Biến cố giữa đời thường 26

26. NIỀM VUI CHƯA TRỌN.

Cúc âu yếm nhìn Như:
– Chị bản lĩnh nên không sợ đối phó với bà ta. Nhát gan như em chắc phải thỏa hiệp rồi.
– Thỏa hiệp như thế nào? Là đồng ý bất ý yêu cầu gì của bà đưa ra à? Như vậy khoảng đời sau em sẽ sống trong sự bó buộc, quản thúc của mẹ chồng hay sao? Em phải luôn nhớ một đạo lý: Ở đâu có bất công, ở đó có ᵭấu tranh thôi.
– Bây giờ bà ở nhà chị rồi, bướcđầu tiên chị sẽ làm gì?
– Chị chờ bà bán đất xong, anh Tân có thể cầm tiền trong tay, chị sẽ sang nhượng pháp nhân cơ sở xây dựng cho ảnh. Sau đó là ly dị. Chị tin anh ta khi đã nắm được cơ ngơi có thể tạo ra tiền thì sẽ không cần chị nữa. Có thể, ảnh cũng đã hết cảm giác với chị lâu rồi. Chị yêu ảnh như vậy mà bây giờ nhìn lại còn thấy chán bản thân mình đã u mê bao năm qua.
– Bà bán đất sao không về quê mà ở lại đây rồi sao giao ᴅịcҺ mua bán? Coi chừng đó là kế hoãn binh à chị.
– Chị đã nghĩ ra điều đó rồi chứ. Nhưng bà nói đã có người chịu giá mua rồi, chỉ cần liên lạc bằng điện thoại với bà, thỏa thuận xong rồi bà sẽ về nhận tiền và sang tên chủ quyền. Tất nhiên là chị không tin, nhưng bà điện thoại mở loa lớn cho chị nghe nên chị mới đồng ý.
– Mẹ chồng của chị ghê gớm quá. Mẹ chồng em thì tầm thường hơn mà em đã không chịu nổi rồi. Vậy mà cũng ngu si chịu đựng suốt ba năm dài.
– Nhưng khi em về thay họ cho bé Trân là chị biết em đã ʇ⚡︎ự đứng vững rồi. Bây giờ, đường đi của em thông thoáng, sạch sẽ không bị chướng ngại gì. Không dễ gì có được hạnh phúc đó đâu em.
– Không khéo chị lại phải nuôi bà hoài.
– Không đâu. Người khôn nghĩ dài, kẻ dại xét ngắn. Bà đưa ra phương án bất hợp lý như vậy mà cũng nói ra được, làm sao bà không biết rằng nếu như các con bà đồng ý thì vẫn còn dâu rể phản đối. Làm mẹ thì có quyền đòi hỏi lãng nhách như vậy không? Khi không đạt được yêu cầu rồi thì bà dùng cách khác. Cũng có thể cách nầy là do hai đứa con trai bà nghĩ ra. Nhưng chị không quan tâm nữa. Nếu trong ʋòпg một tháng không có tiến triển gì thì chị sẽ ly hôn với ảnh và mời mẹ con bà ra khỏi nhà. Mà không đúng, chẳng mời mọc gì cả, tống cổ đi mới phải.
– Phức tạp quá, mệt mỏi quá phải không chị?
– Nếu như chị vẫn còn ý định chung sống với anh Tân thì thật là nan giải trong hoàn cảnh nầy. Nhưng bây giờ trong lòng đã quyết rồi nên chẳng có gì làm khó chị nữa. Đối với người chồng lúc nào cũng vui quên lối về như ảnh, giữ lại bên mình thì trước sau cũng sẽ chuốc thêm phiền пα̃σ mà thôi.

