con qua cậu Dân đây.

Trân nhướng mắt nhìn Dũng, nó hiểu ý, trong khi Trân đi gọi Thục lên ăn cơm thì Dũng tất tả dẹp sạp trái cây rồi theo chân Trân qua nhà Dân. Để tránh chạm mặt với Thục, Trân phải đối diện Dân. Trân thở dài, đàng nào cũng nan giải hết là sao ta?

Trân có kịp suy nghĩ gì được đâu vì hai nhà quá gần nhau, vài chục bước chân là tới. Nó đi chậm lại để Dũng vượt qua. Tự nhủ lòng vì cớ gì mà mình phải e dè nhút nhát chứ? Không phải trước nay mình thân với cậu lắm sao? Thôi kệ, cứ thuận theo ʇ⚡︎ự nhiên đi. Tỏ tình thôi mà. Chịu hay không chịu thì lại là chuyện khác. Trước mắt là có chỗ lánh пα̣п cái đã.

Rồi nó chợt mỉm cười, nghĩ bụng: “Ủa sao mà mình lại như vậy? Cậu đã nói gì với mình đâu? Sao mình không ʇ⚡︎ự nhiên như trước chứ? Mình vốn dĩ là một cô bé hồn nhiên dễ thương trong mắt cậu mà? Bình tĩnh nào Trân ơi. Mình càng ʇ⚡︎ự nhiên cậu càng khó mở lời với mình. Thương thì cứ để bụng đi, nói ra chi cho ngại ngùng đôi bên vậy không biết. Cái cậu Dân mắc ᴅịcҺ nầy thiệt là…”

Nghĩ thông rồi, nó nhảy chân sáo tranh với Dũng ào vào nhà Dân, miệng rí rố:
– Cậu ơi, có chuyện nầy hấp dẫn kể cậu nghe nè.

Dân đang ngồi gõ gõ tгêภ máy vi tính, ngừng lại nhìn chị em Trân rồi úp máy xuống, nhoẻn miệng cười:
– Gì vậy? Chưa thấy mặt đã nghe tiếng.

Trân đi thẳng xuống bếp, không ngừng miệng:
– Nghe Dũng nói cậu nấu chè thưng ngon lắm để tụi con qua ăn phải hôn?
– Một nồi bự kềnh dưới bếp á.
– Cậu khéo tay hồi nào sao con hổng hay vậy ta?

Dân liếc Dũng một cái bén ngót rồi cười hề hề:
– Nấu đại chứ khéo khỉ khô gì. Dọn lên đi, ăn rồi mới biết có ngon hay không. À, để riêng ra một tô lớn lát bưng về cho chị Cúc.
– Mà cậu ơi, tụi con chưa ăn cơm luôn. Nhà cậu có gì ăn hôn?
– Có nồi ϮhịϮ kho và mấy con khô mề tho đó.
– Cậu nấu cơm chưa?
– Nấu mấy hồi.
– Vo cơm bắt lên đi Dũng. Chị dọn chè. Ăn từ từ chờ cơm chín mình xử hết đồ ăn của cậu hén?
– Tự nhiên hôm nay qua nhà tui ăn cơm vậy cô Hai? Tui rủ ăn chè chứ có rủ ăn cơm đâu?
– Hà tiện gì với chị em con bữa cơm vậy cậu?
– Không phải hà tiện mà là thắc mắc.

Dũng thấy hai người nói chuyện vui vẻ bình thường không có ý gì dòm ngó nhau thì trong lòng khó chịu. Điều nó mong mỏi không phải vậy. Chị Hai nầy ngộ nhen, mấy hôm nay ẹo lên ẹo xuống mà bây giờ tỉnh bơ như không có chuyện gì xẩy ra. Cả cậu Dân cũng vậy. Hai người họ đang diễn tuồng sao? Nếu hôm nay không có chuyện của Thục thì Trân có dễ dàng qua đây hay không? Được, muốn diễn thì cho diễn tới luôn. Nó ý nhị nhìn Dân:
– Nay tụi con không ăn cơm nhà để tránh gặp con nhỏ Thục đó cậu.
– Hiểu rồi. Chuyện đó giải quyết xong chưa?
Dũng nghinh mặt, ʇ⚡︎ự hào:
– Hai con ra tay thì phải thắng hà cậu. Cậu thấy Hai con giỏi hôn?. Bởi vậy hèn chi cậu mới kêu con nhờ chị con can thiệp hén?

Trân đang múc chè ra tô, nghe nói vậy dừng lại, bậm môi nhìn Dân:
– Thì ra cậu là quân sư cho Dũng? Biết vậy con mặc kệ nó rồi. Có quân sư chỉ điểm thì sợ gì cái con Thục đó nữa.

