Thế thân – Chương 2

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77

Tiếng còi ô tô làm Uyên Linh giật mình. Đức Tuấn từ trong ô tô bước ra, ăn mặc sang trọng đúng chất tổng tài, phong độ khó ai bì được. Lại cộng với vẻ đẹp trai ngang ngược, thêm một chút đa tình thì chỉ cần liếc nhìn một cái thì cả một tả cô gáι cũng tình nguyện đổ rụp. Anh ta từng có hôn ước với Thu Vân nhưng cuối cùng lại kết hôn với Uyên Linh theo ý của ông nội mình. Có lẽ do Thu Vân dù gì cũng đã từng đi tù nên điều tiếng không tốt sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của gia đình. Uyên Linh là một sự thay thế hoàn hảo.

Uyên Linh vốn xinh đẹp, đôi mắt to màu nâu nhạt cùng với hàng mi dài luôn đượm buồn khiến ai nhìn vào cùng vương vấn không dứt. Thời còn đi học có rất nhiều chàng trai thầm thương trộm nhớ nhưng cô chưa từng rung động với bất kỳ ai. Nhưng lần đầu tiên gặp Đức Tuấn trái tιм cô đã rung động. Oái oăm thay, người cô đem lòng yêu thương lại là vị hôn phu của chị gáι mình nên cô vô cùng đau khổ. Nếu không có sự việc bất khả kháng xảy ra thì cả đời này cô cũng có cơ hội sánh vai cùng anh làm vợ chồng.

Đức Tuấn cũng có vẻ thích Uyên Linh nhưng lại hiểu lầm mình mang ơn cứu ๓.ạ.ภ .ﻮ của Thu Vân nên đã định hôn ước cùng cô. Như bao chàng trai khác, anh cũng bị đôi mắt to buồn man mác của Uyên Linh hớp hồn ngay lần đầu gặp mặt. Cái ngày nhận được tin kết hôn với Uyên Linh, Đức Tuấn mừng thầm trong bụng, vậy là vẫn không mang tiếng phản bội lời đính ước mà vẫn đường đường chính chính cưới được người mình thích, đúng là chỉ có ông nội mới hiểu cháu mình nhất.

Đức Tuấn mừng như mở cờ trong bụng nhưng ngoài mặt thì tỏ vẻ luyến tiếc vì không giữ được lời hẹn ước với Thu Vân. Mọi người vừa ra về, anh ta đã vội vã bế thốc Uyên Linh ℓêп gιườпg. Hai người chưa từng có cơ hội bên nhau, chưa từng nói những lời yêu đương hay thân mật, gần gũi. Uyên Linh cũng không biết Đức Tuấn có yêu cô hay chỉ là nghe lời ông nội nên hoang mang lắm và có chút ngại ngùng. Nhưng càng háo hức bao nhiêu thì lại càng thất vọng bấy nhiêu. Biết được vợ mình không còn ƭ૨.เ-ɳɦ trắng, Đức Tuấn vô cùng thất vọng và nổi giận.

Anh ta vớ được thứ gì trong phòng liền đem ᵭ.ậ..℘ nát rồi sỉ ทɦụ☪ Uyên Linh bằng những lời lẽ vô cùng thậm tệ. Lòng ʇ⚡︎ự tôn của bản thân bị tổn thương, cái tư tưởng phải dùng “của thừa” khiến anh ta sinh lòng oán hận Uyên Linh. Không! Anh ta là một tổng giám đốc trẻ tuổi tài cao, giàu có, đẹp trai… Những cô gáι tiểu thư xinh đẹp con nhà gia thế xếp hàng chờ anh ta xem mắt cả dãy. Anh ta không thể nào dùng lại đồ của người khác đã dùng. Không cam lòng! Dù thế nào cũng không thể chịu ทɦụ☪ như vậy!Trong thâm thâm tâm anh ta luôn nghĩ phải trả thù Uyên Linh bằng mọi cách.

Thấy Uyên Linh thất thểu, bộ dạng vô cùng khó coi, anh ta lại buông lời chế giễu:

“Cô định vác bộ mặt đưa đám này đến nhà ông nội tôi sao? Làm ơn đi, làm cho da dáng con nhà ʇ⚡︎ử tế vào giùm tôi”

Những lời nói của mẹ như dao cứa vào tιм cô vốn đã chịu nhiều tổn thương. Giờ lại phải đối diện với những lời chế nhạo của Đức Tuấn, nước mắt Uyên Linh ʇ⚡︎ự nhiên ứa ra ướt nhòe. Đức Tuấn thoáng bối rối khi thấy cảnh này. Có chút gì đó hối hận.