Đến giờ làm cơm, hai chị em bắt tay vào việc. Tuy rằng Trân và Dũng đã đi mua cá lóc về nướng nhưng Cúc vẫn làm thêm vài món ăn cơm. Như đã có tư thế ở lại nhà Cúc vài ngày nên đem theo quần áo để thay. Gạt bỏ chuyện buồn qua một bên, Như hỏi Cúc:
– Thằng Dũng vẫn ở nhà trọ hả Cúc?
– Dạ chị. Cậu Dân sẽ dắt nó đi mua chiếc honda 67, dự tính không đứng rao bán trái cây trước cổng các công ty nữa mà tìm thuê mặt bằng để làm vựa, số bán tại chỗ số đi tìm mối bỏ sỉ. Em chưa nói với Trân và nó nhưng trong lòng đã tính rồi. Kế bên em còn khoảng đất trống 4m chiều ngang 20m chiều dài. Em sẽ cất thêm một căn khoảng 8m dài thụt ra phía sau, cất cái vại đàng trước để cho nó có chỗ bày hàng ra chưng dọn, phía sau là làm cho nó cái phòng ngủ và toilet. Ăn uống thì qua bên em. Chắc chắn là nó sẽ ngại lắm nhưng em sẽ nói cho nó thuê, giá cả không quan trọng. Không biết thì thôi, nó đã kêu em bằng mẹ, xem nhà em như gia đình của nó thì em cũng nên làm chút gì đó cho nó phải không chị?

Như liếc nhìn Cúc, cười châm chọc:
– Em đúng là bồ tát giữa đời thường.
– Là em học tập theo chị thôi. Cứu vớt đời một con người còn hơn đi bảy cảnh chùa mà chị.

Như đổi chủ đề:
– Má ở đây thấy vui không?
– Má vui lắm chị. Má thích thằng Dũng lắm. Tối ngày trông nó về, vừa tới cửa là nó nói vang trời, kể chuyện bán buôn má cười gần ૮.ɦ.ế.ƭ. Cứ khen nó có duyên hoài đó chị. Mà thằng đó cũng nịnh bà ngoại lắm. Hồi nào về cũng mua bánh bò bánh da lợn cho ngoại ăn. Nó nói bà ngoại rụng răng gần hết nhai móm mém nhìn thấy thương lắm. Vậy mà má thích cười típ mắt luôn hà.
– Chị cũng thấy nó có duyên dù chưa tiếp xúc nhiều.
– Hồi đó nó ăn nói bổ bả lắm chị. Cậu Dân dạy miết mới được vậy đó. Cậu hay rủ nó qua nhà ngủ chung để dạy nó học. Mà nó cũng thông minh và chịu học hỏi. Nay đọc viết rành rạnh rồi. Hôm qua vừa mới thi đậu bằng lái xe khóc mướt luôn chị. Cậu Dân mà mua xe cho nó rồi, chắc rí rố cho nghe.

Làm cơm xong, hai người lên nhà trước trông tiệm cho bà ngoại nằm võng nghỉ ngơi. Nhìn đồng hồ đúng 10 giờ 15 phút thì Trân về tới, theo sau là Dân và Dũng. Dân chạy xe của anh còn Dũng chạy chiếc 67 mới cáu vì được sơn sửa. Tới cửa nhà, nó rồ ga hịn hịn kêu Cúc:
– Mẹ ơi mẹ, thằng Dũng có xe mới rồi nè, ra nhìn cái đi.

Nó ngại ngùng khi thấy Như mỉm cười, rụt rè gật đầu gọi khẽ “Mẹ Như”. Như cười tươi, Trân ҳάch túm đồ ăn kéo tay Dũng:
– Để lát nữa hẵn khoe. Con với Dũng đi mua cá lóc, dè đâu cậu cũng đi theo rồi ba cậu cháu dắt vô tiệm cầm đồ. Thấy chiếc xe nầy nó kết liền, cậu chở nó chạy thử một ʋòпg bắt con ở lại làm con tin đó mẹ. Thôi giờ qua cậu nướng cá chứ.

Dân và Dũng đem xe về nhà Dân, ba cậu cháu lúi húi bên đó. Không biết họ nói gì mà tiếng cười vang dội bên nầy Như và Cúc cũng nghe.

Như nói ở chơi ba ngày nhưng hôm sau vì nóng ruột công ty nên về sớm. Với lại cô cũng không biết mẹ chồng có tác oai tác quái gì ở nhà hay không, lỡ như bà giở trò gì thì trở tay không lịp. Nghe vậy, Cúc cũng không tiện giữ cô ở lại. Như hứa, sau khi mọi việc được giải quyết xong, tối thứ bày và cả ngày chủ nhật sau đó sẽ cùng Tú đến chơi một ngày đêm để “thị sát” cơ sở của Dũng khiến nó ngơ ngác chẳng hiểu mẹ Như nói gì.