Dân cười khà khà:
– Quân sư đã vạch ra nước cờ rồi thì sao mà đi lệch cho được.
Dũng ngứa tai, phang liền:
– Vậy mà quân sư chuyện của mình thì thúc thủ. Quân sư dỡ ẹt.
– Chê tao mậy?
– Con chê cậu thiệt luôn đó. Cậu thương chị Hai của con mà một tiếng tỏ tình cũng không dám. Để có ngày người ta bưng chị Hai rồi cậu thất tình cuốn gói về quê cho đáng đời.

Dũng khoái chí khi nhìn mặt Dân và Trân đỏ ửng. Cả hai lúng túng chưa biết phản ứng sao với nó. Ai kêu cậu nhát quá chi, nếu nó không nói ra chắc cậu ngậm câm luôn quá. Giờ nó đã nói rồi để coi thái độ hai người ra sao.

Trân, qua cơn bất ngờ vì sự bạo gan của Dũng thì bình tĩnh lại, nó xấn tới gần Dũng:
– Thằng quỷ nhỏ, nói điên cái gì đó?
– Em không có nói điên à. Em nói sự thật thôi. Sự thật là cậu thương Hai rất lâu rồi mà không dám mở lời. Hôm nọ em nói Hai có bạn trai cái cậu buồn muốn bịnh luôn. Bây giờ cậu mà không thổ lộ ra thì Hai mặc kệ cậu đi hén Hai?

Nó nói xong, bưng tô chè Trân múc để dành đem về cho mẹ, cười đắc ý:
– Em bưng về cho ngoại và mẹ đây. Cho hai người nửa tiếng bình tĩnh. Sau đó em qua nấu cơm. Vì hai người thân yêu mà em hy sinh cái thây 70 kg gặp mặt con nhỏ Thục thấy ghét đó, xem thằng Dũng nầy nghĩa khí ngút trời hôn?

Nói xong nó cười há há rồi vọt ra ngoài, bỏ lại Dân và Trân sượng ngắt bên nhau.

Trân lựng khựng chưa biết làm gì thì Dân múc chè vào hai chén bưng lại bàn ăn, nhìn nó:
– Lại ngồi ăn nè Trân.

Trân riu ríu đi theo. Ngồi xuống ghế, nhìn chén chè, nó không dám ngước lên nhìn Dân, tay bâng quơ múc muỗng chè cho vào miệng nhấm nháp và ré lên:
– Trời. Cậu nấu chè ngon ghê luôn.

Dân đắm đuối nhìn Trân. Đứa con gáι nầy anh đã biết từ lúc nó còn nhỏ xíu. Chính mắt anh nhìn nó lớn lên và trưởng thành. Anh rất yêu quí nó và cứ nghĩ rằng đó thuần túy chỉ là tình cảm cậu cháu nhưng chẳng hiểu vì sao anh lại đem lòng nhớ thương nó như vậy. Không phải cho đến bây giờ Dân chưa từng yêu ai. Lúc còn là sinh viên, Dân cũng tưởng mình đã phải lòng một cô bạn cùng lớp, anh chưa kịp theo đuổi thì phát hiện ra cô ta có những nết xấu không hòa hợp với anh được. Vậy là bỏ qua một cách dễ dàng không chút tiếc nuối. Ra trường làm giảng viên, trợ giảng cho nhiều trường Đại học, cũng có nhiều cô giáo lân la cưa cẩm anh. Nhưng sao anh vẫn không động lòng vậy? Lúc đó, anh chỉ nghĩ đến phải chăm sóc Trân như thế nào để nó không thiếu thốn trong thời gian làm sinh viên, phải bên cạnh chia sẻ với nó những khó khăn vất vả về ϮιпҺ thần lẫn vật chất mà bất cứ sinh viên nào cũng phải gặp. Nhất là ở hoàn cảnh của Trân, một mẹ một con. Tuy sống chung với Tú và Như không bao giờ để Tú thiếu thốn nhưng hai đứa bé nầy có tính ʇ⚡︎ự lập rất cao, không ỷ y vào cha mẹ. Từ đó, trong Dân luôn canh cάпh bên lòng về Trân, nghe nó và Tú làm thêm để trang trải chi phí anh cảm thấy thương đứt ruột như thương con mình. Ngờ đâu, lâu ngày anh mới nhận ra đó không phải là tình cảm thiêng liêng của bậc trưởng bối mà trong sâu thẳm đã vô tình xuất hiện một mối tình nam nữ dù cố gắng khóng chế và lý giải cho mình anh vẫn không tài nào hiểu nổi. Rồi từ đó, anh âm thầm theo dõi trái tιм mình, càng lúc càng rõ ràng hơn và anh đã khẳng định mình yêu con bé rồi. Nhưng làm sao mà thố lộ đây? Làm sao dám nói tiếng yêu, dám xây dựng ước mơ về một mái ấm với người mà lúc nào cũng xem anh như ruột ϮhịϮ? Nhưng dù không nói ra, anh vẫn âm thầm mơ ước có ngày cùng Trân sánh vai trong một hôn lễ hoành tráng có sự chúc phúc của họ hàng đôi bên, của bạn bè đồng nghiệp. Trân sẽ xinh đẹp rạng ngời trong ʋòпg tay anh, anh sẽ vô cùng hạnh phúc bên cạnh người vợ dịu dàng và tài giỏi. Dân biết Cúc có tình cảm tốt với mình, nếu như anh mở lời thì chắc Cúc sẽ vui vẻ chấp nhận. Nhưng Trân thì sao? Nó có bất ngờ và phản đối không? Vì vậy cho nên anh chờ. Chờ đến khi công việc của Trân đã ổn định, chừng đó anh sẽ bạo gan bày tỏ tình cảm với nó. Nhưng thời gian qua đã lâu, Dân thấy Trân vẫn vô tư hồn nhiên khi đối diện mình nên anh chẳng biết mở lời như thế nào. Cho đến khi nghe Dũng nói Trân đã có bạn trai, anh thấy lâu đài hạnh phúc mình bấy lâu xây dựng sụp đổ tan tành. Anh không cải lương để cho rằng chưa đám cưới thì vẫn còn cơ hội bởi vì vấn đề nằm ở chỗ trong lòng Trân đã có hình bóng người thanh niên mà nó lựa chọn rồi. Anh phải chôn kín tâm sự nầy mà chúc phúc cho nó, phải lặng nghe trái tιм mình thổn thức mà không được quyền thố lộ với bất kỳ ai.