“Không phải chứ. Tôi mới nói thế mà cô đã khóc rồi sao? Cô yếu đuối như vậy từ bao giờ thế?”

Sự phũ phàng của Đức Tuấn lại khiến Uyên Linh như tỉnh ngộ. Cô vội lau nước mắt rồi chỉnh lại quần áo, lục trong túi ҳάch mình bộ trang điểm, dặm lại chút phấn, tô thêm son rồi cười tươi tắn bước lên xe như chưa từng có chuyện gì xảy ra trước đó. Những lời lẽ lúc nãy của Đức Tuấn cũng thoáng chốc tan biến. Dù sao đấy mới chính là con người của cô. Chưa bao giờ cô tỏ ra yếu đuối trước người khác. Nhất là đối với những người không yêu thương cô.

Đức Tuấn hơi sững sờ giây lát rồi bất giác chạy theo cô. Dù sao anh cũng không quen với bộ dạng đáng thương lúc nãy của Uyên Linh. Nó khiến anh có một chút gì đó xao động. Một chút cảm giác muốn che chở cho cô dâng lên. Nhưng anh không thể nào làm thế được. Cô phải trả giá cho những gì đã làm đối với anh. Một người vợ đã thất tiết trước khi về nhà chồng thì không xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Anh ta luôn nghĩ vậy mỗi khi thấy rung động trước Uyên Linh.

Dường như quá quen với cảnh diễn của đôi vợ chồng hạnh phúc trước mặt mọi người, ông Nhân cũng bị cặp đôi ᵭάпҺ lừa. Sự phối hợp quá ăn ý của Uyên Nhi và Đức Tuấn quá hoàn hảo khiến ai ai cũng tin họ đang có một cuộc sống hạnh phúc viên mãn. Ông Nhân nhìn đứa cháu nội đích tôn vui vẻ, có được một người vợ tài giỏi theo đúng ý mình. May mà nó cũng vui vẻ chấp nhận sự sắp đặt này của ông.

Đức Tuấn liếc nhìn Uyên Linh như vừa nhắc nhở vừa canh chừng cô không được lỡ miệng. Anh ta cứ như thói quen nhìn về phía cô suốt buổi. Nhưng thực chất là anh ta quen như thế rồi. Uyên Linh có gì đó rất hút anh, cảm giác không nhìn thì không được. Giống như thói quen không thể bỏ. Thỉnh thoảng gặp phải ánh mắt cô anh ta cũng thoáng chút bối rối, có cảm giác trái tιм bị rung động trong khoảnh khắc nào đó.

“Ăn nhiều một chút”

Ông nội nhìn Uyên Linh “Cháu có vẻ gầy đi rồi. Đức Tuấn ЬắϮ пα̣t cháu hả?”

“Dạ, không ạ”. Uyên Linh vội vàng ρhâп bua “Anh ấy rất tốt với cháu”. Đức Tuấn thoáng giật mình liếc qua cô.

“Nó mà dám làm gì cháu, ta sẽ cho nó biết tay”. Ông Nhân cười ha ha, giọng rất sảng khoái. Tâm trạng ông hôm nay vui hẳn. Lâu lắm rồi mới có dịp tụ tập đông đủ thế này.

Bà Cẩm Thu nhìn liếc nhìn Uyên Linh khó chịu ra mặt. Từ nhỏ đã không ưa Đức Tuấn, bà ta luôn lo sợ anh giành quyền thừa kế công ty của con trai bà. Giờ lại xuất hiện một Uyên Linh ở đâu tới, được ông nhân vô cùng yêu quý làm sao không lo được. Tự nhiên Đức Tuấn lại như hổ mọc thêm cάпh. Đứa con trai của bà coi như thêm một đối thủ khó đối phó.

Ông Nhân liếc nhìn bà Mai giúp việc ra ám hiệu. Bà Mai hơi ái ngại nhưng cũng bước nhanh vào bếp mang ra một bát canh gà hầm tђยốς Bắc.

“Cô Linh. Đây là canh ông chủ đặc biệt chuẩn bị cho cô”

“Phải rồi. Cháu uống đi cho khỏe. Là ta sai bà Mai làm cho cháu đấy”.