Như về rồi, Cúc mời mẹ mình ra, có mặt Dân và chị em Trân, cô nói ý định muốn cất cho Dũng một căn kế bên để mở vựa trái cây các loại. Dân nhìn Trân, Trân gật đầu lia lịa còn bà Ba không có ý kiến gì. Dân hoàn toàn ủng hộ Cúc. Điều nầy anh đã nghĩ từ lâu nhưng không tiện nói ra. Nếu Cúc không đề cập tới chắc là tương lai, anh sẽ phá bỏ hàng rào phía trước để cất cho nó cái kiot vựa hàng, tối vào ngủ với anh tránh tiếng cho Trân vì dù sao hai đứa cũng không phải là ruột ϮhịϮ mà cả hai đều đã lớn, lỡ như Dũng nảy sinh tình cảm nam nữ với Trân thì thật là nan giải cho đôi bên.

Dũng tròn mắt hết nhìn người nầy đến người kia. Nó vụng về không biết phải phản ứng ra sao cũng không tin vào những điều mình mới nghe. Cúc hiểu ý Dũng nên vội vàng nói:
– Không băn khoăn gì cả. Trước mắt coi như mẹ cho con thuê mặt bằng, miễn phí ba tháng đầu. khi nào con trụ vững rồi thì mẹ sẽ tính tiền với con. Cơm nước thỉnh thoảng con mua thêm đồ ăn về cả nhà cùng ăn. Bà ngoại vừa ăn cơm vừa nghe con nói chuyện cười thì sẽ ăn được nhiều hơn. Mẹ cũng tính lợi dụng con phần đó chứ chẳng tốt lành gì đâu.

Dũng chớp chớp mắt coi mòi muốn khóc ròi, Trân vội vỗ vai nó:
– Cấm khóc nha. Đàn ông con trai gì mà mít rệu vậy chứ? Em ở tại đây để mẹ và chị dễ quản lý em hơn, nhất là cậu đó, cậu sẽ theo dõi em.
– Vậy còn cái phòng của con thì sao mẹ?
– Thì mẹ sẽ cho người khác thuê.
– Còn bàn thờ cha con?
– Con ở đâu thì cha con sẽ ở đó, vậy thôi. Mẹ sẽ xây 8m dài, 4m để tối đem hàng vô khóa cửa lại, 4m sau là phòng ngủ và nhà vệ sinh. Phía trước cất một cái tiền chế để con bày hàng bán. Con thờ cha con trong phòng ngủ được không?
– Miễn có chỗ thờ cha là con vui rồi. Chứ không đem về thì thôi, đem vè mà bỏ cha không nhang khói thương lắm.
– Mẹ cũng đâu vô nghì như vậy chứ con trai? Thôi, mai bắt đầu làm đi, tranh thủ để ổn định chỗ nơi.

Dân chen vào:
– Khoan chị, để đi coi ngày động thổ chứ. Chỗ mua bán không tin không được nhen.
– Vậy cậu lo phần đó hén?
– Được, chị để em.

Dũng hớn hở:
– Con cũng phải ra chợ để thông báo cho bạn hàng nói nghỉ mấy ngày. Còn hàng tồn mai con xổ hết ra, khoe khoang chút chơi. Hí hí.

Dũng ôm chầm lấy Cúc, hôn chùn chụt lên má cô:
– Thương mẹ quá trời quá đất.

Rồi nó quay sang ôm hôn bà ngoại:
– Con ở sát bên rồi, có trái cây ngon ưu tiên cho ngoại ăn trước. Thằng Dũng lựa trái cây trăm thùng không xẩy một nhen ngoại.

Bà Ba móm mém cười:
– Chưa khai trương đã lo cho bà ngoại ăn trước rồi.
– Ngoại đừng lo. Có mẹ con sau lưng, con ra quân là thắng trận hà.

Trân xuýt xoa:
– Woa…nay văn minh dữ nhen.

Dũng cười ngất ngơ:
– Cậu mới nói với em vậy đó chị. Mua được xe rồi, cậu nói: “Tao ra quân là thắng trận thôi”. Thấy hay nên em bắt chước.
– Em có cậu dạy là phước phần của em đó Dũng. Cậu đã dạy cho hàng ngàn sinh viên ròi đó.
– Nhưng cậu nói, với sinh viên thì cậu khách sáo lắm, còn với em thì khác, muốn nói gì cũng được. Em khoái cậu dữ thần.

