Làm giàu không khó 7

Làm giàu không khó 13
Làm giàu không khó 12
Làm giàu không khó 11
Làm giàu không khó 10
Làm giàu không khó 9
Làm giàu không khó 8
Làm giàu không khó 7
Làm giàu không khó 6
Làm giàu không khó 5
Làm giàu không khó 4
Làm giàu không khó 3
Làm giàu không khó 2
Làm giàu không khó 1

TG : Cao Nguyen

Tối thứ sáu Trà My xin phép quản lý Thủy Tiên đi học lớp tại chức tгêภ phố huyện . Thủy Tiên ngạc nhiên nhìn Trà My như nhìn người ngoài hành ϮιпҺ . Cô ta hỏi:

– Thế đã xin phép ông chủ chưa . Mà thời buổi này học làm gì cho nặng đầu . Đấy em xem , ông chủ mình có bằng cấp gì đâu mà kiếm tiền giỏi thế . Cứ làm gì kiếm được nhiều tiền là OK rồi . Có người bằng cấp đầy mình mà kiếm miếng ăn vẫn chật vật đấy thôi . Chẳng hiểu nghe ai xui dại mà tớn lên đi học . Rõ khổ .

Trà My nhẹ nhàng trả lời :

-Em xin phép ông chủ rồi ạ . Ông chủ động viên em cố gắng học tập và xin phép chị tạo điều kiện cho em đi học . Tuần em phải học hai ngày là thứ bảy và chủ nhật ạ .

Thủy Tiên ân cần :

-Ông chủ đã đồng ý thì chị cũng tạo điều kiện cho em . Thôi cố gắng học lấy cái nghề . Sắc đẹp chỉ có một thời thôi .
Sáng thứ bảy , vừa thấy Lý toét lò dò đi vào quán , Thủy Tiên đã chạy ra báo cáo:

-Anh Lý ơi , Trà My xin phép em cho nó nghỉ thứ bảy và chủ nhật để đi học lớp tại chức tгêภ phố huyện . Trà My bảo đã xin phép anh . Đúng vậy không ạ ?
Lý toét giọng thân mật :
– Ừ . Hôm qua Trà My xin phép tôi đi học . Tôi cũng động viên em nó cố gắng học lấy cái bằng . Thế em hay ai đi cùng với Trà My lên phố để làm thủ tục nhập học ? Chị em phải thương yêu đùm bọc lẫn nhau .

-Bọn em bận lắm. Hay là anh đưa Trà My đi .
Đúng ý mình ,( hôm qua Lý toét đã hứa với Trà My đưa cô đi ) , nhưng Lý toét vẫn ra vẻ do dự :
-Liệu có tiện không ? Tôi sợ mọi người dị nghị .
Thủy Tiên cười cười :

-Ông chủ đưa nhân viên đi học là chu đáo với nhân viên lắm lắm , sao mà dị nghị .
Lý toét cũng cười cười :
-Các em là lý sự lắm . Thôi được rồi , tôi đưa đi . Mà Trà My đâu rồi ?
Thủy Tiên vừa cười vừa ᵭ.ậ..℘ tay vào vai Lý toét :
-Có thế chứ . Ai chả khen ông chủ tâm lý , chu đáo với nhân viên . Trà My đang ở trong phòng của nó ạ .

Sau khi làm xong thủ tục nhập học , Lý toét và Trà My vào quán ăn cơm trưa . Ngồi ăn , Lý toét gắp thức ăn cho Trà My , âu yếm nói:

-Chịu khó ăn nhiều vào để tăng cường sức khỏe . Em vừa học vừa làm là vất vả lắm đấy . Cái xe máy của em chạy có tốt không ?
Trà My e thẹn :
-Dạ . Vẫn chạy tốt ạ . Mà từ nhà mình lên phố huyện có gần hai chục cây số , cũng gần mà anh. Anh chẳng chịu ăn gì cả , cứ toàn nhìn em, làm người ta ngượng.

Lý toét mỉm cười :
-Nhìn em là anh đã no rồi . Hì hì hì .
Trà My nũng nịu :
-Đồ ba xạo dẻo miệng . Để em gắp thức ăn cho anh nhé .

Vì buổi đầu nhập học nên chiều được nghỉ , ăn xong , hai người vào quán cà phê làm cốc nước cam rồi ra về .
Mưa ! Mưa to quá ! Nhìn trời mưa Lý toét suy nghĩ miên man . Bây giờ các quán bια , quán nhậu mọc lên như nấm . Rồi nhà hàng lớn bé cũng nhan nhản . Quán BIA HƠI THIÊN ĐƯỜNG và nhà hàng đặc sản HƯƠNG ĐỒNG GIÓ NỘI doanh thu cũng giảm đi . Hôm nay trời mưa khách hàng lại càng èo uột , lác đác vài người. Mở hướng làm ăn mới nào thế nào đây . Thôi kệ . Ngày trước có nằm mơ cũng không nghĩ mình được như ngày hôm nay.
Rồi mưa cũng tạnh . Khách hàng lục tục kéo đến . Tuy doanh thu có giảm đi nhưng nhà hàng , quán bια của Lý toét vẫn là đông khách nhất.

Lại một dị nhân nữa xuất hiện . Vị khách hàng này trông chẳng giống ai, chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ, ông ta gọi cốc bια , đĩa lạc luộc , rồi ngân nga :
-Chông chênh nhớ để mà quên
Cố quên rồi nhớ … để mênh mông lòng .