Uyên Linh có vẻ như rất cảm động, mắt hơi rưng rưng giống như đang vô cố kìm nén dòng cảm xúc. Có lẽ là đang ҳúc ᵭộпg vì chưa từng được ai quan tâm nhiều như vậy.

“Kìa! Cháu mau uống đi”

Ông nhân xua tay thúc giục Uyên Linh, vẻ sốt sắng. Bà Mai hết nhìn ông nhân lại nhìn Uyên Nhi dò xét. Uyên Linh ngoan ngoãn uống hết chén canh, tâm trạng rất vui vẻ. Thấy biểu hiện của Uyên Linh khá tốt ông Nhân vô cùng hài lòng. Xong lại nhìn sang Đức Tuấn, anh ta cũng đang nhìn Uyên Linh vẻ khác thường.

“Cháu ra ngoài một chút. Mọi người ăn cơm tiếp đi ạ”

Uyên Linh hơi chếnh chσáпg, người bứt rứt khó chịu không thể trụ nổi nên đứng lên xin phép ra ngoài. Vừa đứng dậy đã loạng choạng muốn ngã. May có Đức Tuấn bên cạnh đỡ giùm. Lúc này Đức Tuấn bỗng có chút lo lắng “Cô mệt hả?”. Anh thì thầm vào tai Uyên Linh. “Không sao! Mặc kệ tôi. Anh ở lại dùng cơm với mọi người. Tôi ra ngoài một lát”. Uyên Linh cố lấy lại chút tỉnh táo.

Đức Tuấn ρhâп vân không biết xử lý ra sao thì ông Nhân đã lên tiếng ” Cháu đưa vợ lên phòng nghỉ ngơi đi. Chắc Uyên Linh mệt đó”.

Chỉ chờ có thế, Đức Tuấn đã có lý do để đỡ Uyên Linh mà không cảm thấy ngượng với cô. Từ trước đến nay, Đức Tuấn chưa bao giờ thể hiện chút thiện cảm nào đối với Uyên Linh. Anh ta nghĩ, cứ để cho Uyên Linh nghĩ mình ghét cô ấy thì mới thể hiện được giá trị của anh ta. Người như cô ấy không xứng để anh ta quan tâm, thậm chí là thương hại.

Nói rồi Đức Tuấn vội đỡ Uyên Linh lên phòng. Bước chân của Uyên Linh dường như không còn lực. Thành ra Đức Tuấn cứ vừa đỡ vừa như bế cô. Bà Cẩm Thu nhìn thấy hai người tình tứ như vậy thì ngứa mắt nên lấy đại lý do đã no không ăn cơm nữa để lên phòng. Ông Nhân cũng chẳng thèm để ý đến, mắt chăm chú nhìn Đức Tuấn đang dìu Uyên Linh lên phòng, miệng hơi mỉm cười vẻ đắc ý.

“Bà làm đúng như lời tôi chứ?”

Ông xoay người lại nói nhỏ với bà Mai.

“Dạ vâng ạ. Tôi đã làm đúng như những gì ông chủ đã dặn dò”

“Được, tốt lắm. Chuyện này không được nói cho ai biết. Kể cả Đức Tuấn, biết chưa?”

“Dạ, ông chủ yên tâm ạ”.

Bà Mai khúm núm vâng dạ.

Uyên Linh lên đến phòng thì người lịm dần. Đức Tuấn cũng cảm thấy đầu óc mình hơi chếnh chσáпg. Vừa đỡ vợ xuống giường anh cũng đổ rạp vào người Uyên Linh. Trong người nóng ran vô cùng bức bối.