Dân trề:
– Mẹ bà, cái thằng nịnh dàn trời mây.
Dũng reo lên:
– Đó đó Hai, em khoái nhất là cậu cҺửι MẸ BÀ…ha ha ha.

Khuya hôm đó, Dũng khoe khoang với bạn hàng trái cây ở chợ đầu mối:
– Ê chị ơi, mai tui nghỉ vài bữa nhen. Mẹ tui xây cho tui cái ki ốt để làm vựa trái cây. Sau nầy tui sẽ đi giao cho các nơi, bán mạnh lắm đó. Mấy chị phải o bế tui đi.
– Dữ dữ…mẹ mầy cưng mầy dữ nhen.
– Chứ sao? Còn phải nói.

Nó đem trái cây còn lại ra cổng công ty bán xổ, la làng lên:
– Hôm nay, thằng Dũng bán bữa cuối cùng. Sau nầy các chị em muốn mua trái cây của Dũng thì lại đầu đường chỗ tiệm tạp hóa cô Cúc, cô Cúc là mẹ của Dũng á. Dũng mở vựa trái cây lớn chỗ đó. Khách quen bán lẻ giá sỉ luôn. Nhớ tới ủng hộ Dũng nhen.
– Phải cô Cúc mọi lần bán khoai lang ở đây hôn?
– Phải đó. Bán khoai mà nuôi con tốt nghiệp Đại học luôn. Giờ có cái tiệm tạp hóa chà bá lửa ở đó, là mẹ của Dũng á.
– Sao hồi trước giờ không thấy Dũng vậy?
– Dũng mới lên ở với mẹ thôi. Trước giờ Dũng ở với bà ngoại. Nay bà ngoại cũng lên ở cùng rồi.

Dũng vô cùng hãnh diện về mẹ mình, đi đâu gặp ai cũng khoe.

Dân đi coi ngày, hai hôm sau thì có ngày tốt, Cúc ra tiền, Dân và Dũng đi kêu thợ và mua vật tư.

Nhà chưa xây xong, trong lòng Dũng luôn ngập tràn hạnh phúc thì bất ngờ, Thục, con gáι Ba Tiền khăn gói lên nói là sẽ ở lại nhà Cúc để tìm việc làm ở khu công nghiệp.

Sự có mặt của Thục gây xáo trộn cho gia đình Cúc một thời gian dài.

Hết 26.
Lê Nguyệt.

Bài viết khác

Mẹo nhỏ nhưng có thể cứu sống mạпg người, đừng chỉ lưu vào điện thoại hay ghi nhớ nó !

Nghẹn cổ, sái cổ, chuột rút, tê chân… thi thoảng những biến cố nàγ đột nhiên xuất hiện, nhưng nếu xử trí không kịρ thời cũng có thể gặρ пguγ Һιểм. Tuγ nhiên, thực ra chỉ cần một vài mẹo nhỏ là bạn có thể “thoát пα̣п” trong gang tấc, còn chờ gì mà không […]

Nghỉ hưu sớm chăm mẹ già – Câu chuyện nhân văn

NGHỈ HƯU SỚM ĐỂ CHĂM MẸ GIÀ Khi biết anh có ý định nghỉ hưu trước tuổi, vợ con anh phản đối. Với vị trí hiện tại, chỉ sang năm thôi anh sẽ được bổ nhiệm chức vụ cao hơn. Yên ổn ở đó cho đến tuổi về hưu chính thức là điều nhiều người […]

Cậu bé ăn xin và 20 năm sau, câu nói làm thay đổi cuộc đời một con người – Câu chuyện nhân văn

Một ngàγ, sαu khi hết tiết giảng và trở về văn ρhòng, Ьảo vệ đưα đến cho tôi một số tiền cùng hóα đơn thαnh toάn. Cả chục triệu đồng tiền nợ. Tôi thấγ rất kỳ lạ, không nhớ nổi là đã cho αi mượn số tiền nàγ. Nhìn vào cột người gửi, tôi thấγ […]