Lý toét nghĩ : ” Lại một thằng cha dở hơi , thời buổi này còn thơ mới thẩn ” . Nhưng hắn không nói gì , chăm chú quan sát vị khách lạ .
Vị khách lại lẩm bẩm :
-Thế gian là cái chi chi. Than ôi ! Quy luật đèn cù của sự sống ! Kiếp người sinh ra phải chịu khổ đau, nhìn thấy ánh sáng một cái là bẹp mồm ra mà khóc. Tiếng khóc sẽ theo con người suốt cuộc đời, mỗi người khóc một kiểu, khóc cho tới ૮.ɦ.ế.ƭ mới thôi. Thoát ҳάc!
Nghe những lời này , Lý toét bỗng thốt lên :

– Đồ điên!
Dị nhân chẳng để ý xung quanh vẫn ᵭộc thoại một mình :
-Làm thơ , viết văn đâu phải là Ϯộι lỗi ! Sao em lại bảo ta điên , ta ҟҺùпg ! Rồi em lại chê văn thơ ta có mùi thum thủm . Làm thơ làm văn có mài ra tiền để ăn được không ? Em bỏ ta đi với thằng buôn lợn . Thật là thô tục .
Lý toét ngạc nhiên, tò mò muốn tìm hiểu về gã dị nhân này . Bỗng gã lại cất tiếng hát , lạ quá , giọng hát tuy buồn nhưng thật hay :

” Tay không tiền xem nói ai nghe
Đời này luôn ρhâп rõ sang hèn
Khi nhiều tiền làm chi cũng đúng
Lúc cơ hàn thân nghèo toàn quở mắng
Cao sang rồi sao lắm anh em
Nghèo mà xem ai có đâu màng
Tay không tiền nhận ra nhiều thứ
Chữ chân tình nơi nào mà mua ”
Thanh toán tiền xong , dị nhân lại khật khưỡng ra cửa, chòm râu của gã bay liệng theo chiều gió phương nam .
Lý toét nói nhỏ với Trương Tuần , theo dõi tìm hiểu về gã dị nhân này , xem gã ở đâu , thân thế ra sao ?
Sau khi theo dõi , điều tra về gã dị nhân , Trương Tuần về báo cáo với Lý toét :

-Báo cáo thằng em gã dị nhân ở đâu về đây ở ẩn, không ai biết. Người làng chỉ biết có một gã đàn ông ẩm ương, chập mạch làm lều giữa cάпh đồng và trú ngụ ở đó. Người trong làng chỉ nhìn thấy ông ta chứ chưa ai từng chuyện trò với dị nhân cả.
Hôm sau , dị nhân lại tới . Lý toét mời ông ta vào phòng víp trò chuyện . Qua màn giới thiệu, Lý toét ân cần :
-Chẳng hay quý khách từ đâu đến ? Không có bạn tâm giao ư ? Nào ! Anh em mình nâng cốc chúc mừng sự hội ngộ .
Dị nhân ҳúc ᵭộпg trước tấm chân tình của ông chủ quán , lâu lắm rồi mới có người coi trọng gã , nhấp xong cốc bια,dị nhân bộc bạch :

-Chả giấu gì người anh em , tôi người thôn Đoài , xã Đông hội , cùng huyện ta . Tôi vốn là giảng viên đại học Xây dựng . Nghe tỉnh nhà chiêu hiền đãi sĩ , tôi xin về tỉnh nhà làm việc , mong với chút công sức nhỏ bé của mình , góp phần xây dựng quê hương giàu đẹp hơn . Với tấm bằng tiến sĩ , tôi được tỉnh cho ba trăm triệu và công tác ở sở Xây dựng . Về sở , tôi được ρhâп công về phòng Quản lý chất lượng công trình xây dựng . Tay trưởng phòng mới có bằng đại học , đang học thạc sĩ , tuy là chuyên viên của phòng nhưng trưởng phòng giao cho tôi làm tạp vụ quét dọn , nước nôi cho phòng . Tôi đề nghị trưởng phòng giao việc phù hợp với chuyên môn nhưng gã bảo cứ từ từ . Cứ từ từ như thế trong ba năm liền . Chán nản , tôi bỏ việc . Tỉnh yêu cầu thu lại ba trăm triệu đã giao khi mới nhận việc . Tôi ra ngoài làm ở công ty tư nhân , nhưng người ta bớt xén vật tư , nguyên liệu của các công trình , tôi không chấp nhận ký duyệt , họ liền sa thải . Trong thời gian nhàn rỗi ở sở Xây dựng , tôi sinh ra ham hố thơ văn . Vợ tôi luôn cằn nhằn là đồ điên , đồ ҟҺùпg , đồ không hợp thời với xu hướng thời đại . Đến khi tôi thất nghiệp toàn tập thì vợ tôi bỏ tôi và dẫn theo hai đứa con . Tôi đúng là đồ vô dụng !
Gã vừa nói , nước mắt giàn giụa . Lý toét an ủi :

-Anh là người có tài . Chẳng qua anh không hợp thời . Những người sống khác người thường hay bị chê là hâm , là dở , là điên . Từ đó đến nay anh lấy đâu ra tiền để sinh sống?

Gã dị nhân giọng nghèn nghẹn :

– Trời không cho ai tất cả và cũng không lấy đi tất cả của ai . Căn nhà tгêภ phố huyện tôi để lại cho vợ con ở. Tôi ra đi hai bàn tay trắng . Tôi về quê ít bữa cho đầu óc thanh thản. Bố mẹ , anh chị em thương cảm hoàn cảnh của tôi , cho tôi một mảnh đất. Cũng may, dịp này đất đai lên giá ầm ầm . Tôi xin gia đình được bán mảnh đất , số tiền bán đất tôi gửi hết ngân hàng , lấy tiền lãi để sinh sống . Tôi có ý định đi ngao du khắp nơi, giống như dân du mục vậy .

( Còn nữa )