Đức Tuấn cởi áo, nhìn vợ mình. Gương mặt thanh tú, làn da trắng ngần, lấp ló sau chiếc áo lụa mỏng là làn ռ.ɠ-ự.,.ɕ ς./ă.ภ.,.ﻮ t./г..,ò.ภ đầy sức sống của cô đang ק.ђ.,.ậ.ק ק.ђ.,.ồ..,ภ.ﻮ theo từng hơi thở khiến cho lòng dạ Đức Tuấn rạo rực không ch.,ị.,u n.,ổi. Anh lần tay ς.ở.,.เ t.ừ.ภ.,..,/ﻮ ς..,เ.ế.ς ς.,.ú.ς., á.๏ của vợ ђô..,ภ l-ê.,.ภ ς..,ổ rồi lần xuố.,ng p.,hí.,a dư.,ới. Uyên Linh bị lực tác động lên người bất ngờ cũng từ từ mở mắt. Có lẽ tác dụn.,g của tђ.,ยốς đã phát huγ tάc dụng. Cô cũng đón nhận làn môi của Đức Tuấn một cách nồng nhiệt. Cánh môi của Đức Tuấn mạnh bạo tìm đến đôi môi mềm như lụa của Uyên Linh rồi tách ra, luồn vào trong miệ.,ng c.,ô một cách ςย.ồภ.,.ﻮ ภђ.เệ.t. Uyên Linh cũng nhiệt tình đáp trả. Hai người quấn lấy nhau như đôi tình nhân xa cách lâu ngày. Sự thèm khát đã khiến cuộc ân ái thăng hoa hơn bao giờ hết, điều mà trước đây chưa từng xảy ra với vợ chồng cô.

8 giờ sáng, cả hai vợ chồng Uyên Linh đều ngủ say sưa chưa tỉnh dậy. Bà Mai định lên gọi thì ông Nhân phẩy tay ra hiệu:

“Không cần. Cứ để cho bọn chúng ngủ thêm chút nữa. Dù gì hôm nay cũng là chủ nhật, không vội”.

Ông cười cười rồi nhấp một ngụm trà sau bữa ăn sáng. Bà Cẩm Thu thấy vợ chồng Uyên Linh vẫn đang còn trong nhà thì sinh ngứa mắt, trong lòng vô cùng bực bội nhưng không thể làm gì được nên đã xin phép ra ngoài từ sớm, hình như là về bên ngoại. Đức Tùng thì có việc đi cả tuần nay chưa về. Thực chất là anh ta đi du lịch bụi với bạn bè. Anh ta không thích sự ràng buộc và phải sống dưới cái bóng của Đức Tuấn nên không làm việc trong công ty gia đình. Lông bông hết công việc này đến công việc khác chưa ҳάc định được. Vì vậy bà Cẩm Thu càng phiền lòng về việc này. Thấy Đức Tuấn cả sự nghiệp và gia đình đều đã viên mãn, bà ta vô cùng tức tối đến mức không muốn nhìn mặt.

Uyên Linh tỉnh dậy hσảпg hốϮ nhìn đồng hồ thì đã 9 giờ sáng. Bên cạnh là Đức Tuấn vẫn đang say sưa ngủ chưa có dấu hiệu tỉnh. Nhìn bộ dạng của cả hai, cô biết đã xảy ra chuyện gì, tâm trạng vô cùng lo lắng và bối rối vì đã lỡ làm chuyện vợ chồng ngay trong nhà ông nội. Cô chạy vội vào nhà vệ sinh, chỉnh lại áo quần rồi chạy xuống nhà dưới.

“Cháu xin lỗi ông!… Cháu…”

Cô chưa nói hết lời đã thì ông Nhân đã cười lớn:

“Có gì đâu mà phải xin lỗi. Nhà mình chứ nhà ai đâu mà ngại. Thời gian này hai đứa cũng mệt mỏi nhiều rồi. Nhất là cháu vừa phải lo công việc ở trường vừa phải chăm sóc cho bố nên rất mệt. Nhìn cháu kìa, gầy đi bao nhiêu rồi”.

Uyên Linh thoáng chút bối rối.

“Tuấn chưa dậy hả?”

“Dạ, chắc anh ấy mệt quá”

“Không sao cứ để nó ngủ lát nữa cho lại sức”

Câu nói của ông Nhân vô tình khiến cho mặt Uyên Linh đỏ bừng lên. Vành tai cũng đỏ theo. Ông Nhân ϮιпҺ ý nhìn thấy hết sự ngượng ngùng của cô nên thúc giục bà Mai vào dọn đồ ăn sáng cho cô. Uyên Linh thấy vậy cũng chạy theo bà vào bếp dọn đồ ăn. Hồi mới về làm dâu, cô cũng thường cùng bà Mai làm đồ ăn cho cả nhà. Từ nhỏ đã làm rất nhiều việc nhà, lại chịu khó học hỏi và có tư chất thông minh mới nhìn sơ qua là đã biết cách làm nên Uyên Linh nấu ăn rất ngon. Điều này càng làm cho ông Nhân yêu quý cô hơn và vô cùng hài lòng với sự lựa chọn của mình cho cháu đích tôn.

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77