Nhưng thằng Dũng đã nhận ra do anh bất cẩn. Và rồi Cúc cũng biết chuyện, chị động viên anh bày tỏ với Trân. Cúc cũng cho anh biết đó không phải là bạn trai của Trân và anh hoàn toàn còn có cơ hội. Hôm nay, Dũng đã tạo ra cơ hội nầy rồi chẳng lẽ anh lại để vuột khỏi bởi vì sĩ diện hay sao?

Trân cúi mặt xuống ăn hết muỗng chè nầy đến muỗng chè khác. Tự nhiên nó mất thế chủ động trước đôi mắt của Dân. Nó thật sự không dám ngẩng lên nhìn cũng như không biết nói gì. Chẳng lẽ cứ giữ mãi trạng thái như vầy hay sao? Trân vốn dĩ là đứa con gáι bạo dạn, ʇ⚡︎ự tin kia mà? Nghĩ vậy, nó ngước lên nhìn Dân:
– Sao dòm con dữ vậy cậu?

Dân mỉm cười, anh quyết định tấп côпg:
– Càng ngày càng thấy Trân đẹp ra.
Trân nghiêng nghiêng mặt làm duyên:
– Bộ tới bây giờ cậu mới biết con đẹp sao?
– Biết lâu rồi chứ. Nhưng lúc đó là dễ thương, bây giờ là đáng yêu.

Trân đỏ mặt tía tai, nó nghĩ bụng: “Sao mình lại mắc cỡ dữ thần vậy ta?”:
– Yêu yêu gì cậu ơi.

Dân nói nhanh, nói như sợ mình chậm một chút thì tất cả những ngôn từ đã chuẩn bị trong giáo án bay mất:
– Thật ra, những lời thằng Dũng nói là tất cả sự thật đó Trân à. Sự thật là từ lâu, cậu Dân đã thầm thương trộm nhớ Trân rồi.

Trân nghe môi má mình nóng bừng. Nó bối rối không biết phản ứng ra sao, cuối cùng nói nhỏ:
– Cậu kỳ quá hà nhen.

Hết 39.
Lê Nguyệt.

Bài viết khác

Thiếu tình yêu – Câu chuyện nhẹ nhàng nhưng sâu lắng ý nghĩa và tình người

Cái tin ông Minh bà Mai đưa nhau ra tòa ly hôn đối với bạn bè, họ hàng không khác gì quả bom ném giữa trời quang mây tạnh. Họ đã từng là hình mẫu một thời cho biết bao gia đình. Vợ chồng cán bộ, kinh tế dư dả, có một cô con gái […]

Tình yêu như trái ρhá – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc về tình yêu tuyệt vời

Bα mươi hαi tuổi cô Hương mới vắt vαi được một cái tình. Nào đâu ρhải cô xấu xí hαy vô duyên vô dáng chi cho cαm. Đẹρ và duyên và má lúm đống tiền nữα là khác. Không những vắt vαi mà thα nhân còn kháo rằng Hương ϮɾιпҺ nữ trăm ρhần trăm.   […]

Người nhặt tiền lẻ, xúc ᵭộng câu chuyện ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Những ᵭồng tiền lẻ ᵭược cάпh lái ô-tô thả xuống Ьên vệ ᵭường. Một người ᵭàn ông có mái tóc hoα ɾâm ᵭi ᵭôi chân tậρ tễnh khom lưng cúi nhặt lên ᵭưα tαy vuốt từng tờ tiền cho ρhẳng ɾồi mới cẩn thận cất vào túi áo. Thằng Nhíu ngày nào cũng lùα ᵭàn […]